Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 170: Nhà ăn

Mùa đông năm nay tới trễ đủ một tháng, cho dù đối với người già của bộ lạc, mùa đông năm nay vẫn tới sớm hơn lúc họ còn nhỏ, nhưng rõ ràng đã tốt hơn hai năm trước nhiều.

Như vậy, đợt khoai trắng thứ hai gieo xuống có kỳ sinh trưởng đầy đủ, sản lượng không thua kém đợt đầu năm bao nhiêu, mà những bộ lạc từ bộ lạc Trường Hà lấy được kinh nghiệm vừa bắt đầu trồng khoai trắng, do có thêm kinh nghiệm, thu hoạch cũng tốt hơn đợt trước.

Cũng không biết có phải do mùa đông đến trễ hay không, năm nay quy mô thú triều nam hạ ít hơn năm ngoái không ít, nhưng, quy mô thú triều nếu quá lớn, mọi người ngược lại không dám xuống tay, tương phản, quy mô thú triều nhỏ, con mồi mọi người bắt được sẽ nhiều hơn.

Mục Nguyên, Khê Cốc và mấy bộ lạc cỡ vừa khác, năm nay dựa vào việc bán muối huyết của bộ lạc Trường Hà, cùng vật giao dịch quý hiếm khác, gần như ai cũng kiếm đầy chậu đầy bồn, đặc biệt là những thú nhân khá gan dạ, gọi mấy huynh đệ bạn bè mang theo những nô lệ khỏe mạnh, dứt khoát thoát ly bộ lạc tự mình làm riêng.

Lợi lớn từ muối huyết đổi tới cho họ lượng lớn gia súc, nô lệ, họ lưu lại một phần trong đó, còn lại thì đem tới bộ lạc Trường Hà đổi tiền đổi muối huyết đổi các loại đồ giao dịch.

Sau mấy chuyến giao dịch, những thú nhân này đều kiếm được gia tài không nhỏ.

Thường xuyên tới bộ lạc Trường Hà, họ sớm đã nghe nói bộ lạc Trường Hà sẽ chiêu một đợt học sinh vừa tuổi trước khi mùa đông tới, những phụ huynh có thu hoạch phong phú lại đúng lúc có con đến tuổi, nghe ngóng được bộ lạc Trường Hà mỗi năm chỉ thu 500 tệ học phí, còn có thể chia ra trả hai lần, không hề do dự đóng gói con mình đưa tới bộ lạc Trường Hà.


Phụ huynh ở thời đại này không giống phụ huynh nước Z hiện đại có kỳ vọng đặc biệt cao đối với con cái, họ đưa con tới học, chỉ là hy vọng con mình có thể nhận biết một chút văn tự, biết tính toán là được. Cái sau đặc biệt quan trọng, mấy tên gian xảo bộ lạc Trường Hà rõ ràng tính toán tốt hơn họ, có lúc đồ giao dịch nhiều, họ rất dễ choáng đầu, nhưng mấy tên của bộ lạc Trường Hà vẫn có thể từng cái từng cái tính ra rõ ràng, còn không cần phải đếm ngón tay nữa _(:зゝ∠)_.

Nếu họ có bản lĩnh này, khi giao dịch với bộ lạc khác, khẳng định có thể kiếm được càng nhiều tiền.

Cho nên, kỳ vọng của những phụ huynh này thật sự không cao, họ chỉ hy vọng con cái mình sẽ biết viết tên bản thân, lúc tính toán, có thể không cần giơ ngón tay ra là được _(:зゝ∠)_.

Do thu hoạch của các bộ lạc xung quanh đều không tồi, có thức ăn sung túc, có nghĩa mùa đông năm nay sẽ không có quá nhiều cạnh tranh, đương nhiên cho dù có, bộ lạc Trường Hà tuyệt đối cũng là an toàn nhất.

Các phụ huynh không có nỗi lo về sau, mang theo từng đống tiền, đóng gói con cái nhà mình đưa tới, do khoảng cách giữa bộ lạc rất xa, mấy đứa nhỏ học chữ ở bộ lạc Trường Hà, chỉ có thể ở trọ.

Ngô Nặc và Bạch đều không đoán được sẽ có nhiều đứa trẻ bên ngoài bỏ tiền tới học như vậy, nhưng họ trước đó đã thống kê qua số học sinh đến tuổi trong bộ lạc, những đứa trẻ này có thể miễn phí nhập học. Vì thế trước khi mùa đông đến, Bạch đặc biệt bảo người xây mấy hàng nhà lớn ra hình ra dạng ở sau trường học không xa, để làm ký túc xá và nhà ăn cho học sinh.

Phòng ký túc xá nhiều, chỉ cần chen một chút, ở thêm mấy chục học sinh vượt kế hoạch cũng không thành vấn đề.

Nhưng, những học sinh tới từ bên ngoài, phí ở trọ và phí ăn uống mỗi ngày của chúng sẽ phải tính riêng.

Phí ở trọ mỗi học sinh mỗi năm là 100 tệ, phí ăn uống chiếu theo tuổi tác bất đồng mỗi năm học từ 50 đến 200 tệ.


Khi Ngô Nặc học trung học, trường cách nhà rất xa, lớp chín phải đi học buổi tối, nhưng thời gian nghỉ buổi chiều ngắn, căn bản không kịp về nhà ăn tối. Khi đó mẹ y đã qua đời, có mẹ kế chậm rãi cha ruột cũng biến thành cha dượng, cha y không lo đến y, Ngô Nặc nói buổi chiều không kịp về nhà ăn cơm, cha y liền cho y một tháng 150 tệ sinh hoạt phí, ăn cơm tiêu dùng thỉnh thoảng còn phải nộp phí gì đó toàn bộ trong chút tiền này. Bản thân Ngô Nặc cũng khá bướng bỉnh, y thà tiết kiệm xài chút tiền này, cũng không muốn nhìn sắc mặt khi xin tiền cha và mẹ kế, vì tiết kiệm tiền, cơm tối trên cơ bản y đều giải quyết trong nhà ăn của trường.

Nhà ăn của trường họ cũng coi như không tồi, trước giờ chưa từng xuất hiện qua chuyện đen tối kỳ lạ nào, nhưng mùi vị của cơm chung thật sự không ngon được đến đâu. Để thỏa mãn nhu cầu của các học sinh không cùng cấp, trường đặc biệt mở lò nhỏ nấu riêng, học sinh nào gia đình có điều kiện tốt, có thể tiêu thêm tiền để thêm món.

Ngô Nặc luyến tiếc bỏ tiền mua thêm món, y bình thường chỉ mua ba đồng cơm, hai món rau thỉnh thoảng một mặn một rau, sau đó múc một chén canh rau miễn phí, ghép lại liền qua bữa, một bữa nhiều nhất cũng không vượt qua hai tệ.

Vì ăn ở nhà ăn đủ năm học, Ngô Nặc vẫn có chút ấn tượng với mô hình kinh doanh đại thể của nhà ăn.

Trường học bình thường sẽ tách riêng nhà ăn ra ngoài, nhà ăn đủ chất béo, trừ các học sinh an ổn nộp phí ăn uống ra, còn sẽ có trợ cấp nhất định, vì thế nhà thầu luôn là thân thích của lãnh đạo thực quyền trong trường.

Ngô Nặc hiện tại mỗi ngày bận không ít chuyện, căn bản không phân được bao nhiêu tinh lực dư thừa để mở nhà ăn, y cân nhắc tách nhà ăn ra, tìm người tới toàn quyền kinh doanh. Y sao, hiện giờ vất vả lắm mới lăn lộn trở thành ‘hiệu trưởng’, trực tiếp kiếm chút phí nhà thầu là được rồi ︿( ̄︶ ̄)︿. Ngô Nặc chân trước vừa mới thả tiếng gió ra, chân sau lập tức có người tìm tới cửa.

Không phải ai khác, chính là Bàn Hao mở tiệm thịt đầu tiên ở bộ lạc.

Bàn Hao so với lần đầu lúc Ngô Nặc gặp đã mập hơn không chỉ hai vòng, có thể thấy năm nay hắn thật sự kiếm không ít.

Bàn Hao quả thật cũng kiếm được không ít, tiệm thịt của hắn mở sớm nhất, mối mai tốt hơn các tiệm thịt khác, hơn nữa hắn không chỉ bán thịt. Bàn Hao rất có đầu óc làm ăn, sau khi hắn thấy người tới giao dịch nhiều, liền tìm một khoảnh đất trống đối nghiêng góc với tiệm thịt, móc tiền mua mấy viên gạch nung không tốt, lại thuê nô lệ đến vùng đất tử vong kéo về một chút đất dính, xây mấy gian nhà.

Sau đó lại tìm mấy tộc nhân có quan hệ tốt với hắn đầu óc lại thông minh biết nói chuyện, đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong bộ lạc thu mua một chút hoa tiêu, ớt, vu dược vân vân, giá thu mua hắn đưa rất công đạo hơn nữa chưa từng để nợ, chậm rãi, người có chút đồ trong tay cũng sẽ chủ động tìm tới tiệm hắn để giao dịch.


Sau khi tích ít thành nhiều, quay người lại, Bàn Hao chuyển bán những thứ này cho giao dịch giả tới từ ngoài bộ lạc, kiếm khoảng chênh lệch ở giữa. Các giao dịch giả tới từ ngoài bộ lạc, cần phải tốn rất nhiều thời gian qua lại trên đường giao dịch, thời gian họ có thể ở lại bộ lạc Trường Hà vô cùng ngắn, khi họ phát hiện trong tiệm của Bàn Hao có thể mua được rất nhiều đồ giao dịch họ cần, họ thà tiêu nhiều tiền hơn chút, cũng vui vẻ mua một phát đủ hết những đồ mình cần từ tay Bàn Hao.

Một qua hai lại, việc buôn bán của Bàn Hao tự nhiên cũng càng lúc càng tốt.

“… Chuyện làm ăn của anh đã tốt rồi mà, sao còn muốn bao thầu cả nhà ăn?” Ngô Nặc nói.

Bàn Hao hơi chút thận trọng ngồi đối diện Ngô Nặc, cố ý rầu rĩ nói: “Từ sau khi thủ lĩnh tuyên bố luật pháp, chiếu theo luật mỗi tháng tôi phải nộp thuế lên cho bộ lạc mất 1000 tệ, mùa đông không có ai tới bộ lạc giao dịch, căn bản không kiếm được tiền còn phải bù tiền, tôi liền muốn ôm… ừm ôm thầu nhà ăn, đương nhiên tôi ôm thầu nhà ăn không phải muốn kiếm tiền, chủ yếu là hai đứa con của tôi cũng học ở trong trường, để người khác nấu cơm cho chúng ăn, tôi không yên tâm.” Nói đến cuối Bàn Hao rất hùng hồn, cứ hệt như đang nói thật.

Ngô Nặc âm thầm gật đầu, Bàn Hao này không hổ là người làm ăn tốt nhất lớn nhất trong bộ lạc, đầu óc nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều, nếu ở hiện đại, chính là một kỳ tài kinh doanh, vừa giỏi phát hiện thời cơ, lại có thể quả đoán thực thi hành động, miệng cũng lanh lợi.

Ngô Nặc bình tĩnh nói: “Nhưng theo như tôi biết, mấy hôm nay người từ ngoài bộ lạc tới tiệm anh mua không ít đồ, buôn bán của tiệm thịt cũng vô cùng tốt, một chút thuế đối với anh không là gì đi?”

Bàn Hao lập tức lớn tiếng kêu oan: “Sao có thể, mỗi ngày hơn ba mươi tệ, chỉ đủ mua một con bò man khỏe mạnh. Một con bò man từ khi sinh ra đến khi trưởng thành ít nhất phải hai mùa đông, nhưng mỗi ngày tôi đều phải nộp lên cho bộ lạc một con bò man, thật sự là không còn thừa lại bao nhiêu tiền, cho nên tôi mới muốn bao thầu  nhà ăn… Ngô Nặc đại nhân, ngài xem tôi có được không?”

Ngô Nặc mới không tin lời quỷ của Bàn Hao, nếu hắn không kiếm được tiền, cái thân thịt này từ đâu mà đến?

Nhưng, Bàn Hao quả thật là một lựa chọn không tồi, đường não rộng, giao nhà ăn cho hắn kinh doanh, ít nhất không cần quá lo lắng hắn sẽ giở trò. Hơn nữa Bàn Hao gian xảo thì gian xảo, làm ăn vẫn rất thành thật, trước giờ chưa từng nghe nói hắn cân thiếu gì đó, vì vậy, cũng không cần quá lo lắng hắn sẽ bạc đãi những đứa nhỏ kia.


Bàn Hao muốn thầu nhà ăn, kỳ thật thật sự chưa từng nghĩ qua có thể kiếm được bao nhiêu mỡ ở nhà ăn, mà đơn thuần là muốn mở rộng chuyện làm ăn của tiệm thịt nhà hắn.

Mùa đông là mùa ế của giao dịch, nhưng buôn bán của tiệm thịt lại tốt hơn bình thường nhiều, cho nên dù mỗi tháng phải nộp tiền thuế cao, hắn vẫn có thể kiếm nhiều không ít. Nhưng qua mùa đông, con mồi bên ngoài nhiều rồi, buôn bán của tiệm thịt sẽ kém đi. Đặc biệt là mùa hè, gia súc giết xong căn bản không thể để lâu, nhiều lắm hai ngày sẽ có mùi, thịt có mùi bán không được giá, lại thêm hiện tại luật pháp thủ lĩnh tuyên bố lệnh rõ cấm buôn bán thức ăn thối hư mục rữa, hắn không muốn ném thịt còn thừa lại, nhất định phải nghĩ cách xử lý số thịt tươi còn thừa trong tiệm.

Trước khi tới chỗ Ngô Nặc, Bàn Hao đã tìm người nghe ngóng, chỉ riêng trẻ con tới từ bộ lạc con đã có hơn một trăm, những đứa trẻ này cách nhà quá xa, chỉ có thể ở lại bộ lạc giải quyết một ngày ba bữa.

Không tính mấy đứa nhỏ nhà ở Trường Hà và có thể tới từ bộ lạc bên ngoài, chỉ riêng hơn một trăm học sinh ở bộ lạc con, mỗi ngày tiêu hao hơn nửa con heo thú một chút vấn đề cũng không có. Tiệm thịt của hắn buôn bán tốt hơn nhà khác, cho dù mùa hè là lúc buôn bán kém nhất, một ngày cũng chỉ còn lại một hai trăm cân thịt mà thôi, đưa tới trường học, vừa hay.

Ngô Nặc không biết tâm tư của Bàn Hao, chẳng qua y cảm thấy Bàn Hao quả thật là một lựa chọn không tồi, nên gật đầu đồng ý, quyết định tạm thời giao nhà ăn cho Bàn Hao ‘thử kinh doanh’ một thời gian.

Ngô Nặc chỉ cho Bàn Hao rất nhiều kinh nghiệm và kiến nghị liên quan đến nhà ăn, nghe mà hai mắt nhỏ của hắn cứ phát sáng, bất tri bất giác đã nói từ buổi chiều đến trời tối, cho đến khi Bạch mang tiểu Kala tinh nghịch trở về, hắn mới luyến tiếc không rời đi ba bước quay đầu lại một lần.

Nhà ăn đã xây xong rồi, Bàn Hao thuê vài nữ nô biết nấu ăn, lại thêm vài nô lệ làm trợ thủ, ngày khai giảng, nhà ăn của hắn cũng khai trương.

Đám nhóc bị Bạch đại miêu và Kala mập dọa khóc, kêu gào oa oa, chỉ dựa vào Ngô tiểu Nặc dỗ thế nào cũng vô dụng, cho đến khi các nô lệ mang những nồi lớn thức ăn tới phòng học__ Đó, đó là cái gì?

Ngửi mùi hình như là rất ngon!


Đợi hương thơm thức ăn tràn đầy cả phòng học, tụi nhỏ cuối cùng hít hít mũi không khóc nữa. Các phụ huynh trốn ở thật xa, nhìn lén con nhà mình, từ xa thấy thức ăn phong phú, nhìn thấy con nhà mình ăn tới mức hận không thể nhét đầu vào chén luôn, cuối cùng đã an tâm.

Lại qua vài ngày, đợi tụi nhỏ dần thích ứng với cuộc sống tập thể ở trường, các phụ huynh tới từ bốn phương tám hướng cuối cùng đỏ mắt chịu gió tuyết rời khỏi bộ lạc Trường Hà.