Vệ Sĩ Của Anh

Chương 40

Editor: Miya + Beta: MiaTừ lúc Triệu Cảnh Hàng vào thư phòng tới giờ đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Thẩm Thu đợi bên ngoài đã lâu, cô tới thư phòng gõ cửa.
Nhưng giống như lời dì Lương đã nói, anh không trả lời. 
Thẩm Thu không rời đi, đối diện với cánh cửa nói: “Anh vẫn chưa ăn sáng sao?”


Không ai trả lời. 
Thẩm Thu nói: “Tôi bưng đồ ăn tới rồi.”
“……”
“Ở ngoài cửa.”
Thẩm Thu thật sự đem bữa sáng và thuốc tới, nhưng mà Triệu Cảnh Hàng cũng không mở cửa. 
Thẩm Thu không an tâm, liền gọi dì Lương đi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.


Trong lúc mọi người đang lo lắng thì dì Lương đem chìa khóa tới: “Nếu không thì bỏ đi, thiếu gia sẽ mở cửa thôi.”
Thẩm Thu: “Mặt của anh ấy bị thương.”
“Nhưng nếu cô làm vậy, thiếu gia sẽ tức giận.”


“Không sao đâu.” Thẩm Thu nói, “Nếu anh ấy tức giận thì nói con là người lấy chìa khóa, sẽ không trách dì. Dì Lương, dì đi trước đi.”
Dì Lương thấy Thẩm Thu kiên quyết như vậy, chỉ thở dài rồi đi trước. 
Thẩm Thu quay đầu lại, trực tiếp mở cửa.


Nhưng cửa vừa mở ra, một ly thủy tinh liền bị ném vào trúng vào bức tường bên cạnh, rồi rơi xuống bể tan tành. 
“Cút đi.”
Triệu Cảnh Hàng đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng, không ai dám tới gần. 


Thẩm Thu nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, đặt bữa sáng bên cạnh, cầm hộp thuốc tới chỗ anh, “Một lúc nữa tôi sẽ đi, nhưng mà mặt anh bị thương, cần sức thuốc.”
“Không cần.”
Lúc này người lạnh lùng như băng và người đùa giỡn với cô vào buổi sáng, giống như là hai người khác nhau. 


Thẩm Thu nhìn gương mặt của anh, vẫn kiên trì nói: “Nếu không sức thuốc thì mặt của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn đó.”
Lồng ngực Triệu Cảnh Hàng phập phồng, cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, “Tôi kêu em đi ra ngoài, em không hiểu à.”


Thẩm Thu hơi cúi đầu, bất mãn nói: “Tôi nói là tôi sẽ bôi thuốc cho anh, anh không hiểu à.”
Triệu Cảnh Hàng: “……”
Thẩm Thu thở dài, mở hộp thuốc trong tay ra, lấy thuốc xịt giảm đau, “Xịt một chút đi, đợi lát nữa tôi đi lấy đá viên cho anh đắp.”
Nói xong, cô giơ tay tới trước mặt anh. 


Nhưng anh nắm lấy cổ tay cô. 
Thẩm Thu khẽ nhíu mày: “Triệu Cảnh Hàng, trên mặt anh có vết thương, anh không thấy đau à?”
Cô chưa bao giờ gọi đầy đủ tên anh như vậy, cô luôn giữ thái độ “cung kính” với anh, với xưng hô xa cách và tôn trọng. 


Nhưng câu này, cô không phải giả vờ mà là thật sự tức giận. 
Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, buông tay cô ra, quay đầu chỗ khác.


Nhưng đầu anh vừa quay ra chỗ khác thì Thẩm Thu đã quay đầu anh lại, Triệu Cảnh Hàng không nghĩ tới Thẩm Thu sẽ trực tiếp động thủ, ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng người phía trước đã cầm chai thuốc, rất nhanh đã xịt hai lần thuốc vào mặt anh.
“Em……”


“Anh thường xuyên làm vẻ mặt này với tôi.” Thẩm Thu đối mặt với Triệu Cảnh Hàng, chặn lời anh. 
Triệu Cảnh Hàng hơi hé miệng muốn khiển trách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thu, cơn tức giận liền hạ xuống. 
Sau khi im lặng một lát, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ. 


“Còn muốn ăn sáng không?” Thẩm Thu nhìn dáng vẻ không tức giận của anh, liền hỏi.
Vừa dứt lời, một tay Triệu Cảnh Hàng để sau lưng cô ấn về phía trước, ôm cô vào lòng. 
Thẩm Thu không kịp đề phòng bị anh ôm vào lòng, nét mặt hơi thay đổi. 


Nhưng Triệu Cảnh Hàng cũng không làm gì tiếp theo, anh chỉ ngước mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em đang muốn xem trò cười của tôi à?”
Thẩm Thu ngẩn người, nói: “Tôi không phải tới đây để cười anh.”
Triệu Cảnh Hàng: “Tới đây không phải chê cười tôi thì là gì?”


Thẩm Thu không đẩy anh ra, trong nháy mắt, tim cô như bị dao đâm, có chút tê dại. 
“Tôi chưa bao giờ nghĩ, bị đánh là trò vui cả?” Thẩm Thu rũ mắt nhìn anh, nói “Cậu chủ, anh có biết khi còn nhỏ mỗi lần tôi bị đánh sẽ nghĩ gì không.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn không nói chuyện, chờ cô nói tiếp. 


Thẩm Thu nói: “Mỗi lần tôi đều nghĩ, rất đau…… Nếu như có người giúp tôi giảm đau thì tốt biết mấy.”
Đồng hồ trên tường kêu tích tách, với giọng nói nhẹ nhàng lại kiên quyết, giống như một thẩm phán. 
Triệu Cảnh Hàng siết chặt vòng tay của mình, cảm giác tim đập nhanh hơn. 


“Bây giờ tôi giúp anh giảm đau, anh nên thoải mái một chút đi chứ.” Thẩm Thu nói, “Hơn nữa, cũng không nên vì không muốn quan tâm tới người khác mà không ăn cơm chứ, từ tối hôm qua tới giờ anh đã không ăn cơm rồi.”


Triệu Cảnh Hàng hít một hơi, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Tối hôm qua em còn không mang đồ ăn tới cho tôi, em còn nhắc tới nó.”
Thẩm Thu sửng sốt: “…… Là anh nói không đói mà.”
Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn cô:  “Chạy như vậy, lúc em đi rồi tôi mới đói.”


“Anh có thể kêu tôi mà.”
“Cửa phòng khóa rồi, sao kêu em được.”
“Nhưng tôi……”
Thẩm Thu ngừng lại có chút buồn cười, vòng qua vòng lại vẫn là chuyện ngày hôm qua. 
Có điều…… bầy không khí ngột ngạt khi nãy đã biến mất.


“Tôi biết sai rồi.” Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai anh nói, “Tôi mang bữa sáng lại có anh, được không?”
Triệu Cảnh Hàng khịt mũi, buông lỏng tay ra.
Thẩm Thu mang bữa sáng tới bàn làm việc cho anh, “Ăn đi.”
Triệu Cảnh Hàng chỉ vào cái ghế phía trước: “Ngồi đi.”
“Tôi ăn rồi.”


“Tôi biết.” Triệu Cảnh Hàng nói, “Em ngồi đây chờ tôi ăn xong rồi mang ra ngoài.”
Thẩm Thu bị anh kéo tay ngồi xuống. 
Cô nghĩ lúc này Triệu Cảnh Hàng cần có người bên cạnh, nên cô mới ở lại. 


Sau khi ngồi xuống, cô vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên nhìn thấy tư liệu trên bàn…… Thẩm Thu hơi nheo mắt lại, lại nhìn màn hình máy tính, chờ đến khi nhìn thấy nội dung trên bàn. Cô mới hiểu, mấy thứ này đều là tư liệu bên thành Nam.
Có lẽ thông tin giá và tư liệu đều ở đây. 


Thẩm Thu rũ mắt, đột nhiên đứng lên.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Em ngồi đi, đứng lên làm gì.”
Lần này Thẩm Thu nhất quyết không ở lại, cô đi về phía cửa, không quay đầu lại: “Tôi đi lấy đá viên cho anh, anh ăn trước đi.”


Trong số những việc cô làm cho Triệu Tu Diên, Thẩm Thu không thất thủ lần nào.
Cô đã trải qua nhiều khó khăn với Triệu Tu Diên. Cho nên, cô đi cùng anh ấy trên một con đường, cô chưa bao giờ nói không với anh ấy.


Nhưng lúc ở thư phòng đó, rõ ràng thứ cô muốn đã ở ngay trước mắt, nhưng cô lại không nghĩ muốn lấy đi, một chút cũng không.
Thẩm Thu nhận ra, mục đích ban đầu của cô đã đi chệch hướng. Chỉ là lúc nãy…… cô không dám thừa nhận.


Nhưng lúc này cô phải thừa nhận rằng, tim cô đã chệch hướng, cô không muốn lấy gì từ Triệu Cảnh Hàng cả…… Cũng không muốn làm tổn thương tới anh.
Triệu Cảnh Hàng đối với cô mà nói, đã không phải là đối tượng làm nhiệm vụ của cô nữa. Mà là có ý khác với anh. 
——


Vết thương của Triệu Cảnh Hàng đã lành, cũng có thể xuống giường đi lại, ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, vết thương trên mặt cũng hết, anh mới ra khỏi phòng. 
“Anh nhất định phải đi Tinh Huy à? Hiện tại anh không thể uống rượu.” Trên đường đi, Thẩm Thu vẫn luôn nhắc nhở anh. 


Triệu Cảnh Hàng: “Không uống rượu, nhưng hôm nay là sinh nhật Doãn Hưng Trình, tôi phải đi.”
Thẩm Thu: “Ồ.”
Thẩm Thu nói xong, thì quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói nữa. 
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô một cái, anh biết cô không nói nhiều. Nhưng hai ngày nay ở nhà, anh lại cảm giác cô đặc biệt ít nói. 


“Tâm trạng của em gần đây không tốt à?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu hơi giật mình: “Tôi? Không có.”
Triệu Cảnh Hàng: “Phải không?”
Đôi lúc, Thẩm Thu cảm giác được anh mắt của Triệu Cảnh Hàng rất đáng sợ. 


Hai ngày nay trong lòng cô thật sự có tâm sự, bởi vì lúc ở thư phòng cô nhìn thấy được số tài liệu đó. 
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không có.”
Đường đi còn khoảng hai mươi phút, Triệu Cảnh Hàng cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Thu nhìn anh một cái, lấy điện thoại ra. 


【 Em muốn từ chức, em không làm được. 】
Chỉ có mấy từ ngắn gọn, mà cô đã phải suy nghĩ hai ngày nay. 


Từ lúc nhìn thấy số tài liệu đó trong thư phòng thì cô đã bắt đầu trốn tránh, cô biết rõ ràng mục đích ban đầu khi đến bên cạnh anh đã không thể đạt được, nên cô từ chức.


Bởi vì cô và anh là người không cùng một thế giới, cô không nên ở lại bên anh nếu không sẽ càng này càng lún sâu, cô cũng không nên đắm chìm vào mối quan hệ giả dối này. 
Chỉ là…… khi cô gửi tin nhắn này đi, cô đã phải rất khó khăn. 


Cô thấy khó khăn không phải là việc “Có nên thông báo với Triệu Tu Diên hay không.”, mà là về việc “Từ chức”.
Từ chức là sẽ phải rời khỏi anh. 
Nhưng cô phát hiện, mình muốn muốn rời đi. 
Xe chạy chầm chậm, trên xe không mở nhạc, rất yên tĩnh. 
Thẩm Thu hít một hơi thật sâu……


Cuối cùng, tin nhắn kia được gửi đi một cách thầm lặng
——
Khi bọn họ tới phòng của Doãn Hưng Trình, bên trong đã bắt đầu ca hát. 
Doãn Hưng Trình nhìn thấy có người vào, liền đứng dậy đi tới: “Tới rồi à, tôi còn chưa châm nến, tôi đang chờ cậu tới rồi mới bắt đầu.”


Triệu Cảnh Hàng ghét bỏ nhíu mày: “Châm nến? Cậu là con gái à?”
“Buổi tối có rất nhiều cô gái nhỏ, tôi không được phép trình diễn để mọi người xem sao?” Doãn Hưng Trình dứt lời, nhìn người bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, “Có đúng không? Thẩm Thu.”


Thẩm Thu nhìn đám trai xinh gái đẹp đang ngồi ở ghế lô, nhàn nhạt cười, “Hôm nay hình như không phải nhiều nhất.”
Doãn Hưng Trình: “Phải không, có thể là do Triệu thiếu gia không lên tiếng, cho nên có rất nhiều người đẹp không chịu tới đây.”


Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn Thẩm Thu. Nhưng sau đó lại ảm đạm nhìn Doãn Hưng Trình.
Ánh mắt Doãn Hưng Trình đảo qua hai người, chợt nhận ra liền nói: “A…… Không phải, tôi nói giỡn thôi, chỉ là nói giỡn thôi. Đi đi đi, đi vào ngồi.”


Sau khi Triệu Cảnh Hàng tới, Doãn Hưng Trình cũng bắt đầu tổ chức sinh nhật. 


Tuy là Thẩm Thu đã tới Tinh Huy nhiều lần, nhưng vẫn không thích nơi ầm ĩ này. Cô cảm thấy đứng bên cạnh làm vệ sĩ còn tốt hơn nhiều……Cũng không biết hôm nay Doãn Hưng Trình bày trò gì, ngay từ đầu đã kéo cô ngồi ở giữa. 


Vì vậy Thẩm Thu âm thầm nhích qua một bên, vị trí không ai chú ý tới. 
Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, cầm ly lên uống nước.
Mà cách đó không xa, Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình đều giống nhau, đều bị người khác vây quanh. 


Thẩm Thu rũ mắt nhìn ly nước trong tay, nghĩ, cô không biết nên nói việc mình từ chức cho Triệu Cảnh Hàng như thế nào.
“Đứng lên.” Thẩm Thu đang suy nghĩ, đột nhiên, cô bị người khác kéo lên.


Cô nâng mắt, chỉ thấy Triệu Cảnh Hàng lúc đầu còn đang được người khác vây quanh, không biết đã tới đây lúc nào. 
“Xảy ra chuyện gì à?”
Triệu Cảnh Hàng kéo cô lên, dẫn cô ra khỏi ghế lô: “Tôi dẫn em tới một nơi.”
“Đi đâu? Từ từ, chỗ này kết thúc rồi à.”


Triệu Cảnh Hàng: “Đi dạo một vòng, em sẽ không thấy chán nữa.”
“Tôi…… Cũng còn.” Thẩm Thu rũ mắt nhìn bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn. 
Cô nhẹ hít một hơi, hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi chỗ nào vậy?”
“Em hỏi nhiều vậy làm gì.”


Triệu Cảnh Hàng cũng không kêu chú Dương lái xe, trực tiếp kéo cô vào ghế phụ, rồi tự mình lái xe. 
Thẩm Thu không rõ nguyên nhân, nhưng Triệu Cảnh Hàng nói một không nói hai. Cô cũng không hỏi nhiều, cho dù cô nói gì, anh vẫn sẽ làm những chuyện mình thích. 


Một đoạn đường, xe chạy nhanh như bay, cuối cùng trực tiếp lái lên núi. 
Thẩm Thu cảm giác được hoàn cảnh xung quanh thay đổi, mê man nói: “Cậu chủ, không phải anh tính dẫn tôi lên rừng rồi giết tôi chứ?”
“Dẫn vào rừng mà chỉ giết thôi thì có ít gì.”
“……”


Triệu Cảnh Hàng: “Làm sao?”
“Tôi muốn báo cảnh sát.”
Triệu Cảnh Hàng cười: “Được rồi, nằm mơ đi.”
“?”
“Sắp tới rồi.”
Xe không chạy lên núi, mà ngừng ở giữa sườn núi.


Sau khi xe dừng lại, Thẩm Thu mới phát hiện có một nhà ăn, nhà hàng được xây gần vách núi, đứng ở đây có thể mơ hồ nhìn thấy toàn bộ cảnh vật ở thành phố. 
Triệu Cảnh Hàng dẫn Thẩm Thu đi, dừng lại ở đài quan sát bên ngoài nhà hàng. 


Đứng trước lan can, Thẩm Thu bị cảnh tượng trước mặt làm cho sửng sốt. Cô không biết ngoài thành phố lại có một nơi như thế này. 
“Thật đẹp.” Thẩm Thu nói.
Triệu Cảnh Hàng nhìn đồng hồ: “Sắp rồi.”
Thẩm Thu quay đầu lại, nhìn anh: “Cái gì?”


Triệu Cảnh Hàng không nói chuyện, nhìn lên trời, Thẩm Thu ngừng lại, cũng nhìn bầu trời giống anh.
Bùm bùm ——
Đột nhiên, ở phía xa xa có tiếng nổ lớn, bầu trời yên tĩnh đột nhiên nổ đầy pháo hoa. 


Thẩm Thu ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, những pháo hoa trên trời liền nở rộ. Màu hồng, xanh, xanh lá, tím…… Đủ màu sắc rực rỡ đan xen nhau, thắp sáng bầu trời đêm. 
Thẩm Thu bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững người, vui vẻ nói: “Sao ở đây lại có pháo hoa vậy!”


Triệu Cảnh Hàng nói: “Ngày thường trong thành phố không thể bắn pháo hoa, muốn nhìn cũng không được.”
“Đúng vậy, cho nên tôi mới thấy ngạc nhiên——”
Tiếng pháo hoa hòa vào tiếng gió làm cho không gian trở nên ồn ào. 


Triệu Cảnh Hàng đứng bên cạnh cô, nói: “Chỗ này không phải ở trong thành phố, dưới chân núi là quảng trường, giờ này có thể bắn pháo hoa.”
“Nhưng làm sao anh biết……” Ánh mắt Thẩm Thu nhìn bầu trời một lúc mới miễn cưỡng quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàng. 


Cô mới nhận ra anh không xem pháo hoa,, anh vẫn luôn nhìn cô, ánh sáng của pháo hoa sáng rực trong đôi mắt màu trà. 
Trái tim Thẩm Thu gần như ngừng đập.
Thình thịch, không có tiết tấu, cũng không có quy luật.


“Tôi nhớ có người nào đó trước khi chết còn nói đó là tâm nguyện, cho nên tôi đi xem một chút.” Triệu Cảnh Hàng cười, “Như thế nào, có hài lòng không?”
Bùm bùm ——
Tiếng pháo hoa không ngừng, chiếu sáng bầu trời ban đêm như ban ngày. 


Vì vậy, Thẩm Thu cũng nhìn rõ người bên cạnh hơn, lông mi của anh, bờ môi của anh, còn nụ cười của anh.
Đây là Triệu Cảnh Hàng……
Là một người cao ngạo trong mắt người khác. 
Và cũng là duy nhất, đem tâm nguyện của cô ghi tạc trong lòng mình.