Vệ Sĩ Của Anh

Chương 66: Cơm hộp

Thẩm Thu đột nhiên nghĩ muốn ăn chút đồ cay, hai người cùng nhau đi ăn lẩu.
Ăn lẩu xong trời đã sẩm tối, Triệu Cảnh Hàng đưa Thẩm Thu về nhà, nhưng sau khi đưa tới cửa, lại không để cho người đi lên.
“Nếu không, em cùng anh trở về đi.” Triệu Cảnh Hàng nói.


Thẩm Thu: “Anh vừa mới xuống máy bay lại đi lâu như vậy, bây giờ có mệt không? Anh về nghỉ ngơi cho khỏe đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Triệu Cảnh Hàng rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, nhưng lại luyến tiếc thả người: “Em không ở bên cạnh, anh không ngủ được.”


Thẩm Thu liếc anh một cái: “Vậy hai mươi mấy năm trước đây anh đều thức?”
Triệu Cảnh Hàng chỉ coi như không nghe thấy, suy nghĩ một chút nói: “Anh lái xe vào thôi.”
“Ừ?”
“Anh đến nhà em nghỉ ngơi.”
Triệu Cảnh Hàng vững vàng lái xe vào tiểu khu, Thẩm Thu cũng không ngăn lại nữa.


Dù sao anh đã bôn ba một ngày, cô cũng lo lắng cho anh mệt mỏi.
Sau khi vào cửa, Triệu Cảnh Hàng tự rót cho mình ly nước. Anh đối với chỗ này của cô không xa lạ gì, còn mang một bộ dáng là chủ nhà: “Bạn cùng phòng của em không có ở đây sao?”


Thẩm Thu nói: “Hôm nay cậu ấy có ca trực ở quán, buổi tối mười giờ mới trở về.”
Triệu Cảnh Hàng à một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta về phòng đi.”
Động tác dọn đồ đạc của Thẩm Thu hơi chậm lại, quay đầu nhìn anh.


Triệu Cảnh Hàng nhìn cô nhướn mày: “Đi thôi, thời gian quý giá.”
Thẩm Thu đem một cái hộp khăn giấy ném qua: “Triệu Cảnh Hàng —— “
Triệu Cảnh Hàng cười đem đồ vật bị ném tới để qua một bên, đi tới ôm lấy cô: “Anh nói là ngủ, không có ý gì khác, em đừng suy nghĩ nhiều.”


“Tự anh ngủ đi, sớm như vậy em không ngủ được.”
Triệu Cảnh Hàng: “Em ở cùng anh một lát, dỗ anh ngủ.”
Thẩm Thu cười mắng: “Anh là trẻ con sao!”
Triệu Cảnh Hàng kéo cô vào phòng: “Anh có phải trẻ con hay không, em rõ nhất mà.”
“…”


Thẩm Thu không bật đèn chính trong phòng, chỉ mở một cái đèn ở đầu giường để cho Triệu Cảnh Hàng có thể ngủ ngon một chút.
Triệu Cảnh Hàng sau khi nằm xuống, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh anh, “Cùng anh nằm một lát.”
Thẩm Thu cũng không nói gì nhiều, lên giường, vùi ở trong ngực anh.


Triệu Cảnh Hàng ôm lưng của cô, quan sát căn phòng này. Lúc trước anh ở bên ngoài phòng khách nán lại mấy lần, nhưng gian phòng này là lần đầu tiên đi vào.


Phòng không lớn, không giống với giường của các cô gái, trên bàn có búp bê hoặc là vật nhỏ đáng yêu gì đó. Ngược lại giống như phòng của con trai hơn, màu sắc xám trắng, tất cả đều tối giản.


Bất quá, nhìn rất thoải mái. Trong không khí mùi vị tất cả đều là mùi trên người cô, nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Triệu Cảnh Hàng nằm xuống, cảm thấy mình lúc này giống như bị Thẩm Thu hoàn toàn bao bọc lại, rất thoải mái.
“Anh ngủ một lát, đợi một lát nữa em gọi anh.”


Thẩm Thu ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Triệu Cảnh Hàng thật sự rất mệt mỏi, sau khi nằm xuống, không bao lâu thì đã ngủ.
Thẩm Thu gối lên cánh tay anh, ngước mắt nhìn anh, lúc này cô không dám cử động, sợ anh ngủ không sâu, nhúc nhích làm ồn anh sẽ tỉnh.
Vì vậy, cô dứt khoát cứ vậy mà quan sát anh.


Thật ra thì trước đây mấy năm cô đã từng nhìn thấy anh.
Lần đó, trường huấn luyện của cô được nghỉ, Triệu Tu Diên đi đón cô. Lúc ấy Triệu Tu Diên có chuyện phải đến công ty, sau khi Triệu Tu Diên xuống xe, cô ngồi ở trong xe chờ.
Vì vậy, cô nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng ở bên ngoài.


Mấy năm trước Triệu Cảnh Hàng so với bây giờ càng là phóng đãng không kiềm chế, trong mắt, trên mặt đều là cao cao tại thượng lại khinh miệt. Cốt cách tướng mạo vô song nhưng cũng mang một cổ tà khí.


Lúc ấy cô cảm thấy người này rất đẹp mắt, có thể lúc đó nghĩ càng nhiều hơn hay là… Người này, là kẻ thù của cô. . . .
Thẩm Thu nhớ tới tâm tình khi đó, cẩn thận sờ xuống gò má của anh.
Khi đó cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ qua bọn họ sẽ cùng xuất hiện nhiều như vậy.


Cũng không nghĩ tới, có một ngày… Cô vậy mà sẽ thích cái “Kẻ thù” này như vậy .
——
Phương Tiêu Tiêu mười giờ rưỡi về đến nhà, sau khi đến nhà phát hiện đèn phòng khách mở, thì biết Thẩm Thu đã trở lại.


“Thu Thu, mình mang bữa ăn khuya về, cậu ăn không?” Cô ấy một bên đổi giày, một bên hướng trong phòng hô một tiếng.
Sau khi cô ấy nói xong mới phát hiện ở chỗ huyền quan có thêm một đôi giày.
Đàn ông.
Phương Tiêu Tiêu nhất thời ngậm miệng, dè dặt đặt xuống bữa ăn khuya để trên bàn.


“Về rồi.” Không bao lâu sau Thẩm Thu từ trong phòng đi ra.
Phương Tiêu Tiêu nhìn vào trong mắt cô, đè xuống thanh âm nói: “Triệu Cảnh Hàng ở đây sao?”
Thẩm Thu gật đầu một cái: “Anh ấy đang ngủ.”


Phương Tiêu Tiêu lộ ra biểu tình mập mờ nói: “Quả nhiên là tình yêu cuồng nhiệt giữa đôi tình nhân, anh ta mới vừa trở lại một chút thì các cậu đã cái này…”
“Chỉ là ngủ một giấc… Buổi trưa anh ấy xuống máy bay thì về họp ngay, thời gian rất eo hẹp, có hơi mệt.”


“A ~ cho nên rảnh một chút thì nhất định phải chạy tới bên cạnh cậu, đúng không ~ “
Thẩm Thu liếc cô ấy một cái: “Không khác nhau lắm.”


Phương Tiêu Tiêu làm một động tác: “Mình không ồn ào, cũng không quấy rầy các cậu. Cậu yên tâm, đêm nay ăn xong mình sẽ trở về phòng ngủ, mệt chết đi được.”
Thẩm Thu: “… Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Phương Tiêu Tiêu kéo ghế ra: “Cậu ăn rồi sao?”


Thẩm Thu lắc đầu một cái: “Buổi tối ăn lẩu, ăn nhiều quá.”
Phương Tiêu Tiêu ai một tiếng, “Quả nhiên, nói chuyện yêu đương rất tốt.”
Thẩm Thu buồn cười: “Cái này có liên quan gì.”
Phương Tiêu Tiêu: “Mình cũng muốn cùng bạn trai đi ăn lẩu, sao mình còn chưa có bạn trai nữa.”


Thẩm Thu nói: “Không phải là lẩu thôi sao… Ngày khác chúng ta cùng đi ăn.”
“Ăn cùng cậu không thích bằng ăn cùng bạn trai.”
“….”
Phương Tiêu Tiêu mở ra bữa ăn khuya cô ấy mang về, nói: “Tốt lắm tốt lắm, cậu đừng ở chỗ này đợi nữa, trở về cùng anh ấy đi.”


“Anh ấy đang ngủ, còn chưa tỉnh.”
“Vậy thì cùng anh ấy ngủ.”
Thẩm Thu không lời nào chống đỡ nổi, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng.
Sau khi mở cửa đi vào, phát hiện Triệu Cảnh Hàng đã tỉnh, ngồi ở mép giường.
“Đánh thức anh sao?” cô hỏi.
Triệu Cảnh Hàng: “Không.”


Thẩm Thu nhìn đồng hồ: “Mười giờ rưỡi, nếu không anh ngủ tiếp đi, không cần lái xe tới lui nữa, thật phiền toái.”
Triệu Cảnh Hàng ngước mắt nhìn cô một hồi, cười một cái: “Được, ở đây em có đồ rửa mặt không? Anh dùng một chút.”


“Có. Nhưng mà…” Thẩm Thu nói, “Không có quần áo anh có thể mặc.”
Triệu Cảnh Hàng: “Không sao, dù sao lúc ngủ có thể không mặc.”
Thẩm Thu sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới, Triệu đại thiếu gia lúc trước ở trong nhà mình, đúng là ngủ khỏa thân.


“Rửa mặt ở đâu?” Triệu Cảnh Hàng đi vào trong phòng tắm, quay đầu hỏi.
Thẩm Thu ho nhẹ một tiếng: “Em lấy cho anh.”
Thẩm Thu ở trong phòng chơi điện thoại, hơn mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.


Cô theo bản năng liếc một cái, nhìn thấy người đàn ông không mảnh vải che thân. Trong phút chốc cô thu hồi ánh mắt, trong mắt có chút chấn động.
Mặc dù… Đã nhìn thấy rồi, nhưng vẫn cảm thấy một lần đánh vào thị giác.


“Em tắm không?” Triệu Cảnh Hàng ngồi lên phía sau giường, không chút bận tâm gì, đưa tay ôm eo cô.
Trên người anh còn mang theo xúc cảm nóng bỏng sau khi tắm qua nước nóng.
Thẩm Thu bất ngờ. . . Phải đứng lên: ” Ừ, em tắm, anh, nằm đi.”


Triệu Cảnh Hàng nhìn bóng lưng có chút cuống quýt của cô, bỗng dưng cười một cái: “Được, anh nằm chờ em.”
“…”
Thẩm Thu cầm lên quần áo ngủ đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong đi ra ngoài thì thấy người nào đó chống đầu, nằm nghiêng người nhìn chằm chằm cô.


Thẩm Thu bị anh nhìn chăm chú mà phát hoảng, nhướng mày một cái, muốn kêu anh bình thường một chút.
Nhưng còn chưa mở miệng, chuông cửa vang lên.
Triệu Cảnh Hàng: “Chắc là đồ anh đặt bên ngoài, em lấy giúp anh một chút.”
Thẩm Thu: “Anh đói?”


Triệu Cảnh Hàng gật đầu một cái, khóe miệng cong lên: ” Ừ, đói.”
Thẩm Thu xoay người đi ra cửa lấy đồ mua bên ngoài về, đèn phòng khách đã tắt, Phương Tiêu Tiêu theo như lời vừa nói, ăn xong bữa ăn khuya liền trở về phòng mình đi ngủ.
Thẩm Thu bật đèn, mở cửa, đem đồ mua bên ngoài cầm vào.


Lúc cầm tới tay cô dừng một chút, bởi vì đồ rất nhẹ, thể tích kia căn bản không giống như đồ ăn gì.
Cô sờ hai cái, mở túi giấy đó ra.
“…”
Hai cái hộp vuông màu sắc khác nhau.
Một màu lam, một màu cam, thể tích không nhỏ, kiểu dáng cũng không đồng nhất.


Thẩm Thu thầm mắng một chút đem túi giấy đóng lại đứng lên, hầm hầm đi vào trong phòng.
Cô đem đồ vật để xuống trên bàn một cái, đè thấp thanh âm nói: “Triệu Cảnh Hàng, anh đặt cái này từ bên ngoài về, anh như thế nào lại đặt cái này…”
“Tới đây.”


Thẩm Thu mặt hơi biến sắc.
Triệu Cảnh Hàng đứng dậy đem người kéo lại gần hơn: “Nhưng không đặt thì cái này em cũng không có.”
“Em, em tối nay không có ý định —— “
“Em kêu anh ở lại ngủ.”
Thẩm Thu trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh có thể hiểu được ý trên mặt chữ không?”


“Không thể.” Triệu Cảnh Hàng sáp lại trên người cô, cuối cùng trực tiếp lật người lên trên.
Thẩm Thu cong chân muốn đạp anh, Triệu Cảnh Hàng đè lại: “Muốn động thủ với anh? Làm ra động tĩnh lớn như vậy không sợ người khác nghe sao?”
Thẩm Thu: “…Anh mới làm ra động tĩnh lớn.”


“Sẽ không.” Triệu Cảnh Hàng cúi người ở trên cổ cô cọ cọ một cái, “Anh nhỏ tiếng một chút, chúng ta cũng nhỏ tiếng một chút, được không?”
Cổ Thẩm Thu bị anh cọ vừa tê dại vừa nhột, “Đừng làm rộn…”
“Anh ngủ đủ rồi, không làm chút gì không ngủ được.”


Thẩm Thu đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận, vừa rồi không nên mềm lòng, còn sợ anh trở về mệt mỏi, để anh ngủ ở chỗ này…
Ngược lại cũng không phải là cô dè đặt cái gì, chẳng qua là ở đây, cô rất hoài nghi hiệu quả cách âm.
“Đã nhiều ngày rồi, anh muốn em.”


Tay Triệu Cảnh Hàng bắt đầu không quy củ chui vào trong, Thẩm Thu không ngăn được anh, chỉ có thể đè nén thanh âm, “Triệu Cảnh Hàng!”
“Muốn làm.”
“…”


Triệu Cảnh Hàng mới đầu còn có thể chậm rãi, nhưng chạm đến một mảnh bóng loáng dưới tay thì có chút không chịu được: “Làm đi, chúng ta nhẹ một chút.”
Chuyện này, cô không thể nào kiềm chế được.
Cô còn chưa có nói gì, môi của anh cũng đã tỉ mỉ rơi xuống trên người cô…


Đang lúc nhiệt độ trong chăn cao lên mấy độ. Cuối cùng quần áo ngủ cũng không biết lúc nào chạy ra bên ngoài chăn, dán lên người cô chỉ còn lại da thịt của anh.
“Triệu Cảnh Hàng ——anh, anh nhẹ một chút!”
” Ừ… Được.”
Nhận lại chỉ là tiếng vang, hô hấp loạn thành một đoàn.


Thẩm Thu gắt gao cắn môi, chỉ còn lại hơi thở kêu rên lúc làm chuyện kia, cùng với thỉnh thoảng lộ ra tiếng ưm ưm vụn vỡ.
Triệu Cảnh Hàng nghe đến đã tê rần, dáng vẻ cô kiềm chế anh rất thích. Nhưng một bên thích đó, một bên lại muốn phá hư.
“Kêu nhỏ tiếng một chút… Không nghe được.”


“Aa… Cút…”
Triệu Cảnh Hàng khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống cắn. . . cái cằm đang căng của cô.
“Không cút, anh không cam lòng”