Vào trong hoang dã

Chương 19

 Chân Xám và chân Quạ vẫn đang vá lại lỗ thủng khi chân Lửa về đến. Chúng đã chừa một khoảng đủ rộng để cho chú lẻn vào.

 

“Không may với vụ tìm tỏi dại rồi”, chân Lửa thở phì phò khi chú lách vào. “Vằn Đen cứ lảng vảng ở ngoài đó”.

“Không sao”, chân Xám nói. “Ngày mai tụi mình sẽ đi tìm”.

 

“Để mình tới xin Lá Đốm một ít hạt anh túc nhé”, chân Lửa đề nghị. Chú lo lắng vì nét dài dại trong đôi mắt của anh bạn, cũng như các cơ bắp tê cứng vì đau của mình.

 

“Thôi, đừng lo”, chân Xám meo. “Mình ổn mà”.

 

“Không sao đâu”, chân Lửa nhất quyết, và trước khi chân Xám kịp cãi cọ gì, chú đã phóng bạt mạng về phía hang của Lá Đốm.

 

Cô đang chồn bước trong trảng trống nhỏ của mình, mắt đong đầy nét ưu phiền.

 

“Cô ổn chứ?” chân Lửa hỏi.

 

“Tâm linh của bộ tộc Sao không được yên nghỉ. Cô nghĩ họ đang cố nói với cô điều gì đó”, cô trả lời, ngoắc đuôi một cách bức bối. “Cô có thể giúp gì cho cháu nào?”

 

“Cháu nghĩ chân Xám cần một ít hạt anh túc cho cái chân của nó”, chân Lửa giải thích thêm. “Những vết chuột cống cắn vẫn đang hành hạ nó”.

 

“Nỗi đau mất Tim Sư Tử làm cho vết thương của cậu ấy càng tệ hơn đó mà. Cậu ấy sẽ bình phục đúng thời gian thôi. Nhưng cậu nói đúng, hạt anh túc có thể giúp cậu ấy”. Lá Đốm đi vào hang của mình và lấy ra một bông anh túc khô. Cô cẩn thận đặt nó xuống đất. “Chỉ lấy một hoặc hai hạt cho cạu ấy thôi nhé”, cô meo.

 

“Cảm ơn cô”, chân Lửa nói. “Cô chắc là cô vẫn ổn đấy chứ?”

 

“Đi xem anh bạn của cậu thế nào đi”, Lá Đốm nói, lẩn tránh ánh mắt chú.

 

Chân Lửa cắn bông anh túc giữa hàm răng mình và toan bước đi.

 

“Khoan đã”, đột nhiên Lá Đốm rít lên.

 

Chân Lửa quay phắt lại, chờ đợi, và bắt gặp ánh mắt vàng đen của cô. Đôi mắt đang nhìn chú cháy rực.

 

“Chân Lửa à”, cô rít khẽ. “Bộ tộc Sao đã nói chuyện với cô cách đây nhiều mùa trăng, trước khi cháu gia nhập bộ tộc. Cô có cảm giác như bây giờ họ muốn cô nói với cháu điều này. Họ nói rằng chỉ có lửa mới có thể cứu được bộ tộc của chúng ta”.

 

Chân Lửa nhìn Lá Đốm trân trân, không hiểu ất giáp gì.

 

Vẻ thảng thốt kỳ lạ nhạt dần đi trong đôi mắt của cô. “Cẩn thận nhé, chân Lửa”, cô meo bằng giọng bình thường, và quay đi.

 

“Tạm biệt cô”, chân Lửa ngập ngừng đáp lại. Chú đi trở lại qua hàng dương xỉ. Những lời kỳ quặc của cô cứ văng vẳng trong tâm trí chú, nhưng chú chẳng thể cảm nhận được điều gì về chúng. Tại sao cô lại chia sẻ điều đó với chú? Chắc chắn lửa là kẻ thù của tất cả mọi cư dấn sống trong rừng cơ mà. Chú lắc đầu chịu thua, và phóng về hang của lính nhỏ.

 

“Chân Xám!” chân Lửa rù vào tai thằng bạn đang ngủ say. Chúng được phép nghỉ ngơi cả buổi sáng, sau khi đã cần mẫn sửa lại trại hầu như suốt đêm. Vuốt Cọp ra lệnh cho chúng phải sẵn sàng bắt đàu tập luyện lúc mặt trời lên cao. Những tia nắng vàng chói gắt thấm vào hang cho chân Lửa biết sắp sửa đến giờ huấn luyện rồi.

 

Chú vừa trả qua một đêm khắc khoải. Những giấc mơ cứ xoáy trào trong đầu chú mỗi khi chú thiếp đi, rối bời và mập mờ, nhưng đầu tăm tối và đe dọa.

 

“Chân Xám!” chân Lửa gọi lần nữa. Nhưng bạn chú không hề động đậy. Nó đã xơi liền hai hạt anh túc trước khi ngủ, và bây giờ nó đang ngủ như khúc gỗ.

 

“Cậu tỉnh rồi  hả, chân Lửa?” chân Quạ meo từ phía sau ổ của nó.

 

Chân Lửa câm nín làu bàu trong hơi thở. Chú muốn kể cho chân Xám nghe trước khi chân Quạ thức giấc.

 

“Ừ!” chú đáp.

 

Chân Quạ ngồi dậy trên chiếc giường rêu mốc với thạch nam của nó và bắt đầu tắm rửa bằng những cú liếm lia lịa. “Cậu có định đánh thức nó không?” nó hỏi, nghếch cổ về phía chân Xám.

 

Một tiếng gừ bỗng vang lên từ phía ngoài hang của chúng. “Ta hy vọng vậy! Chuẩn bị bắt đầu tập luyện”.

 

Chân Lửa và chân Quạ nhảy nhổm lên.

 

“Chân Xám, dậy!” chân Lửa thúc mạnh tay vào bạn mình. “Vuốt Cọp đang đợi kìa!”

 

Chân Xám nhấc đầu lên. Mắt vẫn còn trĩu cơn buồn ngủ.

 

“Các trò xong chưa?” Vuốt Cọp gọi.

 

Chân Lửa và chân Quạ bò ra khỏi hang, lớp chớp mắt khi vừa ló ra ánh nắng mặt trời.

 

Ông thủ lĩnh đang ngồi cạnh gốc cây cụt. “Trò kia có tới không?” ông ta hỏi.

 

“Dạ có”, chân Lửa trả lời, cảm thấy đề phòng thay cho bạn mình. “Bạn ấy chỉ vừa mới tỉnh dậy”.

 

“Luyện tập sẽ giúp cho nó tỉnh ra”, Vuốt Cọp gầm vang. “Than khóc như vậy là đủ rồi”.

 

Chân Lửa đón nhận ánh mặt ngùn ngụt màu hổi phách ấy trong thoáng chốc. Chiến binh và lính nhỏ, trong một nhịp tim đập mắt họ khóa chặt vào nhau như những kẻ thù.

 

Chân Xám lừ khừ bò ra khỏi hang, vẫn còn gà gật.

 

“Sao Xanh sẽ sẵn sàng dạy trò ngay đấy, chân Lửa”, Vuốt Cọp thông báo. Những lời này lái chân Lửa khỏi cơn giận dữ. Buổi huấn luyện đầu tiên của chú với Sao Xanh! Nỗi phấn khích dâng tràn trong người. Chú cứ tưởng bà mèo bảo trợ bị thuwong của mình vẫn còn đang nghĩ dưỡng chứ.

 

“Chân Xám”, Vuốt Cọp tiếp, “trò có thể cùng tập luyện với ta. Trò nghĩ trò có thể đáp ứng được không, chân Quạ?” ông rít gióng với hai lính nhỏ của mình. “Rốt cuộ thì trò cũng bị vài cái gai tầm ma đâm trong khi những mèo chúng tôi phải chiến đâu với lũ chuột”.

 

Chân Quạ nhìn xuống đất. “Tôi làm được”, nó meo.

 

Chân Xám và chân Quạ đi theo ông thủ lĩnh ra khỏi cổng trại. Đầu chân Quạ cúi gằm khi nó biến mất trong hàng cây kim tước.

 

Chân Lửa ngồi đợi Sao Xanh. Bà không để chú phải chờ lâu. Bà mèo xám tuôn ra khỏi hang và bước qua trảng trống. Bộ lông của bà vẫn bết lại ở những chỗ vết thương còn mới, nhưng bà không biểu lộ chút đau đớn gì qua những bước sai chân đầy tự tin của mình. “Đi”. Bà gọi chú.

 

Chân Lửa ngạc  nhiên khi để ý thấy bà chỉ đi một mình. Không thấy Vằn Đen và Đuôi Dài đâu. Một ý nghĩ chợt nảy bật trong chú và đột nhiên sự phấn khích của chú bị nhuốm màu lo lắng – đây là cơ hội để nói cho Sao Xanh biết những gì chú đã nghe lén được đêm qua.

 

Chú bắt kịp bà khi đến bụi cây kim tước và bước đều bước đằng sau bà. “Những vệ sĩ của bà có đi cùng chúng ta không?” chú rụt rè hỏi.

 

Sao Xanh trả lời mà không quay đầu lại, “Ta đã ra lệnh cho Vằn Đen và Đuôi Dài phụ giúp việc sữa chữa trại. Sự an ninh cho trại của bộ tộc Sấm là mối ưu tiên hàng đầu của chúng ta”.

 

Nhịp im của chân Lửa đổ dồn hơn. Chú lẽ nói cho bà nghe về chân Quạ ngay khi họ rời trại.

 

Hai con mèo đi theo lối mòn ra lòng chảo huấn luyện. Con đường mòn trải đầy lá vàng rụng kêu lắc rắc dưới chân họ. Tâm trí chân Lửa quay cuồng khi chú suy nghĩ tìm lời lẽ thích hợp. Chú nên nói gì với tộc trưởng của mình đây? Rằng Vuốt Cọp đang mưu toan trừ khử lính nhỏ của ông ta? Và chú sẽ nói gì khi Sao Xanh hỏi chú lý do tại sao? Vuốt Cọp đã giết chết Đuôi Đỏ? Mặc dù chú chả có bằng chứng  gì ngoài cây chuyện hồ hởi mà chân Quạ đã kể tại cuộc Tụ Họp?

 

Đến lúc họ ra đến hõm cát, chân Lửa vẫn chưa nói được gì. Lòng chảo vắng tanh.

 

“Hôm nay ta bảo Vuốt Cọp tiến hành buổi huấn luyện của ông ta ở một khu khác của cánh rừng này”, Sao Xanh giải thích khi tiến vào trung tâm lòng chảo. “Ta muốn tập trung huấn luyện kỹ năng chiến đấu của trò, và ta muốn trò cũng phải tập trung vào chúng – tức là không được xao lãng”.

 

Mình phải nói với bà ngay bây giờ, chân Lửa nghĩ. Bà cần phải biết về mối nguy hiểm đang rình rập chân Quạ. Bốn chân chú nhói lên lo lắng. Mình sẽ không còn cơ hội khác như thế này.

 

Một chuyển động thình lình vụt qua khóe mắt chú. Một khối xám lộn xoẹt ngang mũi chú, và chân Lửa té chồm tới trước bởi hai tay chú bị hất nhẹ từ bên dưới. Chân Lửa loạng choạng, cố giữ thăng bằng, và quay ngoắt lại thì thấy Sao Xanh đang điềm nhiên ngồi kế bên mình. “Giờ ta đã làm trò chú ý chưa?” bà gừ.

 

“Rồi, thưa Sao Xanh. Xin lỗi!” chú hấp tấp trả lời, nhìn vào đôi mắt xanh biếc của bà.

 

“Tốt hơn rồi đấy. Chân Lửa, đến giờ trò đã sống với chúng tôi được nhiều mùa trăng. Ta đã thấy trò chiến đấu. Với lũ chuột cống, trò nhanh nhẹn; với bọn chiến binh bộ tộc Bóng Tối trò quyết liệt. Trò lừa được chân Xám vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, và trò cũng đánh bại Nanh Vàng bằng trí thông minh của mình”. Bà dựng lại, rồi hạ thấp âm sắc thành tiếng rít chịt. “Nhưng một ngày nào đó trò sẽ gặp một đối thủ mà hội đủ tất cả những phẩm chất trên – nhanh nhẹn, quyết liệt và thông minh. Nhiệm vụ của ta là chuẩn bị giúp trò cho ngày ấy”.

 

Chân Lửa gật đầu, hiểu rõ từng lời bà nói. Các giác quan của chú căng hết cả lên. Tất cả mọi suy nghĩ về chân Quạ và Vuốt Cọp đều biến sạch, chỉ còn mùi nấm mốc cùng những âm thanh xao động của khu rừng là ở lại với chú.

 

“Để xem trò chiến đấu như thế nào”, Sao Xanh hạ lệnh. “Hãy tấn công ta”.

 

Chân Lửa nhìn bà, ước lượng đối thủ và nghĩ cách tốt nhất để ra đòn. Sao Xanh đang đứng cách chú chưa đầy ba con thỏ. Bà to gấp đôi chú, do đó thật công toi nếu khai mào bằng một cú tát tay mạnh rồi vật lộn. Nhưng chú có thể nhảy thẳng lên lưng bà một cú đủ mạnh, thì chú có thể làm bà mất thăng bằng. Đôi mắt xanh của bà đang xoáy chặt vào chú, không rời một khoảnh khắc nào. Chân Lửa trừng mắt nhìn lại và phóng tới.

 

Chú nhắm sẽ đáp thẳng xuống vai bà, nhưng Sao Xnah đã sẵn sàng chờ chú. Bạ hụp lẹ xuống. Khi chân Lửa phóng lên, bà liền lăn người qua. Thay vì đáp xuống vai bà, thì chú thấy sập xuống cái bụng đang ngửa lên của bà. Bà đón chú bằng cả bốn chân và dễ dàng búng chú ra khỏi. Chân Lửa cảm thấy mình bị ném đi như một tên mèo con quấy rối. Chú rớt uỵch xuống mặt đấy cứng và nằm đứt thở một tích tắc mới gượng dậy được.

 

“Chiến thuật hay lắm, nhưng đôi mắt trò đã tố cáo nơi trò định nhắm đến”. Sao Xanh gừ. Bà đứng dậy giũ bụi khỏi bộ lông dày của mình. “Nào, lại lần nữa coi”.

 

Lần này chân Lửa nhìn đôi vai bà nhưng lại nhắm vào chân bà. Khi Sao Xanh hạ thấp xuống, chú sẽ vồ trúng bà ngay chóc lúc bà dùn người. Chân Lửa cảm thấy hài lòng vô cùng khi nhảy bắn lên, nhưng cảm giác đó chợt biến thành bối rối khi Sao Xanh bất ngờ búng lên không, để mặc chú đâm sầm xuống đất nơi bà vừa đứng truwóc đó một nhịp tim đập. Bà canh thời gian quá hoàn hảo – khi chân Lửa đáp xuống cũng là lúc bà lao như tia chớp xuống mình chú, đề chú suýt chết nghẹt.

 

“Giờ hãy thử gì đó khiến ta bất ngờ coi”, bà khẽ rít vào tai chú, rồi buwóc ra khỏi người chú và lùi ra xa với vẻ thách thức rừng rực trong mắt bà.

 

Chân Lửa lồm cồm bò dậy, thở như kéo bể, và lắc người một cách điên tiết. Ngay cả Nanh Vàng cũng không mưu mẹo đến như vậy. Chú rít lên và phóng tới nữa. Lần này, khi lao vào Sao Xanh, chú vươn tay trước ra. Bà đứng hẳn lên trên hai chân sau, và dùng đôi tay trước vặn đẩy chú văng ra xa. Khi chú cảm thấy mình đang lướt đi, chân Lửa cố quơ quào để đáp chân sau xuống mặt cát, nhưng đã quá trễ, và chú rớt đập sườn xuống.

 

“Chân Lửa”, Sao Xanh bình thản meo khi chân Lửa gượng dậy được một làn nữa, “Trò rất khỏe và nhanh nhẹn, nhưng trò phải học cách kiểm soát tốc độ và trọng lượng cơ thể của trò để ta không dễ dàng khiến trò mất thăng bằng. Thử lần nữa”.

Chân Lửa lùi lại, nóng mặt, đầy cát, và thở không ra hơi. Sự tuyệt vọng nổi lên rùng rùng khắp người chú. Chú quyết định lần này phải làm tốt hơn mèo bảo trợ của mình. Từ từ, chú thụp người và bắt đầu bò nhích về phía Sao Xanh. Bà cũng thụp người y hệt chú và rít rý vào mặt chú khi chú tiến đến. Chú giơ một tai lên tát mạng vào bên tai trái của bà. Bà thụp xuống né cú đòn của chú và chồm đứng thẳng lên, cao hơn hẳn chú. Nhanh như cắt, chân Lửa lăn ngửa bụng lên, trượt luồn xuống dưới thân thể bà, và trong một chuyển động chớp ngoáng, chú đá cả hai chân sau vào bụng bà. Sao Xanh bị hất ngược ra sau và rớt xuống nền cát cùng với một tiếng hự lớn.

 

Chân Lửa lật người và đứng dậy. Chú cảm thấy vui sướng. Nhưng rồi chú thấy Sao Xanh nằm dưới đất, và lần đầu tiên chợt nhớ lại những vết thương của bà. Chẳng lẽ chú vừa mới làm chúng toác trở lại? Chú lao vội đến bên bà và nhìn trên trối xuống bà. Thật nhẹ cả người, đôi mắt của bà sáng lên tự hào nhìn lại chú.

 

“Tốt hơn nhiều rối đấy”, bà thở hổn hển. Bà đứng lên và lắc người. “Giờ đến lượt ta”.

Bà xồ tới, hạ chú té nhào xuống đất, bà lụi lại cho chú đứng dậy rồi lại xông tới lần nữa. Chân Lửa cố đứng vững, nhưng bà lại một lần nữa hất ngã chú dễ dàng.

 

“Hãy nhìn kích thước của ta đây, chân Lửa! Dừng cố gồng mình chống lại cú tấn công của ta. Hãy dùng trí của trò. Nếu trò đủ nhanh để tránh ta, thì hãy tránh đi!”

 

Chân Lửa quờ quạng đứng dậy lần nữa, chuẩn bị cho đợt tấn công mới của bà. Lần này, chú không tấn cả bàn chân xuống nền đất mềm nữa, mà đứng hờ, dồn trọng lượng lên những ngón chân. Khi Sao Xnah bay về phía chú, chú nhảy gọn ra khỏi đường bay của bà, đứng hẳn lên hai chân sau, và, với đôi tay trước, đẩy thân hình đang bay đến của bà trượt qua mình.

 

Sao Xanh khéo léo đáp xuống đất bằng cả bốn chân và quay lại. “Xuất sắc! Trò học rất nhanh”, bà rừ. “Nhưng đó chỉ là bước di chuyển đơn giản. Để xem trò đối phó với cú này thế nào”.

Họ tập luyện cho đến khi mặt trời lặn. Chân Lửa buột ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi nghe Sao Xanh meo, “hôm nay thế nào đủ rồi”. Bà dường như có vẻ hơi mệt và tê cứng, nhưng bà vẫn dễ dàng nhảy lên khỏi hố cát.

 

Chân Lửa lết theo bà. Cơ bắp chú đau nhừ và đầu óc chú quay cuồng với những gì mình vừa học được. Khi học cùng nhau lê bước trở về những hàng cây, chú nôn nóng không thể chờ nổi để kể cho chân Xám và chân Quạ nghe về buổi huấn luyện hôm nay. Và khi họ trở về đến ranh giới trại thì chân Lửa mới sực nhớ ra là mình đã quên kể cho Sao Xanh nghe chuyện chân Quạ.