Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 172: Kiểm tra

Phong không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết bản thân đã làm bao nhiêu đề bài, chẳng qua mỗi lần nó làm đúng một đề, màn chắn ngăn trước mặt nó sẽ rụt về trước vài bước, nhưng nếu làm sai, màn chắn sẽ lùi về sau. Tuy Phong không được tính là học sinh có thiên phú nhất của Ngô Nặc, cũng không phải là đứa có thành tích tốt nhất, nhưng nó vô cùng trân trọng cơ hội học tập vất vả có được này, bình thường vô cùng nỗ lực, cơ bản rất chắc, lúc làm bài vô cùng tỉ mỉ, không giống nhóm tiểu Di, thông minh thì thông minh, nhưng luôn phạm vài sai lầm cấp thấp.

Sự tỉ mỉ của Phong không chỉ thể hiện trên việc làm bài, nó còn chú ý trên màn chắn có một thứ rất giống đồng hồ cát. Phong không hề xa lạ gì với đồng hồ cát, vì trên mỗi lớp đều có một cái đồng hồ cát, đồng hố cát dùng đất dính nung thành, hơi giống nồi nấu cơm, nhưng lại có đáy nhọn, phần cuối đáy có một lỗ nhỏ rất nhỏ, khi trong đồng hồ cát đựng đầy cát sông, hạt cát nhỏ sẽ thông qua lỗ nhỏ chậm rãi chảy vào cái bồn phía dưới, đợi khi cát trong đồng hồ chảy hết sạch, một tiết học sẽ kết thúc, đám nhỏ có thể đi nhà xí ra ngoài chơi.

Lúc này các giáo viên sẽ dùng một một cái đồng hồ cát nhỏ hơn rất nhiều, đổ cát mảnh vào trong, đợi cát mảnh lại chảy hết, giáo viên sẽ gõ vang chuông lớn treo trước phòng học, đám nhỏ sẽ ngoan ngoãn trở lại phòng học của mình, bắt đầu vào tiết. Các giáo viên sẽ lại đổ đầy cát sông vào đồng hồ cát, tính giờ từ đầu.

Trừ hai loại đồng hồ cát nêu trên, trong trường còn có một đồng hồ cát cỡ lớn hơn, bình thường chỉ có lúc thi mới dùng. Mà bộ lạc sẽ dùng một loại đồng hồ cát một lần có thể tính được hai tiếng, tổng cộng có mười hai cái đồng hồ, trong bộ lạc có vài nô lệ lớn tuổi đặc biệt phụ trách trông coi số đồng hồ cát này, khi đồng hồ cát từng cái tiếp từng cái chảy sạch, một ngày sẽ kết thúc.

Vu Nặc đại nhân từng dạy chúng, 40 ngày là một tháng, 480 ngày là một năm, chúng không phải hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất thần kỳ, chẳng qua đại vu từng nói qua, biện pháp tính giờ này so với cái ông học được ở mấy bộ lạc siêu cấp trước kia còn lợi hại hơn nhiều.

Ở trên ↑, Ngô tiểu Nặc bất tri bất giác lại thức tỉnh một phen. Chân tướng sự thật, kỳ thật là, ngay từ đầu lúc Ngô Nặc bán hàng ở khu du lịch, đã từng bán đồng hồ cát, khi đó còn chưa mấy thuần thục, da mặt không đủ dày, từ rất xa nhìn thấy dân phòng đã sợ như chuột thấy mèo, hoảng loạn ném vỡ hết mấy cái đồng hồ cát, đau lòng cả một buổi tối, sau đó chậm rãi kiếm được tiền rồi, trong lòng mới đỡ hơn.

Đương nhiên, những đồng hồ cát phiên bản đơn giản màu thanh đồng do đất dính nung ra ở bộ lạc, khẳng định còn lâu mới có thể so sánh ngang hàng với hàng thủ công mỹ nghệ ở hiện đại Ngô Nặc bán, nhưng công năng của hai cái đều như nhau.

Còn về tại sao đồng hồ cát có thể tính giờ chuẩn xác, đó đương nhiên là Ngô tiểu Nặc tốn tích phân hối lộ giúp đỡ.

Vốn dĩ các cư dân bộ lạc căn bản không có khái niệm về thời gian, nhưng từ khi sử dụng đồng hồ cát, mọi người dần dưỡng thành thói quen thời gian cố định sẽ làm chuyện cố định, đặc biệt là khi bận rộng vụ nông, các lão nô lệ trông đồng hồ cát sẽ đúng giờ gõ chuông, nghe được tiếng chuông đại biểu hàm nghĩa bất đồng, mọi người liền biết nên xuống ruộng hoặc nên ăn cơm.


Chậm rãi, đồng hồ cát được vẽ một dấu bằng với thời gian trong lòng mọi người.

Phong vừa nhìn thấy hình đồng hồ cát lơn lớn trên màn chắn, nó thậm chí còn có thể nhìn thấy phần có màu trong đồng hồ cát đang giảm dần, Phong nhẹ nhàng liên tưởng đến tình cảnh kiểm tra lúc bình thường.

Dưới đa số tình huống, khi người ta nằm mơ, bất kể giấc mơ ly kỳ cỡ nào, đều rất khó ý thức được bản thân đang nằm mơ, ngược lại, họ sẽ cảm thấy tất cả những gì mình trải qua là sự thật, cảm xúc ý thức cũng sẽ phối hợp với mộng cảnh làm ra một chuỗi phản ứng.

Vì thế, khi Phong ý thức được bản thân đang trải qua một cuộc kiểm tra, dưới tác dụng cố ý của hệ thống, nó không ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình rất đặc biệt, ngược lại dần chìm vào đó, tăng tốc giải đề.

Đi đi lùi lùi, không biết qua bao lâu, đợi Phong lần nữa quay nhìn xung quanh, nó phát hiện con đường trống trải vừa rồi đã không còn nữa, thay vào đó, phía trước là một tòa… cung điện nhìn vô cùng xinh đẹp hùng vĩ.

Đúng, cung điện.

Phong chỉ từng thấy qua hai chữ cung điện này trên giáo trình, cũng từng nghe Ngô Nặc nói, cung điện là nơi ở của đế vương. Trước khi nhìn thấy tòa cung điện này, Phong cảm thấy đế vương có lẽ chính là nhân vật lợi hại hơn thủ lĩnh một chút, cung điện thì sao, chính là nhà lớn hơn nhà gạch ngói bình thường một chút, nhưng lúc này, nhìn thấy đình đài lầu các nguy nga cao vút mái xanh tường đỏ, nhìn mãi không thấy điểm cuối trước mắt, Phong cảm thấy nơi ở của thần linh cũng chẳng qua là thế.

Không, có lẽ nơi này không phải là cung điện, mà là thần điện thần linh cư trú!

Nghĩ tới nơi thần linh cư trú, Phong lập tức kích động, mà lúc này, nó phát hiện màn chắn luôn ngăn trước mặt nó đã không còn nữa, nó không có bất cứ do dự nào, lao về phía ‘cung điện’. Phong chỉ lo chạy điên cuồng, hoàn toàn quên mất đồng hồ cát treo trên đỉnh đầu, rất nhanh nó đã chạy đến cuối con đường, trước mặt xuất hiện một bậc thang bạch ngọc thật dài, Phong dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò lên, mắt thấy sắp bò lên đỉnh, nó thậm chí nhìn thấy trên bậc thang bạch ngọc có một thân hình quen thuộc, là Vu Nặc đại nhân!

Trong lòng Phong có nỗi cuồng hỷ không nói nên lời, vừa muốn la lớn, kết quả không cẩn thận chân rơi vào khoảng không, sau một cảm giác lọt tõm cường liệt, Phong đột ngột mở mắt ra.

Xung quanh tối thui, nó chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch cùng với tiếng hít thở, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong lúc kinh hồn chưa định, bên cạnh truyền tới một tiếng kinh hô nhỏ.


“Tôi, tôi hình như nhìn thấy thần điện rồi!” Trong bóng tối, có giọng nam non nớt khe khẽ phát run, trong âm thanh còn lộ ra kinh hỉ và khó thể tin nổi.

Lúc này, cuối cùng Phong cũng nhớ ra giấc mộng của mình, nó lầm bầm: “Tôi cũng mơ thấy, hình như tôi còn thấy Vu Nặc đại nhân nữa.”

“Tôi cũng thấy Vu Nặc đại nhân, ngài còn khen tôi nữa.” Giọng nam non nớt có chút xấu hổ nhưng lại có phần đắc ý, nâng tay sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác vừa rồi thật sự quá chân thật, dường như hiện tại nó còn có thể cảm giác được xúc cảm ấm áp đó.

“Hình, hình như tôi cũng nhìn thấy Vu Nặc đại nhân, tôi vừa mơ thấy mình làm được rất nhiều đề, cậu có mơ thấy không?” Phong nói.

“Tôi cũng mơ thấy, có vài đề rất khó.”

“Chuyện này là sao?”

Mạt và Phong quay mặt nhìn nhau, đều không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Lúc này, mấy đứa nhỏ khác cũng lục tục được đưa ra khỏi không gian kiểm tra, phần lớn đều không giống như Phong và Mạt đi đến được điểm cuối kiểm tra hệ thống cài đặt, tâm trạng dao động không lớn, sau khi kiểm tra xong, tiếp tục khò khò (~o~)~zz.

Đợi khi học sinh cuối cùng được truyền tống ra khỏi không gian kiểm tra hệ thống tạo ra, Ngô tiểu Nặc loạn không chút hình tượng đứng trước đại điện chống nạnh ngửa đầu cười lớn, ha ha ha ha, thông qua rồi, 50 học sinh không thiếu một đứa toàn bộ thông qua kiểm tra của hệ thống! Không chỉ như thế, Mạt thi được thành tích đứng đầu còn được hệ thống đánh giá ‘ưu tú’, ngoài ra Phong, tiểu Di, Mẫn ba đứa được đánh giá ‘rất tốt’.

Chiếu theo mỗi một học sinh thông qua, ký chủ nhận được phần thưởng 20 ngàn tích phân mà tính, Ngô Nặc trực tiếp nhận được một triệu tích phân. Toàn bộ học sinh thông qua kiểm tra, Ngô Nặc tính tổng lại còn nhận được một lần rút thưởng tùy ý cộng thêm [Thổ nạp pháp (trung cấp)] và [Thể thuật trung cấp]. Mà mấy đứa Mạt, Phong nhận được thành tích rất tốt, Ngô Nặc còn được thưởng thêm tổng cộng là 110 ngàn.

Lúc này, tảng đá lớn luôn treo trong lòng Ngô Nặc cuối cùng triệt để rơi xuống, một hơi lấy được một triệu một trăm mười một ngàn tích phân cộng thêm hai bộ công pháp giá mấy triệu, một cơ hội rút thưởng tùy ý, Ngô Nặc cười tới mức miệng toét đến tận mang tai.


Sau khi hệ thống truyền tống Ngô tiểu Nặc ra khỏi không gian kiểm tra, y còn đang cười, Bạch đại miêu ngủ bên cạnh y sớm đã bị tiếng cười của y đánh thức, Bạch đại miêu chống khuỷu tay, một tay nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt Ngô tiểu Nặc, từ cao nhìn xuống y hỏi: “Mơ cái gì mà cao hứng như thế? Có mơ thấy tôi không?”

Nụ cười ngốc trên mặt Ngô Nặc căn bản không thu lại được, y nằm mơ cũng không ngờ được có thể hoàn thành nhiệm vụ ‘tuyệt đối không thể’ hoàn thành vượt mức như vậy.

“Đám nhóc toàn bộ thông qua kiểm tra, chúng quá lợi hại!” Ngô tiểu Nặc vẫn còn đang trầm mê trong cuồng hỉ to lớn, căn bản không chú ý đến ánh mắt lặng lẽ trầm xuống của Bạch đại miêu.

“Kiểm tra? Kiểm tra gì?”

Ngô Nặc hưng phấn nói: “Cậu quên rồi, lúc trước tôi từng nói với cậu đó, hệ thống không phải cho tôi một  nhiệm vụ sao, bảo tôi truyền thụ chữ Hán và chữ số cho tụi nhỏ bộ lạc, tối nay chính là kỳ hạn cuối cùng của nhiệm vụ, hệ thống ở trong mơ tiến hành kiểm tra bọn nhỏ. Tôi vốn cho rằng nhiệm vụ này sẽ thất bại, không ngờ tụi nhỏ lại lợi hại như thế, cư nhiên thông qua hết.”

Trong căn phòng tối tăm, Bạch hơi híp mắt lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Thần linh kiểm tra? Tối nay? Cậu chính là vì chuyện này, mấy hôm nay vẫn luôn… như xác không hồn, còn không để ý tới tôi? Còn nữa, tại sao không nói cho tôi biết?”

Ngô tiểu Nặc cho dù có chậm chạp, lúc này cũng ý thức được Bạch đại miêu tức giận, y vội thu lại nụ cười ngốc trên mặt, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Tôi nào có không để ý tới cậu, không nói cho cậu biết là vì… vì tôi không muốn cậu lo lắng cho tôi.”

Hừ!

“Vừa rồi cậu còn khen mấy đứa nhóc kia, hai lần!” Bạch đại (giấm) miêu phẫn hận nói.

Ngô tiểu Nặc hai tay vòng quanh cổ Bạch đại miêu, hôn lên miệng hắn chùn chụt: “Mấy đứa nhỏ này dù có lợi hại cũng không bằng một đầu ngón tay của cậu, tôi yêu cậu.”

Bạch đại miêu: Cái này còn được.


Nhưng, “Đừng cho rằng cậu nói thế, tôi sẽ tha thứ cho cậu, cậu tự mình nói, giữa chúng ta không có bí mật, cậu có chuyện gì cũng sẽ nói cho tôi biết. Tôi có chuyện gì đều sẽ ngay lập tức cho cậu biết, nhưng chuyện quan trọng như thế cậu cư nhiên giấu tôi.”

Hình, hình như là có hơi quá đáng.

Ngô tiểu Nặc thử biện giải cho mình: “Tôi cũng không muốn giấu cậu, chỉ là không muốn cậu phải lo lắng cùng tôi, cậu xem vừa có kết quả, không phải tôi đã cho cậu biết ngay hay sao?”

“Tôi cần không phải là kết quả, mà là giúp cậu chia sẻ quá trình.”

Giọng Bạch nghe vô cùng lạc lõng, chỉ số tội lỗi trong lòng Ngô Nặc trực tiếp thăng theo đường thẳng, y thành thành thật thật nhận sai nói: “Được rồi, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi lần nữa được không, chỉ lần này nữa thôi, về sau có chuyện gì tôi nhất định sẽ nói cho cậu đầu tiên.”

“Cậu thật sự cảm thấy cậu làm sai rồi?” Giọng Bạch nghe hình như thả lỏng đi rất nhiều.

Ngô Nặc lập tức gật đầu như giả tỏi: “Sai rồi sai rồi, về sau không bao giờ dám nữa!”

“Người làm sai phải tiếp nhận trừng phạt, đây là cậu nói.” Nghẹn đã mấy ngày, móng vuốt của Bạch đại miêu đã bắt đầu di (sờ) chuyển (loạn) tới nơi nguy hiểm rồi.

“Tôi nói vậy lúc nào?”

“Lúc Kala ăn vụng mứt trái cây cậu đánh mông nó thì nói.” Bạch đại miêu ngôn từ chính nghĩa, một bộ nghiêm chỉnh, nhưng là cái móng vuốt dưới chăn… ừm, không thành thực cực kỳ ︿( ̄︶ ̄)︿.

“… Tôi có từng nói sao?” Ngô tiểu Nặc còn đang thử chống chế, sau đó y nghĩ tới cái gì, “Đợi đã, không được, Kala còn đang trên giường!”


“Cậu nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức nó không phải được rồi sao…”

Sau đó.

Sau đó, sáng ngày hôm sau, Kala ngủ tới trời sáng bảnh mới tỉnh, chạy lẹt xẹt ra ăn bữa sáng, Vu Nặc còn đang nằm nướng.