Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 141: Xây tường

Bạch đại miêu đắc ý lắc lắc đuôi, thời gian trước tuy rằng bị Thụ gia gia giày vò thảm không thể tả, nhưng chỗ tốt đạt được cũng không ít.

Trải qua tôi luyện của những vu dược và hầm tuyết Cô Sơn, cùng với một vài sự tích về tổ tiên dực hổ mà Thụ gia gia kể cho hắn, hắn thông qua không ngừng biến ảo giữa trạng thái dực hổ và trạng thái miêu thú, cuối cùng mày mò ra biện pháp khống chế thể hình lúc ở trạng thái dực hổ, đồng thời, cũng càng lúc càng thuần thục trong việc nắm giữ luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể.

Chiếu theo cách nói của Thụ gia gia, hình dáng dực hổ càng lớn, lực chiến đấu càng mạnh, nhưng đồng thời, tính linh hoạt trong lúc chiến đấu cũng càng thấp, hơn nữa tiêu hao sẽ trở nên vô cùng kịch liệt, vì thế, khi đối mặt với đối thủ giảo hoạt cường đại chân chính, ngược lại dễ rơi vào khốn cục. Tổ tiên dực hổ lợi dụng sức mạnh thần thú trầm lắng trong huyết mạch, dần nắm vững được cách khống chế hình thể, chỉ cầu trong lúc chiến đấu, bảo trì được trạng thái linh hoạt nhất đồng thời dùng tiêu hao nhỏ nhất tiêu diệt đối thủ săn được con mồi.

Nhưng, chỉ có huyết mạch dực hổ thuần túy nhất mới có thể triệt để thức tỉnh sức mạnh thần thú, có khả năng khống chế thể hình.

Tuy Bạch xuất hiện hiện tượng phản tổ, có huyết mạch tiếp cận tổ tiên dực hổ hơn cả cha hắn Ngân Dực, nhưng dù sao vẫn không đủ thuần túy.

Những vu dược mà mộc tộc nhân trường sinh cho hắn ăn, đã kích phát sức mạnh thần thú trầm lắng trong người Bạch ở mức độ lớn, sau đó, hắn lại dùng quả trường sinh, không chỉ mang tới năng lượng sinh mạng cường hãn, còn giúp hắn tinh thuần huyết mạch.

Bạch hiện tại không chỉ là dực hổ phản tổ, mười phần tiếp cận huyết mạch tổ tiên, mà đã trở thành thuần huyết chân chính về mặt ý nghĩa, theo tác dụng kéo dài của những vu dược kia cùng quả trường sinh, sức mạnh thần thú trong cơ thể Bạch còn sẽ không ngừng thức tỉnh lớn mạnh, khiến hắn có thể trở thành chiến sĩ thú nhân thuần huyết cường đại giống như tổ tiên dực hổ.

Bạch hiện tại mới vừa mày mò được một chút bí quyết, chỉ có thể thu nhỏ hình thể của mình còn khoảng 1/3 nguyên bản, hơn nữa chưa có cách tự do chuyển đổi thể hình trong quá trình chiến đấu, đồng thời, lực chiến đấu cũng yếu đi khoảng một nửa so với ở trạng thái hoàn toàn, nhưng chỗ tốt là, lượng tiêu hao của hắn giảm đi rất nhiều, không cần giống như trước, bay được nửa ngày đã đói không chịu được, nhất định phải bổ sung lượng lớn thức ăn.

“… Hiện tại tôi ăn trên hai con dê sừng con thì có thể bay được nửa ngày!” Cái đuôi dài đắc ý lắc lắc, mặt mèo xinh đẹp lại nguy hiểm hấc lên đầy kiêu ngạo, trên mặt viết đầy ‘mau biểu dương tôi đi’.

“…” Hai con dê sừng con nói ít cũng phải ba bốn chục cân thịt được chưa? Nếu là ở trái đất đây không thể gọi là thùng cơm nữa rồi, phải gọi là dạ dày vương siêu cấp được chưa?


Ngô Nặc với tay sờ đầu Bạch đại miêu, cười nói: “Quá tổn hại rồi, đợi sau này tôi làm thêm nhiều nhiệm vụ, sẽ đổi từ thần điện (hệ thống) một vài công pháp cho cậu học, cậu nhất định sẽ lợi hại hơn cả tổ tiên của cậu.”

“Nhất định!” Đầu đại miêu xinh đẹp thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay Ngô Nặc, đuôi dài quấn lên, chớp mắt người đã ở trên lưng.

Dực hổ biến nhỏ có thể trực tiếp cưỡi lên lưng, so với trước kia ổn và thoải mái hơn không ít, đợi Ngô Nặc ngồi vững rồi, Bạch hưng phấn nhẹ gầm một tiếng, sau một đợt chạy lấy đà dực hổ giang đôi cánh theo gió bay lên, chỉ chớp mắt, họ đã bay lên giữa không trung, phóng mắt nhìn xa, hoang nguyên vô biên, rừng rậm lá thu xào xạc, núi cao nguy nga, sông dài vô tận… tựa như từng bức tranh mỹ lệ, nhất nhất hiện ra dưới chân họ, dần trở nên nhỏ bé, cảm xúc hào tình bất giác trào lên.

Bạch đại miêu hưng phấn quá mức như khoe khoang liên tục xoay chuyển 360 độ trên không trung, sau khi dọa Ngô tiểu Nặc kêu a a, còn chưa thỏa mãn, trực tiếp thu cánh lại, trong tiếng thét kinh sợ của Ngô Nặc tùy ý thân thể rơi tự do, sau đó trước khi rớt xuống đất, đột nhiên giang cánh, gần như bày thành đường chín mươi độ phóng thẳng lên cao, lao thẳng vào mây, dọa đám chim trên không kinh hoảng bay tán loạn…

Sau đó, lại chúc thẳng xuống lần nữa, vút qua đầu của một con long thú cự hình, Ngô Nặc thậm chí có thể cảm giác rõ được nhiệt khí cùng mùi hôi phả ra từ miệng long thú…

“… A a a… Bạch, Bạch đại miêu… chờ đó cho ông!!!” Không thể chơi thế được, sẽ mất mạng đó được chưa QAQ.

“Gào gào gào…” Bạch đại miêu hưng phấn gầm lên, giả vờ hoàn toàn nghe không hiểu, lá gan tiểu sứ thần thật nhỏ a, phải nên rèn luyện lại!

Ngô tiểu Nặc đáng thương bị rèn luyện đến mức tay chân nhũn ra mắt lóe sao kim, sau đó Bạch đại miêu sử dụng chiêu số toàn thân, ngay cả đòn sát thủ áp đáy hòm cũng sử ra, vất vả lắm mới dỗ được y.

Tóm lại, trong lữ trình tiếp theo, Bạch đại miêu thành thật đi nhiều.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng là, càng về phía bắc khí hậu càng lúc càng ác liệt, mỗi ngày gió lạnh bọc tuyết, bay trên cao còn lạnh hơn ở dưới mặt đất, Bạch một thân lông dày chống đỡ, lại không ngừng bay, không hề cảm thấy quá lạnh, Ngô Nặc đáng thương sắp bọc bản thân thành quả cầu mà cũng suýt nữa đông thành tượng băng.

Mắt thấy Ngô tiểu Nặc lạnh đến mức sắc mặt tái đi liên tục run rẩy, Bạch đại miêu cũng không còn tâm tư chơi đùa, cố gắng giảm tốc độ bay. Hình thái dực hổ của Bạch thể hình nhỏ tốc độ càng nhanh, họ vốn có thể giảm bớt không ít thời gian so với lúc đi, kết quả hiện tại đường trở về của họ lại còn chậm hơn lúc đi.

Lúc này, bộ lạc Trường Hà ở phương xa, đã đổ tuyết được gần một tháng, nơi mắt nhìn tới toàn là màu bạc bao trùm, đẹp không tả được nhưng cũng lạnh tận xương.


Dưới sự an bài của Vu Quyền và Kim Đồng, các cư dân bộ lạc trước sau tuần tự dọn về khu trung tâm bộ lạc tập trung an ổn lại.

Chỉ an ổn còn chưa đủ, những thám tử mà Bạch sớm đã mua và an bài ở bộ lạc Mục Nguyên lục tục truyền tin về, nói bộ lạc Mục Nguyên gần đây có hành động lớn. hơn nữa họ không chỉ tự hành động, còn liên hợp một vài bộ lạc nhỏ vừa, những bộ lạc đó một là tử trung của bộ lạc Mục Nguyên, một chính là không có trữ bao nhiêu thức ăn qua mùa đông, bất luận là bộ lạc Mục Nguyên hay những bộ lạc nhỏ vừa đó, đều thèm nhỏ dãi muối huyết và thức ăn của bộ lạc Trường Hà, tên nào cũng hận không thể lập tức nuốt chửng cắt xẻo bộ lạc Trường Hà.

Chỉ riêng bộ lạc Mục Nguyên, với võ lực của bộ lạc Trường Hà hiện tại căn bản không đáng phải sợ, nhưng bộ lạc Mục Nguyên còn câu kết với mười hai mươi bộ lạc nhỏ vừa, tình huống có hơi hóc búa.

Đương nhiên, cho dù bộ lạc Mục Nguyên tìm đến nhiều trợ thủ, Vu Quyền và Kim Đồng vẫn có lòng tin bảo đảm bộ lạc đứng ở vị trí bất bại, nhưng phần ‘bất bại’ này nhất định phải trả giá lớn.

Bộ lạc Trường Hà hiện tại đang xu thế phát triển tốt, nhưng nếu bộ lạc mất đi quá nhiều binh sĩ trong chiến tranh, tiêu hao lượng lớn binh lực, vậy xu thế tốt này tất nhiên sẽ bị đánh bại, mà kế đó, sẽ là càng nhiều phiền phức.

Dù sao ở Hắc Sắc sâm lâm, trừ bộ lạc Trường Hà, không chỉ có bộ lạc Mục Nguyên là bộ lạc lớn.

Bộ lạc Khê Cốc cũng không phải hàng lương thiện gì, nơi ở của bộ lạc họ gần bộ lạc Mục Nguyên, giữa cấp cao của hai bộ lạc luôn giữ quan hệ thông hôn, tuy vào thời đại này, quan hệ hôn nhân không thân thiết như đời sau, nhưng không thể phủ nhận, quan hệ của Khê Cốc và Mục Nguyên thân thiết hơn chỉ là quan hệ lợi ích thông qua giao dịch muối huyết với bộ lạc Trường Hà.

Bộ lạc Mục Nguyên thèm nhỏ dãi muối huyết của bộ lạc Trường Hà, bộ lạc Khê Cốc lẽ nào không phải? Hơn nữa trừ bộ lạc Khê Cốc ra, còn có không ít bộ lạc cỡ vừa cũng nếm được lợi ích khi giao dịch muối huyết mang tới.

Trai cò đấu nhau ngư ông đắc lợi.

Đây là trước khi Vu Nặc đi, đặc biệt dặn dò đại vu và Kim Đồng cẩn thận đề phòng.

Cho nên, chỉ đánh thắng được bộ lạc Mục Nguyên còn lâu mới đủ, bộ lạc không chỉ phải thắng, còn phải thắng cho đẹp, phải lấy võ lực cường hãn, triệt để chấn khiếp các bộ lạc lớn nhỏ rục rịch xung quanh!

Một khi chiến tranh bắt đầu, chiến trường khẳng định sẽ không và cũng không thể ở gần nơi ở của bộ lạc, nhưng một lượng lớn chiến sĩ lên chiến trường, phòng thủ của bộ lạc sẽ trở thành vấn đề lớn.

Lúc trước không phải chưa từng xuất hiện qua, chiến sĩ bộ lạc lên tiền tuyến rồi, bộ lạc gặp thảm trạng bị người diệt gọn.


Bộ lạc Hàn Nham đặc biệt thích làm loại chuyện thiếu đạo đức này!

Nếu đánh thắng trận, quay đầu lại hang ổ không còn rồi, vậy có khác gì với thảm bại? Huống chi, bộ lạc hiện tại trữ đủ lương thực, trong tình huống không có đủ chiến sĩ phòng thủ, vậy trong mắt những bộ lạc tích trữ không đủ thậm chí căn bản không gom được bao nhiêu thức ăn, sẽ giống như một con dê béo không có chủ, bọn họ có thể không nảy ý xấu sao?

Cho nên, trước khi chiến tranh bắt đầu, còn phải làm tốt phòng ngự cho bộ lạc.

Có kinh nghiệm xây tường băng năm ngoái, vừa thu xong khoai trắng, thời tiết bắt đầu giảm nhiệt độ, đại vu liền tổ chức cư dân bộ lạc làm công tác phòng ngự___ Xây tường men khu tập trung của bộ lạc.

Gạch do đất dính nung ra còn quá ít, còn không đủ cho mọi người xây nhà, đương nhiên không cách nào xa xỉ đem đi xây tường.

Không có gạch, vậy thì dùng đá.

Đá lớn lớn nhỏ nhỏ trên bờ sông không ít.

Lúc trước mọi người xây nhà đá, chỉ có thể chọn loại vuông vức, xong rồi còn phải cố gắng mài cho nó thành hình vuông, hiện tại bất kể là tròn hay dẹp, lớn hay nhỏ, toàn bộ nhặt hết, bôi lên lớp đất dính dày là có thể dính vào nhau, lượng lớn đá và đất dính chậm rãi tích lại thành tường thành thấp lùn.

Theo lượng lớn đất dính cuồn cuồn không dứt vận chuyển về từ vùng đất tử vong, rất nhanh tường thành bộ lạc đã được tạo hình bước đầu, tường thành thấp lùn đơn bạc, nhưng rất tiện vây nguyên cả nơi trú ngụ lại.

Mà lúc này, thời tiết cũng dần lên tới trình độ nhỏ nước thành băng.

Vật hỗn hợp siêu dính sau khi lạnh cứng sẽ mất đi tác dụng làm dính, thời tiết quá mức hàn lạnh, khiến vật hỗn hợp siêu dính sau khi rời khỏi vùng đất tử vong sẽ nhanh chóng đông cứng, tốc độ xe bò dù sao cũng có hạn, không cách nào kéo lượng lớn đất dính hữu dụng.

Đại vu dứt khoát không dùng đất dính nữa, bảo người từ trong Trường Hà đục băng lấy nước, trực tiếp đổ nước sông lên tường đá.


Rất nhanh, tường thành dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng dày lên dày lên cao lên.

Cho dù các chiến nô đã cố gắng khua thuyền hết mức có thể, nhưng vào sáng một hôm nào đó, họ tỉnh giấc từ trong lều dựng bên bờ sông, vẫn phát hiện thuyền lớn bị đông ở giữa sông.

Nơi thuyền độc mộc bị đông lại, đường sông so với nơi họ đã đi qua đã là vô cùng nhỏ hẹp, đương nhiên, với độ rộng của con sông trước đó muốn đi thuyền vấn đề không lớn, nhưng vấn đề là nước sông càng lên trên, tầng băng càng dày, thuyền độc mộc của họ bất luận thế nào cũng không thể tiến thêm được nữa.

Sau khi xác định thuyền độc mộc không thể đi tiếp, các chiến nô ít nhiều cũng có chút buồn bã ủ rũ, họ đã làm hỏng chuyện chủ nhân giao phó rồi. Như vậy có lẽ họ sẽ bị đánh, hoặc có thể không xóa đi ấn ký nô lệ trở thành cư dân của bộ lạc siêu cấp, nhưng những thứ đó đều không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, đến nay họ không hề nghe được tin tức về bộ lạc Trường Hà.

Có nghĩa là, họ rất có thể đã đi sai đường.

Đưa mắt nhìn ra xung quanh, băng thiên tuyết địa một mảng mênh mông, ngay cả một chút màu xanh cũng không thấy được, vốn khi ở bộ lạc Đại Hồ, hai ba chục ngày lạnh nhất trong mùa đông mới sẽ xuất hiện cảnh tượng này, mà bây giờ, họ rất rõ, mùa đông chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Loại thời tiết này ở bên ngoài, đặc biệt là họ căn bản không có bao nhiêu thức ăn qua đông, tính ra không thể sống sót được bao lâu.

Bốn thuyền trưởng tập trung các chiến nô lại, mọi người đơn giản thương lượng qua, nhất trí đồng ý vác vật tư trên thuyền, men theo hướng con sông, tiếp tục nghe ngóng tin tức bộ lạc Trường Hà. Nếu thật sự không nghe ngóng được, thì trước tìm chỗ nghĩ cách trôi qua mùa đông đã, sau đó tiếp tục đi thuyền tìm kiếm bộ lạc Trường Hà.

Có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, các chiến nô liều mình vác vật tư trên thuyền, men theo Trường Hà đi tiếp về phía bắc.

Ban đầu Ngô Nặc cũng suy nghĩ đến tình huống các chiến nô có thể không cách nào đến được bộ lạc Trường Hà trước mùa đông, đã truyền thụ cho họ một vài biện pháp tìm kiếm thức ăn trong mùa đông. Đương nhiên, bản thân Ngô Nặc cũng không biết nhiều, một điều trong đó chính là phá băng câu cá.

Đương nhiên, các chiến nô cũng không ngốc, sau khi họ ý thức được rất có thể không thể nào đến được bộ lạc Trường Hà trước mùa đông, thì đã bắt đầu tìm kiếm thức ăn dự trữ, cho dù đồ không nhiều, nhưng phối hợp với mỗi ngày câu cá dưới sông, đến nay họ vẫn chưa hoàn toàn chìm vào tuyệt cảnh đói khát.

Đi lại trong trời tuyết mênh mang không phân biệt được ngày đêm rất dễ khiến người ta tê dại, hơn nữa dần quên đi thời gian.

Cho dù bốn thuyền trưởng còn có mấy chục chiến nô đã rất dụng tâm nhớ thời gian họ đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể phân rõ được bản thân rốt cuộc đã đi hơn mười ngày hay hơn hai mươi ngày hoặc là càng lâu hơn.


Ngay lúc họ cho rằng con đường này vĩnh viễn sẽ không thấy điểm cuối, ngay lúc họ sắp bị gió tuyết tàn phá sạch ý chí, sáng sớm một ngày, tuyết đổ liên tiếp vài ngày đột nhiên dừng lại, chân trời xuất hiện một vầng thái dương đã lâu không gặp, ánh mặt trời mang chút hơi ấm rọi lên mặt tuyết, đặc biệt chói mắt.

Các chiến nô đã mệt mỏi đến cực điểm lục tục leo ra khỏi lều, chuẩn bị ăn chút đồ rồi tiếp tục lên đường, lúc này đột nhiên có một người chỉ phương xa lớn tiếng nói: “Đó… đó là cái gì?”

Thật xa, nơi mặt trời dâng lên, có thứ gì đó óng a óng ánh, đang lấp lóe ánh sáng rực rỡ.