Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 20: Đi trong đám bụi gai quá nhiều cực khổ

Đệ tử Ẩm Huyết Giáo vừa thấy giáo chủ bỏ chạy, thì vừa đánh vừa tìm đường lui.

Mọi người đâu chịu để cho bọn chúng trốn thoát, hô hào đuổi theo, đặc biệt trong đó có Lưu Chưởng Môn đang liều mạng muốn tới gần Hỏa Phong nhưng vẫn không thể đến gần. Chạy dẫn đầu đã gấp đến đỏ cả hai mắt, ngoại trừ Hỏa Phong ra thì không thấy những người khác, “Hỏa Phong, ngươi đứng lại đó cho ta, trả mạng lại cho con trai ta!”

Liễu Nương cũng tính đuổi theo, lại thấy đám người Lăng Huyền Uyên không nhanh không chậm thu kiếm, nghi hoặc: “Mấy vị không đuổi theo sao?”

Lăng Huyền Thư chậm rãi đến gần Thiệu Dục Tân liếc nhìn một cái, “Thiệu nguyên chủ cũng không vội, thì chúng ta cần gì phải gấp gáp.”

“Ta đã dặn dò đệ tử bố trí tầng tầng trạm gác, ” Thiệu Dục Tân nói, “Bọn chúng không thể thoát khỏi Lạc Trần Nguyên.”

Lăng Huyền Thư nhíu mày, ” Ta lo nghĩ quá rồi.”

“Nhìn nội công của hắn cũng chẳng cao thâm cho lắm, ” Lăng Huyền Dạ nghĩ không ra, “Sao mà người trên giang hồ đồn đãi về hắn ghê gớm thế nhỉ? Uổng cho ta còn phải kiêng kỵ hắn.”

Lăng Huyền Uyên hồi tưởng lại lúc vừa đánh nhau, “Công phu của Hỏa Phong xác thực không xuất thần nhập hóa như trong truyền thuyết, được cái khinh công cao hơn nhiều người thường, muốn bắt được hắn cũng không phải chuyện dễ.”

Lăng Huyền Sương võ xuống cái ót Lăng Huyền Dạ, “Nếu nội lực của hắn thâm hậu, thì sẽ chẳng dùng các thức hao tổn nội lực của Dục Tân, giết thẳng không phải là xong sao?”

Liễu Nương nhẹ giọng nói: “Không bắt được người còn nói võ công người ta kém, mấy vị không cảm thấy mâu thuẫn quá sao?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Tốt xấu gì chúng ta đã đánh vài chiêu với hắn.”

Liễu Nương mím mím môi, đi qua một bên.

Cũng không lâu sau, Lăng Tiểu Lôi cùng một tên đệ tử Lạc Trần Nguyên cùng chạy trở về.

“Nguyên chủ!” Đệ tử kia chạy đến trước mặt Thiệu Dục Tân, “Tặc nhân thấy không thể thoát bằng đường sông, vọt vào bụi gai rồi hướng Tây rồi!”

Lăng Tiểu Lôi nói: “Thiếu gia, các đệ tử đều đang đợi mệnh lệnh, chúng ta có đuổi theo không?”

Lăng Huyền Uyên trầm giọng nói: “Nếu thả hổ về rừng, kẻ này ngày sau tất thành họa lớn.”

Lăng Huyền Thư hỏi Thiệu Dục Tân nói: “Thiệu nguyên chủ nghĩ thế nào?”


“Vốn ta không muốn bị cuốn vào, ” Thiệu Dục Tân nhìn về phía phương hướng Hỏa Phong chạy trốn, “Nhưng hắn muốn tính mạng của ta, ta không muốn để ý cũng không được rồi.”

“Được.” Lăng Huyền Uyên nói với Lăng Tiểu Lôi nói, “Chúng ta sẽ tự đuổi theo, các ngươi theo được thì đi, không theo kịp thì quay về Ngự Kiếm sơn trang báo cáo cho cha việc này. Ngoài ra, trước hết phải cho Tiểu Vụ cùng Tiểu Tuyết hộ tống đại ca trở về.”

Lăng Tiểu Lôi lĩnh mệnh, “Đại thiếu gia, mời đi theo thuộc hạ thu dọn hành lý.”

Lăng Huyền Sương ôm chặt lấy cánh tay Thiệu Dục Tân, “Ta không trở về, ta muốn đi theo!”

“Đại ca, ngươi hãy nghe theo đi ” Lăng Huyền Kỳ khuyên nhủ, “Chúng ta còn phải truy đuổi người ta, một mình huynh không biết võ công thì sao theo kịp?”

“Ta mặc kệ, dù sao ta…”

Không chờ hắn nói xong, Thiệu Dục Tân liền nói với đệ tử Lạc Trần Nguyên: “Ngươi đi thông báo cho Tâm Duyệt, kể từ hôm nay, tất cả sự vụ trong Lạc Trần Nguyên do nàng tạm quản lý.”

Đệ tử nọ đáp lại, nói: “Nguyên chủ muốn đuổi theo tặc nhân hả, muốn bao nhiêu đệ tử theo ngài?”

“Không cần, nhiều người trái lại bất tiện.” Thiệu Dục Tân nói, “Các ngươi hãy tìm kiếm đệ tử Ẩm Huyết giáo còn ẩn thân ở Lạc Trần Nguyên, sau khi bắt được thì nhốt lại, chờ ta quay về xử trí.”

“Vâng!” Đệ tử nọ ôm quyền, chạy về phía thôn trấn.

Lăng Huyền Dạ tiến lên kéo tay Lăng Huyền Sương, “Chúng ta đi thôi, khinh công Hỏa Phong rất được, nếu trễ nữa thì sẽ không đuổi kịp, huynh cũng đừng đi theo quấy rối.”

“Ta nói rồi ta không đi!” Lăng Huyền Sương làm dáng muốn cắn y, “Thả ra, thả ra!”

Lăng Huyền Thư nắm lấy cổ áo sau gáy hắn, “Đến lúc đó làm sao còn thời gian để ý huynh sống chết ra sao, huynh đừng có quậy.”

“Ta cũng đâu cần đệ để ý!” Lăng Huyền Sương xoay gáy muốn thoát khỏi hắn, nhưng không nỡ lòng thả cánh tay Thiệu Dục Tân ra.

“Chúng ta mặc kệ huynh để ý ai…” Lăng Huyền Kỳ nói được một nửa, sau nhìn Thiệu Dục Tân, hiểu rõ sâu sắc ngậm miệng.

Lăng Huyền Sương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Dục Tân, trong mắt mang theo thỉnh cầu cùng mong đợi, “Ngươi có thể để ý ta được không?”

Thiệu Dục Tân đưa tay nắm lấy eo hắn, “Có gì không thể?” Tiếng còn chưa dứt, đã ôm lấy hắn nhảy lên giữa không trung.

Anh em nhà họ Lăng: “…” Đại ca còn chưa được gả mà như nước đã đổ ra.

Đám người Lăng Huyền Uyên theo đuôi Thiệu Dục Tân một đường đuổi theo về phía Tây.

Muốn biết Hỏa Phong chạy hướng nào cũng không phải việc gì khó, ăn mặc đấu bồng rườm rà lẫn vào đám bụi gai, chẳng phải nói rõ muốn để lại manh mối, mọi người đương nhiên sẽ không phụ lòng ý tốt của hắn.

Đáng tiếc đuổi theo một đường đến trời sáng choang, mãi đến tận khi manh mối đứt đoạn, vẫn không thể nào tìm được hình bóng Hỏa Phong.

Lăng Huyền Dạ gỡ mảnh vải lẫn trong bụi gai, “Khinh công tên này quả nhiên ghê gớm, con đường khó đi thế này, mà hắn vẫn chạy thoát.”

Lăng Huyền Thư thu kiếm vào vỏ, “Địa hình phía trước hỗn độn, hắn muốn đi nơi nào cũng khó mà đoán, chia ra lần theo thế nào?”

“Các vị cẩn thận, ” Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương vững vàng đáp xuống đất, “Đi lên tí nửa là chỗ cạm bẫy Tiên phụ năm đó gặp phải, chúng ta không nên tùy tiện đi tiếp.”

Lăng Huyền Sương đứng thẳng người, nhấc tay áo vì hắn lau mồ hôi trên trán, “Nghỉ ngơi một lát rồi đuổi tiếp, nếu không người sẽ mệt chết.”

Nửa đường bị bọn họ vượt qua, Lưu Chưởng Môn chạy vội tới gần, “Tặc nhân Hỏa Phong đâu hả?” ( Ta nhớ ông này dẫn đầu mà, chậc chậc:v)

Lăng Huyền Dạ nhìn quần áo ông ta đâu đâu cũng có chỗ bị bụi gai đâm thủng, có vài chỗ còn hơi thấm máu, nói: “Lưu Chưởng Môn, ông sốt ruột báo thù thì cũng phải yêu quý lấy mình, còn chưa báo được thù thì đã đem mình bồi vào.”

Yến Thanh Tiêu từ phía sau cùng chạy đến, quần áo cũng có tổn hại vài chỗ, “Hết cách rồi, trên tay chúng ta không có bảo kiếm chém sắt như chém bùn giống các ngươi, đương nhiên không chịu nỗi khổ bị gai đâm đau.”

“Nói tới bảo kiếm này, ” Hách bang chủ ấn vào vết thương trên cánh tay bị bụi gai đâm thủng, “Là lần đầu tiên ta nhìn thấy bảo kiếm màu đen, không biết đúc từ thứ gì?”

Dáng vẻ Tào Nghĩa lúc này cũng chẳng hơn Lưu Chưởng Môn chỗ nào, có cái tinh thần cũng không tệ, “Thân kiếm màu đen cũng thôi đi, lúc Lăng Nhị thiếu lướt qua người ta vung kiếm chém bụi gai ta còn cảm nhận được hàn khí bức người!”

Thiệu Dục Tân tán dương: “Huyền Thiết tạo ra bảo kiếm, nghìn vàng cũng khó cầu được, xem ra là bảo bối rất tốt.”

“Thiệu đại ca quả nhiên tinh tường!” Lăng Huyền Kỳ rút ra nửa đoạn trường kiếm gõ gõ thân kiếm, “Trong thời gian đầu đúc kiếm được thả một tầng hàn ngọc ngàn năm mỏng, nên kiếm này so với bảo kiếm tầm thường dày hơn một ít, mà hàn khí cũng xuất ra từ nơi này.”

Lăng Huyền Sương kiêu ngạo mở miệng, “Đương nhiên hắn tinh tường, bằng không làm sao coi trọng ta hả?”

Thiệu Dục Tân môi mang ý cười, tâm tình nơi đáy mắt lại khiến người ta nhìn không thấu, “Ta có nói qua lời thế sao?”

“…” Lăng Huyền Sương căng thẳng nắm tay, “Không có sao?”

Thiệu Dục Tân mỉm cười gật đầu, “Chưa từng.”

Lăng Huyền Sương nhào vào người hắn, “Đã có chữ ‘từng’, chứng tỏ sau này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nói, yên tâm, mặc kệ bao lâu ta cũng chờ được!”

Cân nhắc trong mắt Thiệu Dục Tân như ẩn như hiện, “Được.”

“Được!” Lăng Huyền Sương đáp lại một tiếng vang dội.

Anh em nhà họ Lăng: “…” Rốt cuộc có chỗ nào hay?

“Các ngươi cứ đứng ở chỗ này, là không tính tiếp tục đuổi theo hay sao?” Liễu Nương chậm rãi đi tới, bước chân hơi bất ổn, xem ra một đoạn truy đuổi này với nàng mà nói đã hơi miễn cưỡng.

Vạn Trung đi ở bên cạnh nàng, muốn đỡ lại không dám đỡ, “Liễu hạp chủ, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đuổi theo cũng kịp.”

Lưu Chưởng Môn là người liều mạng đầu tiên tiếp tục đi về phía trước, “Cho dù các ngươi không muốn đuổi, ta cũng phải đuổi!”

“Cẩn thận a!” Lăng Huyền Kỳ quay đầu lại nhìn Lăng Huyền Uyên, “Nhị ca, giờ chúng ta làm gì?”

Đã đến nơi này rồi quay đầu chẳng phải phí công nhọc sức? Hơn nữa dù không đuổi kịp Hỏa Phong, bọn họ cũng đang muốn tìm Cửu Ngõa liên hoàn trại, hai cái mục tiêu giờ hợp thành một, xem ra chẳng hề thiệt thòi. Lăng Huyền Uyên gật gù, nói với Lăng Huyền Kỳ: “Đệ đi trước mở đường.”

“Đệ biết rồi.” Lăng Huyền Kỳ rút Huyền Thiết Kiếm ra, đuổi theo phía sau Lưu Chưởng Môn.

Đệ tử các phái đều bị bọn họ bỏ lại phía sau, không có ai để sai khiến, mọi chuyện đều phải tự thân đi làm, rất nhanh có người không quen.

“Phó Nam, ta khát nước, đem nước…” Yến Thanh Tiêu nói được một nửa, mới nhớ ra Phó Nam trong lúc này nhất định giống như con kiến nằm trên chảo nóng không biết phải làm thế nào mới tốt, đành phải đem nửa câu sau nuốt xuống.

Hách bang chủ đang đi ở phía sau hắn, nghe vậy bước nhanh hai bước, “Yến lâu chủ, có phải rất ít khi ra ngoài một mình?”

Từ chuyện ba năm trước xảy ra xong, xác thực là vậy. Yến Thanh Tiêu nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: “Chẳng qua ta quên.”

“Đi lâu như vậy cũng phải nghỉ ngơi một lát, ” Vạn Trung ở phía sau nói, “Cũng không biết đi đến đâu mới có thôn trấn, vùng đất hoang vu này vừa không có gì để ăn, chẳng biết lúc nào mới thoát khỏi.”

Cái bụng Tào Nghĩa cũng rất đúng lúc kêu réo, hắn ngượng ngùng xấu hổ đón nhận ánh mắt mọi người, cười hắc hắc nói: “Tối hôm qua ăn hơi ít, ăn hơi ít.”


Liễu Nương chỉ tay phía trước, “Đó là cái gì?”

Mọi người nhìn theo ngón tay của nàng, bắt gặp một rổ đào mật chỉnh tề đặt dưới một cái cây thấp.

Yến Thanh Tiêu đang khát nước đến lợi hại, lập tức muốn chạy qua lấy ăn.

Nghe thấy tiếng Liễu Nương nói Lăng Huyền Thư liền dừng lại giơ chuôi kiếm lên chặn đứng đường đi của hắn, “Cẩn thận có trá.”

Những người còn lại nghe hắn nói vậy, cũng đều dừng lại, đề phòng mà nhìn bốn phía.

” Thật kỳ lạ, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Giống như có người biết người chạy qua đây sẽ bị khát nước, đặc biệt chuẩn bị.”

Lăng Huyền Kỳ quay đầu lại nói: “Nơi này thì sẽ có ai chạy qua?”

Lăng Huyền Sương chỉ vào y nói: “Đệ a, ngu ngốc!”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

“Biết đâu gần đây có quả nông đặt ở đây, các ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” Tào Nghĩa vuốt cái bụng, rất muốn xông qua cầm hai quả ăn.

(quả nông, nông dân trồng quả)

Thiệu Dục Tân nói: “Chúng ta đuổi theo mấy canh giờ, ngươi đã từng thấy qua quả nào chưa?”

“Quả nhiên trong quả có vấn đề?” Lăng Huyền Sương nhìn chằm chằm rổ đào mật, “Thế nhưng… Nhìn nó có vẻ rất ngon…”

Lăng Huyền Dạ bất đắc dĩ, “Nếu không ta đi thử xem?”

“Được, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Phải cẩn thận.”

Lăng Huyền Dạ thả nhẹ bước chân đang muốn đến gần rổ đào mật, thì Lăng Huyền Kỳ vốn đi ở phía trước mở đường đã cướp trước y một bước, “Tứ ca, ta giúp huynh đi…”

Cậu nói còn chưa dứt lời, mọi người liền cảm thấy dưới chân trống không, thân thể nhanh chóng truỵ xuống.

(trụy xuống, đau quặn bụng dưới; sa xuống; truỵ xuống (đau bụng sắp sinh đẻ, đau bụng đi kiết, đi ngoài)

Lăng gia trừ Lăng Huyền Kỳ ra, Tứ huynh đệ lúc này đều chỉ còn một ý nghĩ —— sao chổi nhà ngươi không thể an phận một chút hay sao…