Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 52

Người đàn ông nhỏ trong lòng anh đã vỡ nát như thủy tinh đột nhiên nhận một trận bạo kích, chớp mắt nổ đến thi cốt đều không còn.

Dung Tự hít một hơi sâu, hô hấp đều nhanh bị mẹ nó dọa cho ngừng.

Đừng nói tay, mạng của anh cũng đều cho em.

"Nghê Ca, em hiện tại có thể nắm tay anh." Anh trầm giọng, giống như là đang giáo dục con gái nói, "Nhưng mà về sau, không thể bởi vì lạnh, liền nắm lấy tay của người đàn ông khác, sống chết cũng không buông ra."

- --- Mới không phải vì lạnh.

Nghê Ca hai cái tay nhu thuận thu lại trong lòng bàn tay anh, ở trong lòng vui vẻ nhỏ giọng hừ.

Cố tình trên mặt biểu cảm thập phần tan nát cõi lòng:

"Liền tay cũng không muốn cho em sờ...Anh có phải thật sự không thích em hay không? Đã như vậy, vì sao còn muốn tới đón em cùng giáo viên?"

Anh lấy một lý do vô cùng hoàn hảo: "Đây là công việc."

Nghê Ca cố ý: "Nhưng mà anh Hựu Xuyên nói với em. Ban đầu an bài người tới đón bọn em, không phải anh cũng không phải anh ấy. Chỉ là hôm nay anh ấy vừa vặn không có lịch trực, muốn đến gặp em, cho nên mới xin đi."

"....."

"Sau đó anh cũng cùng đi theo."

"...."

Hàm dưới Dung Tự kéo căng, gân xanh trên thái dương nổi lên.

Cô biết anh không có lời nào để nói, chủ động giúp anh tìm lối thoát:

"Dung Tự, tối nay anh có bay không?"

Anh theo bản năng đáp: "Không bay."

"Đây không phải là vừa vặn ---" Ánh mắt Nghê Ca sáng lên, "Em nghe nói chợ đêm ở Tây thành rất nổi tiếng. Đêm nay anh đi chơi với em có được hay không?"

Anh không chút nghĩ ngợi: "Không được."

"...."

Cừu ngốc rất không vui lòng, tai cừu nhỏ thất vọng mà buông xuống:

"Vì sao?"

Anh lãnh đạm: "Anh muốn làm việc."

Lời này nghe quen tai.

Nghê Ca sửng sốt một chút, nhớ tới.

Ngày đó ở Nhà xuất bản JC, cô cũng nói như vậy.

"Tiểu học gà..."

Dung Tự nghe không rõ, nhíu mày: "Cái gì?"

"Em nói, Dung Tự." Nghê Ca dừng một chút, mi mắt thật dài rũ xuống, giải thích, "Ngày đó ở nhà xuất bản, em không phải là có ý kia."

"....."

Lồng ngực Dung Tự khẽ nhúc nhích, không nói gì, sống lưng lại không tự giác thẳng tắp.

Một bộ dáng nghe rất chăm chú.

"Ngày đó là anh cố tình gây sự, đem em cũng làm cho phát bực. Em mới có thể nói ra cái câu nói như thế kia." Cừu ngốc buông thõng đầu, giọng nói rầu rĩ, "Sau khi nói xong, em cũng rất hối hận. Đáng tiếc không thể thu lại được."

"....."

Hơi ngừng, cô nhỏ giọng: "....Đó là nói dỗi. Em không có không muốn gặp anh."

Cô gái nhỏ giọng nói mềm yếu, hơi cúi đầu rũ mắt, lông mi ở phía dưới con mắt tạo thành một bóng râm.

Dung Tự nhìn cô, từ khi cô mở miệng nói ra, liền trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

Khi rời khỏi Bắc Kinh, anh cảm thấy trên thế giới này, sẽ không bao giờ còn có người thứ hai có thể làm anh tan nát cõi lòng như vậy.

Cho nên khi Tống Hựu Xuyên nói cho anh biết:

"Đại học A phái người tới. Bên trong có Nghê Ca. Cậu thật sự không muốn cùng tôi đi đón người?"

Thân hình anh hơi ngừng lại, trong lòng nhỏ người pha lê kia khóc nhảy dựng lên, "Ba" quăng cho anh một cái bạt tai:

"Không cho phép mày đi! Mày muốn bị cô ấy nhục nhã sao?"

Dung Tự cơ hồ không do dự, đem nhỏ người pha lê kia một tay nhấn trở lại vào tuyết, quay đầu an vị lên xe Tống Hựu Xuyên.

- -- Quên đi, anh nhận thua, để cô nhục nhã anh đi.

Ai bảo anh muốn gặp cô chứ.

Nhiều hơn một mặt đều tốt.

Nhưng mà sự thật cùng anh tưởng tượng hoàn toàn không giống.

Bỏ bốn lên năm, cô coi như là đang thổ lộ với anh, trong lòng Dung Tự còn đang choáng váng, nhưng trên mặt vẫn cứ không chút biểu cảm:

"Cố tình gây sự? Anh lúc nào cố tình gây sự? Nếu như không phải em trước mặt nhiều người như vậy hủy đi mặt mũi của anh, anh sẽ cố tình gây sự sao?"

"....Anh thật quá ngây thơ." Nghê Ca nói không lại anh, "Lúc đó em căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, ai biết anh đột nhiên sẽ nhắc tới chuyện vị hôn thê."

"Nhìn thấy người khác đứng bên cạnh em." Dung Tự hừ, "Nhịn không được."

Nghê Ca hơi giật mình, phản ứng rất nhanh: "Em đã nói với anh rất nhiều lần. Anh ấy chỉ là học trưởng của em. Bọn em không có yêu đương."

Dung Tự nhếch môi, không nói lời nào.

Nghĩ thầm.

Đó là, nếu cô dám cùng Chu Tiến yêu đương, ngày thứ hai anh liền đi đánh gãy chân anh ta.

"Dung Tự." Thấy anh nửa ngày không nói lời nào, Nghê Ca có chút kỳ quái, "Anh là đang ghen phải không?"

Anh cười lạnh: "Anh? Ăn dấm? Anh ăn dấm chua của ai? Đến người trong lòng anh còn không có, làm sao có thể ăn dấm? Ha."

Nghê Ca: "...."

Tốt lắm, hiện tại cô có thể khẳng định.

"Kỳ thật em còn đang thực tập. Lúc đầu nghĩ không đi được." Nghê Ca suy nghĩ một chút, xoa xoa cái mũi, giọng nói rất nhẹ, "Nhưng em ở công ty xin đổi đến tổ phiên dịch sách báo. Tranh thủ thời gian hơn nửa tháng được tự do. Chạy thật xa tới đây mà nghiên cứu điều tra ----"

Ánh mắt Dung Tự nhấp nháy, nhìn cô.

Cô gái nhỏ hơi ngừng, ngẩng đầu, trong mắt ánh hào quang hiện ra, tràn đầy ý cười.

"--- chỉ là vì, tới gặp anh nha."

Trong nháy mắt giọng nói cô vừa rơi xuống.

Người đàn ông thân hình cao lớn không nhịn được, cúi đầu xuống, nụ hôn dừng trên mu bàn tay cô.

***

Đoàn người trở lại quân khu, vừa vặn hai giờ rưỡi chiều.

Giảng viên ở trên đường ngủ một giấc, vừa ngủ dậy quay đầu liền trông thấy Dung Tự nắm tay Nghê Ca, cực kỳ khiếp sợ:

"Hai người lúc nào lại thân mật như vậy? Tôi vừa mới ngủ một giấc dậy, hai người làm sao lại đột nhiên tốt như vậy??"

Dung Tự có chút không tình nguyện buông tay cô ra, khóe miệng co giật:

"Khi học lớp một."

"....."

Tống Hựu Xuyên một đường lái xe đi tới dưới lầu phòng họp. Nghê Ca nhảy xuống xe, quay tới hỏi:

"Vậy tối nay em có thể gọi anh ra ngoài chơi sao?"

Dung Tự cười nhẹ: "Lại nói sau."

Cô rõ ràng đã thấy trong mắt của anh người thủy tinh nhỏ kia đang mài đao xoèn xoẹt lộ ra nụ cười gian xảo.

Ngoài miệng còn không chịu nhận thua.

Cô tức giận đến đạp anh: "Anh phiền chết."

Dung Tự vui như điên, thuận tay ở trên lông cừu nhỏ của cô dùng tay vén một cái, giọng nói trầm thấp dừng ở bên tai cô:

"Em tìm chỗ ấm áp đợi. Trễ một chút anh qua tìm em."

Mặt Nghê Ca không hiểu sao có chút nóng.

Cô đi theo giảng viên lên lầu.

Đến nơi mới phát hiện, trừ bỏ đại học A, nơi này thế nhưng còn tụ tập rất nhiều giáo sư đại học. Nhưng bất quá, chỉ có giảng viên nhà mình mới mang theo cái đuôi nhỏ là cô.

"...Khó trách lúc trước cô liên tục thần thần bí bí." Nghê Ca nháy mắt mấy cái, cẩn thận vạch ra, "Hạng mục này, xem ra là rất bí mật."

"....."

Hai người tìm chỗ ngồi xuống, giảng viên hướng cô giải thích:

"Bọn họ làm một hệ thống số liệu mới để theo dõi toàn bộ tình hình thân thể của phi công. Gần đây đang tiến hành hai giai đoạn cuối cùng là xác định và đánh giá. Cho nên mới xin nhiều giáo sư về phương diện này hỗ trợ."

Hơi ngừng, cô ấy ám chỉ:

"Nhưng mà cô một người làm, thật sự quá mệt nha."

Nghê Ca đã hiểu: "A, em thật đáng thương. Cô chỉ là gạt em tới làm thư ký."

Giảng viên rất bình tĩnh:

"Em nói rất đúng. Nhưng bây giờ chạy trốn không kịp nữa rồi. Cô rót cho em cốc nước đi – em uống trà sao?"

"....."

Hội nghị đúng ba giờ chiều bắt đầu.

Đang ngồi đều là những người có thâm niên trong giới học thuật, nhưng mà trên thực tế....

Nghê Ca không quá có thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì.

Giảng viên tiến sĩ học vị song tu, nghe thấy số liệu liền hai mắt tỏa sáng. Nhưng mà đáng tiếc Nghê Ca thực sự là một sinh viên chuyên về khối văn.

Cô trên xe ngủ không ngon, bây giờ có chút buồn ngủ.

Dựa lên trên bả vai cô giáo, mơ mơ màng màng. Đến khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã nổi lên những bông tuyết.

Nghê Ca cực kỳ ngạc nhiên.

Xoa xoa con mắt xác nhận lại một chút, lại không phải là ảo giác:

"Em đang nằm mơ sao? Bây giờ không phải vẫn chưa đến tháng mười một ư?"

"Ngạc nhiên cái gì." Giảng viên hừ một tiếng, "Em mùa hè chưa tới đây, nơi này, một năm có đến tám tháng có tuyết rơi."

Nghê Ca im lặng.

Chỗ ngồi của cô vốn là gần cửa sổ. Phòng họp ở đây được bao phủ bởi những mảnh kính lớn từ trần cho tới sàn nhà. Cong người nhìn ra phía bên ngoài, trong không khí lơ lửng những hạt tuyết nhỏ bé, chậm rãi mà biến thành từng bông tuyết lớn. Rất nhanh trên mặt đất, trên ngọn cây đều phủ lên một tầng màu trắng.

Giống như một lớp áo thật dày....

Cô nhịn không được sát lại nhìn.

Dưới bầu trời màu xám trắng, đã có những người chiến sĩ đứng ở trước cửa, bắt đầu quét tuyết.

Bông tuyết rơi xuống đầu cành cây kim ngân, giữa trời đất một mảnh trắng xóa. Dung Tự ôm một chiếc áo khoác dày, một mình đứng ở dưới cây. Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên đều mặc quân trang giống như nhau, sống lưng thẳng tắp, khí thế uy nghiêm.

Người đàn ông kia có vẻ nói rất nhiều, thỉnh thoảng nâng cánh tay lên. Ở trước mắt Dung Tự mà khoa tay múa chân một vài động tác.

Dung Tự biểu cảm bình tĩnh. Mỗi đoạn lời nói của đối phương vừa kết thúc. Anh liền khẽ vuốt cằm.

Cái khẩu hình kia, Nghê Ca nhìn có thể hiểu.

- -- Chỉ một chữ: Tốt.

Nghê Ca đột nhiên cảm thấy như ngồi trên gai.

"Giảng viên." Cô quay người qua, thành khẩn hỏi, "Em có thể đi ra ngoài chơi tuyết không?"

"Em bao lớn rồi? Đi chơi cái gì? Chúng ta là tới đây làm gì em còn nhớ tới hay không?"

"....."

Không đợi Nghê Ca nói chuyện, giảng viên nghiêm túc nói:

"Đi đi. Nhớ đội mũ. Đừng để bị cảm."

"...."

Nghê Ca ôm lấy ba lô nhỏ, vui vẻ chạy xuống lầu.

Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh liền theo đầu ngón tay mà chui vào.

Bắc Kinh mùa đông cũng sẽ có tuyết rơi. Nhưng mà đó cũng là chuyện sau tháng Hai. Nghê Ca mới đến, tuyết rơi cũng có thể làm cô cảm thấy hưng phấn. Cô nhịn không được giơ điện thoại lên, nhắm ngay Dung Tự đang đứng ở trong tuyết.

Nhưng mà còn chưa nhấn nút chụp, bên tai liền truyền tới một giọng nam mang theo ý cười: "Nghê Nghê. Nơi này không thể chụp ảnh."

Nghê Ca quay đầu. Nhìn thấy Tống Hựu Xuyên từ trên lầu đi xuống.

Cô lập tức có chút xấu hổ:

"Thật xin lỗi. Em vừa rồi bỗng không nhớ ra được."

Tống Hựu Xuyên theo ánh mắt của cô hướng nhìn ra bên ngoài, hơi giật mình, lại thở dài đáng thương: "A, lại phải quét tuyết."

Anh lại quay người đến: "Các em nhanh như vậy đã họp xong?"

"Không có. Cô giáo của em còn ở bên trên." Nghê Ca đứng ở dưới mái hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong mũ chiếc áo lông xù, con mắt lóe sáng như những ngôi sao, "Chỉ là em ở Bắc Kinh chưa từng thấy tuyết rơi vào tháng mười. Cho nên nhịn không được mà lao ra nhìn."

Tính tình trẻ con, Tống Hựu Xuyên bị cô chọc cười.

Bất quá...

Nghê Ca cân nhắc một chút, nhịn không được hỏi:

"Mấy năm nay các anh ở chỗ này, điện thoại còn quản rất nghiêm sao?"

"Cũng tạm. Mấy năm vừa tới kia tương đối nghiêm. Khi đó bọn anh cũng không dám sử dụng điện thoại thông minh, vụng trộm giấu điện thoại cũ, giống như lớp mười hai vậy." Tống Hựu Xuyên trầm ngâm một chút, cười nói, "Cũng chỉ có Anh Tự của em gan lớn. Thu một cái liền đổi một cái. Lúc vừa mới vào quân đội, cậu ta vì chuyện này mà không ít lần bị phạt."

"Hả?" Nghê Ca liền giật mình, tò mò nháy mắt mấy cái, "Chuyện này giống như chưa từng nghe anh nói qua."

"Anh không dám ở trên bàn cơm tất niên nói chuyện này, sợ ông nội Dung nổi giận." Tống Hựu Xuyên đột nhiên tìm được người buôn dưa, ý cười bay lên nói, "Lúc trước bọn anh đi dã ngoại huấn luyện. Trên núi không có tín hiệu. A Tự giấu điện thoại dùng, soạn xong nội dung bên trong, hướng lên trời ném."

"Ý của cậu ấy chính là, nếu như di động rơi xuống đất, tin nhắn còn chưa gửi đi, sẽ lại ném lên một lần nữa."

- --Mãi cho đến khi tin nhắn gửi đi được mới thôi.

- --Ngẫu nhiên ở trên cao có tín hiệu, có thể đem tin nhắn của anh gửi đi.

Nghê Ca cả người đều sửng sốt.

Anh vừa mới rời đi Bắc Kinh, chính là thời điểm cô đang học cấp ba.

Khi đó cô thường thường sẽ nhận được lời thăm hỏi ân cần chân thành của Dung Tự. Anh hỏi cô về cuộc sống sinh hoạt, cũng hỏi tình trạng học tập của cô.

Nhưng mà....

Nghê Ca chột dạ xoa xoa mũi.

Cô thường xuyên không trả lời anh.

Cô bận rộn cho cuộc thi, bận rộn học thêm, bận rộn theo thầy Tôn đấu trí đấu dũng.

Nghĩ đến đây, đột nhiên cô muốn lao đến ôm anh.

Quay đầu lại nhìn, phát hiện người đứng đối diện Dung Tự cuối cùng có dấu hiệu muốn rời đi.

Nghê Ca xa xa nhìn quân hàm đối phương, hỏi:

"Đó là cấp trên của Dung Tự sao? Bọn họ giống như ở nơi đó nói chuyện thật lâu."

"Đúng thế. Bởi vì qua một thời gian ngắn. Có một buổi diễn tập rất quan trọng." Tống Hựu Xuyên thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, hàm hồ nói, "A Tự cậu ấy...."

Nói xong liền kẹt ở chỗ này.

Nghê Ca kỳ quái: "Anh ấy như thế nào?"

"Không." Tống Hựu Xuyên trong đầu "Oành" một tiếng vang nhỏ, nắm giữ cái ô trong tay, "A Tự bọn họ hình như nói xong rồi. Chúng ta đi qua đi."

Nghê Ca há hốc mồm, còn muốn hỏi cái gì, chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Cô và Tống Hựu Xuyên cùng nhau đi qua, lãnh đạo của Dung Tự đã đi trước, anh nguyên bản cũng đang định đi.

Vừa quay đầu liền trông thấy núp ở bên trong chiếc áo lông, một cô gái cừu nho nhỏ cuộn thành một đoàn.

"Nghê Nghê." Dung Tự không biết mình vừa mới bị nhìn chăm chú thật lâu, quay đầu trông thấy cô, đáy mắt không tự giác hiện lên ý cười.

Anh hướng cô vẫy tay, "Tới đây."