Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 107: Phương pháp phá trận

Nhị Hỏa Phong phiền não, “Đại ca, huynh nhất định phải ở trước mặt những người ngoài, chọn lúc này tính toán mấy chuyện đó với đệ à?”

“Mấy năm gần đây ta vẫn đang nghĩ chúng ta làm vậy đến cùng có đúng hay không, ” Đại Hỏa Phong chậm rãi đứng lên, động tác tao nhã, “Bây giờ xem ra, ta vô tâm quản lý giáo vụ, đem mọi chuyện giao cho đệ đi làm, lại để đệ phóng túng quá đáng rồi.”

Nhị Hỏa Phong không vui nói: “Vậy thì huynh quyết định sẽ buông tay không để ý tới?”

Đại Hỏa Phong khe khẽ thở dài, “Nếu thật sự không để ý tới, những người này há sẽ tha cho tính mạng ba huynh đệ chúng ta? Ta thì không sao, nhưng ta sẽ không để cho các đệ bị gì hết.”

Sắc mặt Nhị Hỏa Phong hơi nguôi.

Tiểu Hỏa Phong không nhịn được nói: “Vậy còn chờ gì, còn không mau ra tay đi?”

Lăng Huyền Sương thất lạc, “Các ngươi tiếp tục cãi nhau đi.”

Nhị Hỏa Phong, Tiểu Hỏa Phong: “…”

Đại Hỏa Phong liếc hắn một cái, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Ngươi là người dẫn đầu? Ngươi tới đánh với ta.”

Bối Cẩn Du nói: “Vì sao không phải ngươi đi xuống?”

Đại Hỏa Phong mỉm cười, “Bởi vì hắn muốn bắt ta.”

Yến Thanh Tiêu hừ nói: “Là bởi vì đi xuống sợ không nắm chắc chứ gì?”

“Không sai, ” Đại Hỏa Phong thản nhiên thừa nhận, “Các ngươi nhiều người chúng ta ít người, đơn đả độc đấu ta còn có khả năng thủ thắng, nếu không chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ.”

“Vậy nếu chúng ta vẫn không tới, ngươi cứ ở đó kéo dài thời gian?” Hạ Tĩnh Hiên hỏi.

Tiểu Hỏa Phong nói: “Dây xích cũng bị đứt rồi, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi được nơi này, nên có kéo dài hay là đánh, các ngươi đều chết chắc rồi!”

Lăng Huyền Sương nói: “Vậy cứ kéo dài đi, ít ra có thể tiết kiệm bớt khí lực.”

Tiểu Hỏa Phong: “…”


Lăng Huyền Uyên thả Bối Cẩn Du ra.

Bối Cẩn Du nhanh tay nắm lấy hắn, “Ngươi muốn đi?”

Lăng Huyền Uyên vỗ vỗ tay y, “Sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”

“Nhưng mà…” Bối Cẩn Du vẫn nắm lấy hắn không tha.

Lăng Huyền Uyên giơ tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của y, “Ta chỉ hy vọng có thể mau mau kết thúc sớm một tí để mang ngươi xuống núi. Ta đi qua xong Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong chắc chắn sẽ muốn đối phó các ngươi, ngươi chỉ cần trốn ở phía sau đám Huyền Thư, chúng nó sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”

Bối Cẩn Du cau mày.

Lăng Huyền Uyên kéo tay y ra, sau đó nhảy đến cầu đá.

Lăng Huyền Thư chợt duỗi cánh tay ngăn cản hắn, ngẩng đầu nhìn Đại Hỏa Phong, “Ngươi muốn so chiêu với từng người chúng ta, chung quy phải cho một lý do thích hợp đúng chứ?”

Nhị Hỏa Phong cướp trước Đại Hỏa Phong một bước mở miệng nói: “Sao hả, cha các ngươi chưa từng nói qua trước đây ổng đã tạo nghiệt gì à?”

“Cái gì?” Lăng Huyền Sương cả kinh lớn tiếng gọi ra, “Không lẽ ý các ngươi muốn nói ba huynh đệ các ngươi cũng là con trai cha ta, kỳ thực chúng ta đều là người một nhà đó chứ?”

Mọi người: “…”

Nhìn Đại Hỏa Phong có vẻ không muốn nói thêm gì nữa, Lăng Huyền Uyên lại nhìn Nhị Hỏa Phong, “Giữa cha ta với các ngươi có ân oán gì?”

Nhị Hỏa Phong cười gằn, “Ta nói nhiều cũng vô vị, không bằng chờ cha các ngươi cũng quy tây*, để ổng xuống đó giải thích cho mấy huynh đệ các ngươi đi.”

*quy tây: chết hướng về Tây thiên

“Ngươi dám bất kính với cha ta, cũng chớ có trách ta không khách khí.” Lăng Huyền Dạ cả giận nói.

“Ta là đang đợi ngươi nói không khách khí với ta.” Nhị Hỏa Phong giơ tay chỉ chỉ Hạ Tĩnh Hiên, “Hôm nay ngoại trừ hắn, các ngươi đều phải chết ở chỗ này, tại sao ta phải khách khí với các ngươi?”

Hạ Tĩnh Hiên ưỡn ngực nói: “Có gan ngươi giết luôn cả ta đi, nếu ta cùng bọn họ tiến lên, muốn đồng sinh cộng tử, chắc chắn sẽ không sợ chết!”

Lăng Huyền Kỳ giơ ngón tay cái với hắn, “Khá lắm!”

“Đương nhiên rồi!” Hạ Tĩnh Hiên lại ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, “Có điều không chết thì vẫn hay hơn, ngươi phải cố sức, ta cũng không muốn mất mạng, tránh để cho bọn chúng lợi dụng cha ta đối phó cha ngươi.”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Vậy nếu như ta không cẩn thận chết rồi chẳng may ngươi tự vẫn theo thì sao?”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

“Nhị ca.” Lăng Huyền Thư lên tiếng kêu.

Lăng Huyền Uyên nhìn hắn.

Lăng Huyền Thư nói: “Ba huynh đệ bọn họ đều có khinh công tuyệt đỉnh, chúng ta liên thủ tuy có thể chiếm thế thượng phong, nhưng muốn bắt bọn họ cũng không phải chuyện dễ. Nếu muốn bọn họ không thể trốn đi đâu được, huynh chỉ có một cách.”

Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Kiếm trận.”

“Nhưng trong chúng ta phải có một người ở trên cầu đá đánh với Đại Hỏa Phong, ” Lăng Huyền Thư liếc nhìn Đại Hỏa Phong đang yên tĩnh chờ đợi, “Kiếm trận còn chưa bày, đã bị bọn họ phá.”

Lăng Huyền Uyên mím môi.

Lăng Huyền Thư đi mấy bước tới một cây đại thụ, bẻ một cành cây hạ xuống, ‘xoạt’ một cái, lá trên cành rơi hết.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Yến Thanh Tiêu hiếu kỳ hỏi.

Lăng Huyền Thư cười, “Đại Hỏa Phong tay không, vậy ta cũng không nên dùng binh khí sắc bén đánh với hắn, nếu không người ta lại nghĩ ta bắt nạt hắn.”

Lăng Huyền Uyên ngẩn ra, “Huyền Thư, đệ…”

Lăng Huyền Thư phi thân nhảy lên, thẳng tới trên cầu đá, giữa đường cởi xuống bội kiếm bên hông, quăng về phía Mộ Phi Hàn, “Mộ môn chủ, chỗ trống của ta, tạm phiền ngươi bù vào.”

Mộ Phi Hàn tiếp kiếm vào tay, “Được, hãy toàn lực ứng phó.”

“Lăng Huyền Thư!” Yến Thanh Tiêu tức giận đến giơ chân, “Tên khốn kiếp đại khốn nạn nhà ngươi!”

“Em dâu Thanh Tiêu đừng nóng vội, ” Lăng Huyền Sương động viên y, “Huyền Thư nói ‘Tạm bù’, nói rõ nó sẽ mau chóng trở lại, ta nghĩ nó chỉ muốn bức Đại Hỏa Phong xuống, rồi dùng kiếm trận chế phục ba huynh đệ nhà họ. Ta đã nói với ngươi, tuy ta không biết mấy thứ võ công, nhưng những lúc bốn đứa chúng nó luyện kiếm ta vẫn hay xem, rất lợi hại!”

Trên mặt Yến Thanh Tiêu vẫn không có một tí dấu hiệu thả lỏng nào, “Thế nhưng… bên trên đó quá nguy hiểm.”

Nếu như muốn lấy cành cây quét Đại Hỏa Phong, ngay cả chỗ để Lăng Huyền Thư đặt chân cũng không có.

Cầu đá cách chỗ hắn đứng lúc trước cao ba trượng, độ cao này đối với Lăng Huyền Thư mà nói, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, tiền đề là nếu chẳng may hắn không cẩn thận trượt chân ngả khỏi cầu đá, thì sẽ rơi xuống chỗ lúc trước.

Mây lồng sương nhiễu, bên dưới cầu đá là vực sâu không nhìn thấy đáy.

Hai đầu cầu đá là hai ngọn hiểm phong nhọn vút từ dưới đất lên, khoảng cách không đủ một trượng, lại thêm cực kỳ chật hẹp, chỉ đủ cho một chân đứng thẳng, hai người đứng ở trên, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người run sợ.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nhẹ nhàng.

Đại Hỏa Phong đứng chắp tay, “Tại sao lại là ngươi?”

Lăng Huyền Thư nói: “Giết gà dùng dao mổ trâu?”

Đại Hỏa Phong không có vấn đề nói: “Sớm muộn gì cũng phải giải quyết từng tên một.”

“Xin mời.” Lăng Huyền Thư lễ phép gật đầu.

“Ngươi dùng cái này?” Đại Hỏa Phong chỉ chỉ cành cây trên tay hắn, “Còn để ta tới trước?”

Lăng Huyền Thư nói: “Ta có binh khí ngươi không có, nên để ngươi tới trước.”

“Được, vậy ta sẽ không khách khí với ngươi.” Đại Hỏa Phong vừa dứt lời, lợi dụng tư thế sét đánh không kịp bưng tai áp sát tới trước mặt Lăng Huyền Thư, hai tay mười ngón điểm hai mươi mấy chỗ huyệt đạo trên người hắn, cách thức ra tay nhanh chóng quả thật làm cho người ta hoa cả mắt.

Yến Thanh Tiêu toát mồ hôi lạnh thay hắn.

Cũng may người xem rối loạn, nhưng Lăng Huyền Thư không hề loạn. Nội lực của hắn thâm hậu, kiếm pháp tinh diệu, cho dù cành cây không thuận lợi nhiều gì so với Huyền Thiết Kiếm, nhưng cũng đủ giúp hắn chuyển nguy thành an.

Chỉ tiếc cành cây uy lực có hạn, không đủ để cho Đại Hỏa Phong kiêng kỵ.

Cùng Đại Hỏa Phong quá mấy chiêu, Lăng Huyền Thư có thể nhận ra nội lực đối tuy rằng rất sâu, nhưng vẫn chênh lệch một đoạn so với mình. Cầu đá quá hẹp, Lăng Huyền Thư chỉ có thể nghiêng người đối địch, vũ khí lại không vừa tay, làm rất nhiều chiêu thức tinh diệu không cách nào xuất ra. Bởi vậy cho dù nội lực của hắn thâm hậu hơn đi nữa, ở trong điều kiện như vậy, cũng không sánh được Đại Hỏa Phong có khinh công tuyệt đỉnh.

Phải nhanh chóng dẫn hắn xuống mới được, kéo dài càng lâu đối với mình sẽ càng vô ích. Lăng Huyền Thư nghĩ thế, kiếm chiêu xuất ra càng trầm ổn hơn.


Đại Hỏa Phong vẫn thế, lại không ngờ trên mu bàn tay bị cành cây quất một cái.

Vốn hắn không để cành cây ở trong mắt, lại không ngờ một cành cây tuy nhỏ lại có uy lực đến vậy, quật ở trên mu bàn tay không chỉ khiến cho da thịt nóng rát, mà ngay cả gân tay cũng muốn bị đứt.

Đại Hỏa Phong thu hồi lòng khinh thường, thân thể dịch sang bên hông, dường như cả người đều dịch ra khỏi cầu đá.

Lăng Huyền Thư cả kinh, hắn có ý gì? Tự sát?

Không chờ hắn phản ứng lại, Đại Hỏa Phong liền từ cầu đá xẹt qua, đến sau lưng Lăng Huyền Thư, nhắm một chưởng đến sau gáy hắn.

Lăng Huyền Thư nhảy ngược lại đến một đầu khác tránh thoát một chưởng này, cùng lúc xuất liên tục ba kiếm chặn lại ba đường trên giữa dưới hắn đánh tới.

Hỏa Phong giở lại trò cũ, thân thể chợt trái chợt phải chợt cao chợt thấp, rõ ràng nhìn hắn gần như đã ngã khỏi cầu đá, lại sau một khắc xuất hiện ở chỗ Lăng Huyền Thư không tưởng tượng nổi, thân pháp quỷ dị cực kỳ.

Đừng nói đứng ở xa nhìn còn không rõ người, ngay cả Lăng Huyền Thư gần ngay sát đó so chiêu với hắn, còn không nhìn ra bí pháp khinh công tuyệt đỉnh này, quả là ghê gớm.

“Yến đại ca, ” Hạ Tĩnh Hiên gọi Yến Thanh Tiêu chỉ lo xem Lăng Huyền Thư, “Huynh có muốn qua giúp bọn họ không?”

Yến Thanh Tiêu không tình nguyện quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, “Cái gì?”

“Bọn họ đang đánh kìa!” Hạ Tĩnh Hiên chỉ tay sang một chỗ.

Yến Thanh Tiêu theo ngón tay của hắn nhìn sang, mới thấy Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Kỳ cùng Mộ Phi Hàn xếp đặt kiếm trận, vây Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong ở trong đó, Thiệu Dục Tân, Đào Tâm Duyệt cùng Hoắc Tư Quy ở bên hiệp trợ, mọi người chiến thành một đoàn. Muốn mau mau thu thập huynh đệ Hỏa Phong, lại không muốn dời tầm mắt khỏi Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu mâu thuẫn nắm chặt tay, nói với người ở trên cầu đá: “Không được thua, càng không được bị thương!” Nói xong, gia nhập cuộc chiến với đám Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Thư mỉm cười nói nhỏ, “Tuân mệnh.”

“Sớm nghe nói Huyền Tiêu cửu kiếm trận không người có thể địch, ” Nhị Hỏa Phong cười nhạo nói, “Hôm nay được gặp, cũng thường thôi.”

Mộ Phi Hàn có hơi ảo não, biết rõ chính mình là một khâu yếu nhất trong kiếm trận này, cho dù võ công của y cao hơn so với Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ, nhưng vì con đường kiếm pháp khác nhau, nên không có cách nào phối hợp được với bọn họ để phát huy uy lực kiếm trận đến mức cao nhất. Lăng Huyền Dạ đã đang cực lực bù đắp chỗ thiếu của y, nhưng chỉ càng làm hại gã không thuận lợi mà thôi.

Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong ỷ vào khinh công tuyệt hảo xông khắp trái phải, kéo kiếm trận càng rộng càng lớn, đám người Thiệu Dục Tân ở vòng ngoài, cũng khó chế trụ bọn họ.

Hai nơi đều rơi vào trạng thái giằng co, song phương ai cũng thắng không được ai.

Còn đang đánh nhau, người bí ẩn nóng ruột đứng ở xa quan sát bỗng nhiên truyền đến thanh âm sâu dày.

“Con trai của ta nghe lệnh, không được hại người!”