Tuy nhiên, thường xuyên áp dụng sốc điện đã dẫn tới việc Eduard tự nhiên trở nên chai lì với tác động của nó. Và chàng đã nhận ngay ra được cô gái.
- Trong mơ anh đã nói về những cảnh thiên đường – nàng nói khi đưa tay vuốt mái tóc của chàng.
- Về những cảnh thiên đường? đúng rồi, những cảnh thiên đường – Eduard nhìn nàng. Chàng muốn kể lại tất cả. Nhưng đúng lúc này, một người y tá cầm bơm tiêm đi vào.
- Tôi phải tiêm cho cô một mũi – bà ta nói với Veronika – Đây là chỉ định của bác sĩ Igor.
- Hôm nay đã tiêm rồi, tôi không muốn thuốc thang gì hơn nữa – Veronika trả lời – Mà không những thế, tôi còn muốn đi khỏi đây. Tôi không muốn tuân theo bất cứ một chỉ định, quy tắc nào nữa, bất cứ một cái gì mà người ta sẽ bắt tôi buộc phải làm theo.
Dường như người y tá đã quen với những phản ứng như thế.
- Vậy thì đáng tiếc là chúng tôi sẽ buộc phải tiêm thuốc an thần cho cô.
- Anh cần phải nói với em – Eduard nói – Cứ để họ tiêm cho em.
Veronika vén tay áo lên và người y tá tiêm thuốc.
- Cô bé đến là ngoan – bà ta nói – còn bây giờ, sao hai người không ra khỏi cái phòng bệnh tối tăm này và dạo chơi một chút?
- Em xấu hổ vì chuyện đêm qua ư? – Eduard nói khi họ dạo chơi trong vườn.
- Không, em không còn xấu hổ nữa rồi. Bây giờ em tự hào vì điều này. Em muốn biết về những cảnh thiên đường, bởi em đã rất cận kề với một trong những cảnh ấy rồi.
- Anh cần phải nhìn ra xa hơn, vượt ra khỏi khối nhà của Villete – Eduard nói.
- Anh làm thế đi.
Eduard ngoảnh nhìn lại phía sau, nhưng không phải nhìn những bức tường của các phòng bệnh và cũng không phải vào khu vườn có các bệnh nhân đang im lặng dạo quanh, mà là nhìn đường phố ở một châu lục khác, miền đất của những cơn mưa rào nhiệt đới và mặt trời bỏng cháy.