Vệ Sĩ Của Anh

Chương 42

Editor: Miya + Beta: MiaTrong phòng chờ, các chỗ ngồi có một khoảng cách nhất định nên các nhân viên của các công ty không nghe thấy đang nói gì, nhưng người của Triệu Cảnh Hàng lại nghe thấy rất rõ. 


Thẩm Thu cũng vậy, cô đang đứng bên cạnh Triệu Cảnh Hàng. Khi nhìn về phía người nói chuyện đó thì hoàn toàn bị sững sờ. 
Bị tiết lộ?
Làm sao có thể. 


Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng đột nhiên trở nên u ám, nhưng anh lại không lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhiều người nhìn như vậy, anh không thể biểu hiện ra được. 
“Nói rõ ràng.”


“Vừa rồi mới phát hiện trong bản sao lưu thiếu một bảng báo giá, làm thế nào cũng không tìm được... ” Trên trán cấp dưới đã đổ mồ hôi, chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, nhóm người của Triệu Cảnh Hàng đều biết rõ. 


Sắc mặt người ngồi bên cạnh đã có chút chống đỡ không nổi: “Chuyện là như thế nào? Sai lầm nhỏ nhặt như vậy cũng có thể phạm phải? Đánh mất khi nào? ” 


Cấp dưới nói: “Không, không biết... Phần tài liệu này rõ ràng chỉ có người ở chỗ chúng ta mới có thể động vào, lý luận là điều không thể, vả lại... Nếu như là bị người có dã tâm lấy mất, thì rõ ràng là những phần tài liệu khác đều bị xem trộm rồi.”


Vậy có nghĩa là, bên trong có gián điệp. 
“Ra ngoài.” Triệu Cảnh Hàng lạnh giọng nói. 
Cấp dưới: ”... “
“Tìm, điều tra rõ ràng.”


Cấp dưới: “Nhưng các đối thủ cạnh tranh đều sắp tới đông đủ, tư liệu và bảng báo giá chúng ta cũng đã nộp lên, nếu như bọn họ nhìn thấy bảng báo giá đã điều chỉnh lại của mình thì không phải chúng ta sẽ xong đời sao... “


“Triệu tổng biết không! ” Một giám đốc phía sau nói, ” Biết là không kịp, nhưng bây giờ cậu tốt nhất nên đi tìm xem! Nhìn kỹ xem có hiểu lầm chỗ nào không, nói không chừng vẫn chưa bị lộ đâu!”
Cấp dưới: “Được, được.”


Cấp dưới vội vàng lại chạy ra ngoài, những người còn lại sắc mặt đều đã tái đi. 


Mặc dù vừa rồi nói có khả năng sai sót, nhưng bọn họ đều biết, loại sai sót này hầu như là không thể xảy ra, nếu như không phải có người đặc biệt muốn lấy đi, nội dung trong tài liệu sẽ không bị biến mất.  


Mà lần này nếu như thất bại, không chỉ lãng phí sự chuẩn bị bao lâu nay, mà vị trí của Triệu Cảnh Hàng ở Vạn Thắng cũng sẽ bị lung lay. Những người đi theo Triệu Cảnh Hàng, từng người từng người cũng sẽ không đạt được mong muốn của mình. 


Trong lúc này, ngoại trừ Triệu Cảnh Hàng, những người phía sau đều hai mắt nhìn nhau, là kinh hãi, cũng là cảnh giác, người trong nhóm của bọn họ, nhất định có người phản bội. 
Thẩm Thu nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng mơ hồ theo. 


Tuy rằng, mục đích đầu tiên của cô cũng là như vậy, nhưng cô không hề động thủ. 
Lẽ nào... Vẫn còn có người khác? 
“Cảnh Hàng à, đã lâu không gặp. “
Vào thời điểm mọi người đều đang bị áp lực lớn nhất, thì đột nhiên, có một giọng nói truyền tới. 


Triệu Cảnh Hàng quay đầu lại, nhìn thấy một người rất quen mắt. 
Lúc này, sắc mặt anh cũng quay trở lại bình thường, nhẹ giọng nói: “Anh cả, đúng là đã lâu không gặp. Anh không phải ở nước ngoài sao.”


Người này hoá ra lại là người Triệu gia, Triệu Tu Viễn, đã bị ba đưa ra nước ngoài từ rất sớm. 
Triệu Cảnh Hàng đối với anh ta không có quá nhiều ấn tượng, trong mắt anh, tên này chính là còn ngốc hơn cả Triệu Tử Diệu. 


“Tối qua vừa về tới, đây không phải, để cho ba cùng với Triệu Tu Diên tới đây góp vui sao.”
Triệu Tu Viễn nói rồi bước tới. 
Triệu Cảnh Hàng không muốn cùng anh ta nói chuyện phiếm, vừa muốn mở miệng nói vị trí của bọn họ ở bên khác, thì nghe thấy Triệu Tu Viễn kinh ngạc nói: “Sao cô lại ở đây?!”


Triệu Cảnh Hàng không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại phát hiện mặt anh ta lộ ra vẻ tức giận nhìn... Thẩm Thu. 
Thẩm Thu cũng sững sờ tại chỗ, vừa rồi nhìn thấy Triệu Tu Viễn xuất hiện, trái tim cô dường như đã dừng lại một hồi, cô chưa từng nghĩ đến, Triệu Tu Viễn sẽ xuất hiện ở đây. 


Triệu Tu Viễn cũng nhận ra cô, lúc đầu nhận được tin tình báo về việc đánh bạc của anh ta, và cũng đã đối mặt với nhau, vả lại sau này, anh ta cũng biết cô là do Triệu Tu Diên phái đi. 
“Hai người quen nhau?” Triệu Cảnh Hàng nhíu mày. 


“Quen! Tại sao lại không quen, nếu không phải cô ta, ngày trước anh đã không bị ba tống đi nước ngoài rồi.” Triệu Tu Viễn nói xong nhìn Thẩm Thu, lại nhìn qua Triệu Cảnh Hàng, đột nhiên lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ, “Ha, thật không ngờ...” 


Thẩm Thu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng, dường như mọi thứ đã quá muộn rồi. 
Sắc mặt của Triệu Cảnh Hàng dần lạnh xuống: “Không ngờ cái gì.”


Triệu Tu Viễn cười quái dị, ghé sát người Triệu Cảnh Hàng, thấp giọng nói: “Cậu cũng mắc mưu sao? Quá thảm rồi, vừa hay hôm nay cậu gặp được anh, không thì, cậu sẽ phải mất mạng... Cậu nói anh phải khen em trai Triệu Tu Diên của anh lợi hại, hay là phải khen người phụ nữ này lợi hại đây.”


Triệu Tu Viễn nói giọng không lớn, chỉ là không muốn người bên cạnh nghe thấy, bởi vì anh ta đề phòng Triệu Tu Diên. 
Nhưng mà... Về chuyện đề phòng, anh ta cũng muốn phá hoại chuyện tốt của Triệu Tu Diên. 
“Cảnh Hàng, anh nói cho cậu biết, người phụ nữ này, chính xác là do Triệu Tu Diên phái tới.”


Triệu Cảnh Hàng khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên tất nhiên là không tin, anh nhìn về phía Thẩm Thu. 
Đúng lúc Thẩm Thu cũng đang nhìn về phía anh, trái tim anh đã lạnh đến tận cùng. Cô định nói gì đó, nhưng lại phát hiện, không có gì đáng nói cả... 


Mọi thứ đến đột ngột, cô vẫn chưa kịp rời sân khấu, thì đã bị lôi ra ánh sáng rồi. 
“Triệu Tu Diên?” Triệu Cảnh Hàng xoay người, anh đang hỏi Triệu Tu Viễn, nhưng ánh mắt đang nhìn thẳng về phía Thẩm Thu, “Đây là vệ sĩ của tôi, bọn họ thì có quan hệ gì chứ.” 


Triệu Tu Viễn đè nén sự hưng phấn trong mắt, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Thì ra bây giờ là nhân vật vệ sĩ à.... Nhưng người phụ nữ này là người của Triệu Tu Diên, từ nhỏ tới lớn đều ở bên cạnh hắn. Thật đó, cậu tin anh đi. Mặc dù quan hệ của chúng ta chẳng ra sao, nhưng anh và Triệu Tu Diên càng có thù hận, cậu cũng hiểu đó, anh không có gì để lừa cậu.”


Nói cũng đúng. 
Khi những chữ “người của Triệu Tu Diên” lóe lên trong đầu của Triệu Cảnh Hàng, đột nhiên anh đẩy Triệu Tu Viễn ra, vẻ mặt tức giận. 
Cấp dưới ngồi phía sau tỏ vẻ không hiểu, nghi ngờ nhìn Triệu Cảnh Hàng, chỉ cảm thấy sắc mặt của ông chủ mình rất tệ. 


Lúc Thẩm Thu thấy anh nhìn qua phía mình, căng thẳng nắm chặt tay: “... Tôi có thể giải thích với anh.” 


“Cô còn không biết anh ta nói những gì, cô còn muốn giải thích với tôi? ” Triệu Cảnh Hàng nghe thấy cô nói vậy, đầu óc trở lên trống rỗng, cảm thấy rất tức giận nói: “Không lẽ nào cô biết được anh ta nói cái gì? 
Thẩm Thu ngẩng đầu lên nhìn anh, nhất thời, cổ họng như muốn bị bóp nghẹn. 


Triệu Tu Viễn nói cái gì, cô đương nhiên biết, nhưng mà.... Hôm nay không xử lý chuyện này, cô biết cộng thêm cả chuyện bảng báo giá, có những thứ đã đi lệch hướng, sẽ mất kiểm soát ngay. 
“Tôi.....”


“Ai gô, thằng em đó của tôi đến rồi.“ Thẩm Thu vừa định nói gì đó, Triệu Tu Viễn hứng thú bừng bừng lớn tiếng nói, “Đến thật đúng lúc.“


Triệu Tu Viễn nói lớn, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Triệu Tu Viễn đang nhìn, chỉ có Triệu Cảnh Hàng và Thẩm Thu đang quan sát đối phương. 


“Đây chính là lý do vì sao cô muốn từ chức?“ Triệu Cảnh Hàng còn đang cảm thấy kỳ lại tại sao hôm đó cô lại đột nhiên muốn từ chức, hiện tại kết hợp những chuyện này lại, tim đột nhiên nhói đau, ở bên cạnh tôi kiên trì lâu như vậy, đến bây giờ lại từ chức, hoá ra là đạt được mục đích rồi, chỉ chờ đến bây giờ?“


“Không phải!“


Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng đã đem chuyện mất tài liệu cùng chuyện từ chức ghép lại với nhau rồi, mặc dù biết hiện tại không thích hợp để giải thích, cũng biết bây giờ không phải là dịp anh chất vấn mọi người, nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô không còn bình tĩnh được nữa. 


“Không phải đâu, tôi không biết các anh mất cái gì, tôi không có lấy. Tôi từ chức cũng không phải là do đạt được mục đích rồi, tôi chỉ là....“
“Cô là người của Triệu Tu Diên, anh ta nói là sự thật?“
Thẩm Thu nhìn thấy sự tức giận và tàn bạo trong mắt Triệu Cảnh Hàng.


Lòng bàn tay cô khẽ run lên, không phát ra tiếng. 
Thấy Thẩm Thu im lặng, Triệu Cảnh Hàng như chết lặng, đột nhiên cảm thấy những chuyện lúc trước anh làm đều con mẹ nó là trò cười. 
“Hừm, vệ sĩ nhỏ của tôi, hoá ra thực sự có thể làm gián điệp.“


Anh đưa tay vuốt ve gáy cô, trên mặt đang có một trận cuồng phong tỏa qua, anh nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói: “Thì ra, cô thật sự dám tìm đến chỗ chết.“


Thẩm Thu hơi choáng váng và cảm thấy lồng ngực đau nhói, cô nhìn anh, trong lòng gần như muốn hét lên: Không phải đâu, không có! Cô không biết bọn họ làm mất đồ, cô trước nay chưa từng nhìn thấy bảng báo giá! Ban đầu mục đích của cô chính là như vậy, cô thừa nhận việc này, Nhưng mà.. . nhưng mà không còn nữa… Cô chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn hại tới lợi ích của anh! 


“Triệu Cảnh Hàng, chuyện này, tôi thật sự, không biết.“ Thẩm Thu lần đầu tiên cảm thấy khó nói đến vậy, cô cảm thấy cổ họng đau đến mức dường như bị khoá chặt lại không cho cô nói nữa, cô chỉ có thể nói, “Tôi không có động vào tài liệu của các người.”


“Ha, thật thú vị.“ Triệu Cảnh Hàng dùng sức, ngón tay bóp mạnh gáy cô đến trắng bệch, như truyền một luồng sát khí mạnh mẽ, “Thẩm Thu, cô thật sự biết diễn....”
“Dừng tay.“ Triệu Tu Diên không biết từ lúc nào đã đi tới cạnh cô, anh ta nhìn thấy tay anh, lạnh giọng nói. 


Triệu Cảnh Hàng liếc xéo anh ta, hai mắt đỏ như máu.
“Triệu tổng, đã tới lượt công ty của anh rồi, anh có thể vào trong.“ Chính vào lúc này, nhân viên bên trong bước ra thông báo cho Triệu Cảnh Hàng cùng với đoàn của anh có thể vào địa điểm thảo luận. 


Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn Triệu Tu Diên, lại nhìn qua Thẩm Thu, buộc phải thu tay lại. 
Thẩm Thu khẽ lắc người, lùi lại một bước.
“Triệu tổng?“ Tên cấp dưới bên cạnh lên tiếng gọi. 
Triệu Cảnh Hàng sắc mặt lạnh lùng, mọi thứ vào lúc này đều bị anh áp chế lại: “Đi.“
“Vâng.“


Triệu Cảnh Hàng và đoàn của anh bước vào phòng, Thẩm Thu đứng đó với khuôn mặt bối rối. 


“Tôi không có cố ý, tôi chỉ là ở bên này nhìn thấy cô ta, thấy rất kinh ngạc.“ Triệu Tu Viễn thấy Triệu Tu Diên đang tới gần, khua khua tay nói, “Ai biết được, cậu còn sắp xếp cô ta bên cạnh Triệu Cảnh Hàng... Không làm hỏng chuyện tốt của cậu chứ?”


Triệu Tu Diên hoàn toàn không quan tâm tới Triệu Tu Viễn, anh ta kéo Thẩm Thu tới, nói: “Em ra ngoài trước, anh sẽ lo chuyện còn lại.“
Thẩm Thu quay đầu lại sắc bén nhìn anh ta: “Em không có!“
Triệu Tu Diên trầm mặc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh biết.“
“Nhưng mà tại sao....”


“Tại sao bọn họ xảy ra vấn đề đúng không?“
Thẩm Thu nghi hoặc nhìn Triệu Tu Diên: “Là anh?“
Triệu Tu Diên: “Tiểu Thu, em ra ngoài trước đi.“
“Bên cạnh anh ta vẫn còn người của anh?!“
Triệu Tu Diên nhíu mày: “Bây giờ em không cần lo chuyện này.“


Thẩm Thu hơi giật mình: “Anh lừa tôi, bên cạnh anh ta anh còn cài người khác, không nói cho tôi biết.“
Triệu Tu Diên: “Quyết định của em là gì em tự mình biết rõ, anh có thể không ngăn cản em, nhưng anh muốn vạn vô nhất nhất*.“ 
(*Vạn vô nhất nhất: 萬無一失: ý là không thể có sai lầm.)


Mắt Thẩm Thu run lên, “Anh ngay từ đầu đã chuẩn bị hai phương án.“
Triệu Tu Diên nhíu mày, vươn tay muốn kéo cô lại: “Tiểu....”
“Tôi hiểu rồi.“ Thẩm Thu trốn tránh tay của anh ta, kích động nói: “Anh ấy sẽ thua sao.“


Triệu Tu Diên chậm rãi nắm chặt tay: “Hiện tại em đang hy vọng cậu ta sẽ thắng đúng không?”
Thẩm Thu: “.....”
Triệu Tu Diên: “Bây giờ cậu ta đã biết em là ai, em cũng đã từ chức rồi, lần này dù có thế nào đi nữa, cũng không có liên quan tới em.“


Thẩm Thu hay nghĩ tới đêm giao thừa đó, hai người cười cười nói nói ở phố ăn vặt, lúc đó cô không giống cô, Triệu Cảnh Hàng cũng không giống Triệu Cảnh Hàng, nhưng mà.... cô cảm thấy đêm hôm đó thật sự, thật sự làm cô cảm giác như mình đã chạm vào nội tâm của Triệu Cảnh Hàng. 


Cũng vì như vậy, cô mới sợ hãi, nao núng và muốn từ chức. 
Cô không muốn tiếp tục trò lừa đảo này nữa, vì vậy cô muốn cắt đứt nó. 
Nhưng có lẽ là do nhập vai quá suôn sẻ đi...  cô không muốn ra khỏi vai diễn này. 


Sau cùng, Thẩm Thu cũng không biết lúc đó mình ra khỏi phòng chờ bằng cánh nào, cô chỉ biết mình đang đứng ở vị trí cửa ra vào của hội trường, đầu óc hỗn loạn. 
Trong lòng rất khó chịu, cho dù cô có hít thở sâu bao nhiêu lần thì nó vẫn như bị kim châm. 


Vẻ mặt vừa rồi của Triệu Cảnh Hàng khiến cô choáng ngợp, cô biết Triệu Cành Hàng hiện tại nhất định có suy nghĩ muốn giết cô.
Nhưng mà, cô vẫn muốn đợi kết quả của bọn họ. 


Cô đột nhiên trở nên bướng bỉnh, muốn một lần nữa nói với anh, cô từ chức không phải vì đã đạt được mục đích, vả lại.... cô đã không còn muốn đạt mục đích ban đầu của mình nữa rồi.