Vào trong hoang dã

Chương 14

Gió lạnh thấm buốt xương chân Lửa khi màn đêm bao phủ quanh chú. Chú chẳng thể nghe thấy gì, và mũi chú sặc mùi mốc của đất ẩm ướt.

 

Chẳng biết từ đâu, một quả cầu sáng  lóe trước mặt chú. Chân Lửa hụp đầu xuống né, nheo mắt lại trước ánh sáng chói lòa. Tia sáng chóa lên, quáng mắt lạnh lùng như một ngôi sao, rồi nó mờ đi, biến vụt mất, nhanh hệt như lúc nó xuất hiện. Màn đen nhạt dần, và chân Lửa thấy mình đang ở trong rừng. Chú hít mùi lá xanh, ướt lấp nhấp vào buồng phổi và cảm thấy sự thư thái lan tỏa khắp cơ thể mình.

 

Không hề cảnh báo, một âm thanh khủng khiếp vỡ òa từ rừng cây. Lông chân Lửa dựng đứng lên. Đó là tiếng kêu hoảng vía của những con mèo hốt hoảng chạy phóng khỏi bụi rậm, lao về phía trước. Chân Lửa nhận ra bộ lông bộ tộc Sấm của chú khi họ chạy vụt qua. Chú đứng im như trời trồng, không thể nhúc nhích nổi. Bỗng xuất hiện những con mèo to tướng, những chiến binh đen cao lớn, mắt long lên tàn bạo. Chúng lao bắn về phía chú, làm rung chuyển mặt đất bằng những cái chân khổng lồ, móng vuốt giương ra. Và từ trong bóng tối, chân Lửa nghe hấy một tiếng thét tuyệt vọng, chất chứa tang thương và căm hơn. Chân Xám!

 

Chân Lửa choàng tỉnh giấc, hãi hùng. Giấc mơ của chú tan biến, để lại tai chú kêu ù ù và bộ lông dựng ngược. Khi mở mắt ra, chú có thể thấy khuôn mặt của Vuốt CỌp hé nhìn vào hang. Chân Lửa nhổm dậy, cảnh giác ngay lập tức.

 

“Gì vây, chân Lửa?” Vuốt Cọp hỏi.

 

“Chỉ là mơ thôi ạ”, chân Lửa lầm bầm.

 

Vuốt Cọp nhìn chú một cách tò mò, rồi gừ. “Đánh thức những mèo khác dậy. Chúng ta khởi hành ngay”.

 

Bên ngoài hang, bầu trời hừng sáng ánh bình minh, sương lấp lánh đọng trên lá dương xỉ. Sẽ lại là một ngày ấm áp khi mặt trời lên, nhưng cái ẩm ướp buổi sáng sớm nhắc nhở chân Lửa rằng mùa lá trụi không còn xa nữa.

 

Chân Lửa, chân Xám, và chân Quạ nhanh chóng nuốt mớ dược thảo mà Lá Đốm đã đưa cho chúng. Vuốt Cọp và Sao Xanh ngồi nhìn chúng, sẵn sàng khởi hành. Những con mèo còn lại trong trại vẫn còn say ngủ.

 

“È!” Chân Xám kêu ca. “Mình biết ngay là chúng đắng nghét mà. Sao tụi mình không thể ăn vài con chuột béo ngậy, tươi ngon thay vì phải ăn lá cây?”

 

“Những thảo dược này sẽ xua cơn đói của cậu đi lâu hơn”, Sao Xanh trả lời. “Và chúng sẽ làm cho các cậu khỏe khoắn lên. Chúng ta có một cuộc hành trình dài ở phía trước”.

 

“Bà đã ăn phần của bà chưa?” chân Lửa hỏi.

 

“Ta không thể ăn vì đêm nay ta sẽ chia sẻ những giấc mơ với bộ tộc Sao ở Tảng đá Mặt Trăng”, Sao Xanh đáp.

 

Chân Lửa cảm thấy cuồng lên khi nghe những lời này. Chú nôn nao muốn bắt đầu cuộc hành trình ngay. Trong nắng bình binh và những giọng meo quen thuộc, nỗi kinh hoàng của giấc mơ đêm qua đã rời xa chú. Tất cả những gì còn lại chỉ là ký ức về tia sáng chói lọi, và những lời nói của Sao Xanh rót niềm phấn khích tươi mới lên khắp người chú.

 

Năm con mèo đi qua hàng cây kim tước và rời khỏi trại.

 

Tim Sư Tử vừa mới đi cùng một đội tuàn tra trở về. “Đi đường bình an”, ông chúc.

 

Sao Xanh gật đầu. “Ta biết ta có thể tin cậy vào ông giữ an toàn cho trại”, bà trả lời.

 

Tim Sư Tử nhìn chân Xám và cúi xuống. “Hãy nhớ”, ông meo, “trò sắp trở thành một chiến binh rồi. Đừng quên những gì ta đã dạy trò đấy”.

 

Chân Xám nhìn Tim Sư Tử với ánh mắt trìu mến. “Con sẽ luôn nhớ, thưa Tim Sư Tử”, nó meo, dụi đầu vào mạn sườn màu vàng óng to bè của ông mèo mướp.

 

Họ đi lại lộ trình cũ đến điểm Bốn Cây. Đây là con đường ngắn nhất để băng qua lãnh địa của bộ tộc Gió. Dãy Núi nằm ở phía bên kia.

 

Khi chân Lửa lao phầm phập xuống sườn đồi về phía Tảng Đá Lớn, chú vẫn có thể ngửi thấy mùi của cuộc Tụ Họp đêm qua. Chú bước theo đoàn mèo qua trảng trống rợp cỏ và lên con dốc ở phía đầu bên kia, vào lãnh địa bộ tộc Gió. Con dốc đầy bụi cây trở nên dốc hơn khi họ leo, và lởm chởm hơn khi họ phải nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác để đi lên một cách đá hiểm trở.

 

Chân Lửa dừng lại khi họ lên đến đỉnh. Phía trước họ, mặt đất trải dài ra thành một vùng cao nguyên rộng lớn, bằng phẳng. Gió thổi phần phật từng cơn, làm cỏ gợn sóng và cây cối ngả nghiêng. Đất đai phủ đầy đá, và những mỏm đá lộ thiên điểm xuyết quanh cảnh đó đây.

 

Không khí vẫn phảng phất mùi của bộ tộc Gió, nhưng đã lâu rồi. Mới hơn, và đáng sợ hơn nhiều là mùi hăng hắc cũng những chiến binh bộ tộc Bóng Tối.

 

“Tất cả các bộ tộc đều có quyền đi lại an toàn đến Tảng đá Mặt Trăng, nhưng bộ tộc Bóng Tối dường như không còn tôn trọng luật chiến binh nữa, vì vậy hãy đề phòng”, Sao Xanh cảnh báo. “Mặc dù vậy, chúng ta tuyệt đối không được săn bắt ngoài lãnh địa của mình. Chúng ta vẫn tuân thủ luật chiến binh, ngay cả khi bộ tộc Bóng Tối không tuân thủ”.

 

Họ lại lên đường đi qua vùng cao nguyên khi mặt trời vút lên cao, lần theo những lối mòn phủ cây thạch nam. Chân Lửa giờ đã quen với việc sống dưới vòm cây. Không có bóng mát của cây cối, lớp da lông màu lửa của chú cảm thấy nặng bì bì và nóng bức, lưng chú dường như muốn bốc cháy. Chú rất biến ơn luồng gió từ khu rừng phía sau thổi đều đều qua.

 

Đột nhiên Vuốt Cọp dừng phắt lại. “Coi chừng!” ông rít lên. “Tôi ngửi thấy mùi một đội tuần tra bộ tộc Bóng Tối”.

 

Chân Lửa và những mèo khác hỉnh mũi lên, đúng thế, mùi của những chiến binh bộ tộc Bóng Tối đượm trong gió.

 

“Chúng ta ở đầu gió. Chúng sẽ không biết chúng ta ở đây nếu chúng ta cứ tiếp tục đi”. Sao Xanh meo. “Nhưng chúng ta phải nhanh lên. Nếu chúng mà đi tới trươc thì chúng sẽ phát hiện ra chúng ta. Lúc này đường biên giới của bộ tộc Gió không còn xa nữa đâu”.

 

Họ gấp rút tiến lên, nhảy qua tảng đá, lách mình qua cây thạch nam mùi ngọt dịu. Cứ vài bước, chân Lửa lại hít không khí và ngoái nhìn lại qua ai để đề phòng đội tuần tra bộ tộc Bóng Tối. Nhưng dần dần, cái mùi đó càng lúc càng yếu đi. Chắc hẳn chúng đã quay lại, chú nghĩ một cách nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng, họ tiến đến rìa của vùng cao nguyên. Phong cảnh thay đổi một cách kỳ lạ, do sự sắp đặt và biến đổi của Hai Chân vượt xa sự nhận biết của họ. Những con đường đất đan chéo qua những đồng cỏ xanh và vàng óng, những khu rừng xen lẫn với đất trống, và hang ổ của Hai Chân nằm rải rác đây đó chen giữa những cánh đồng. Từ xa, chân Lửa nhìn thấy một con đường quen thuộc màu xám, rộng lớn, và cái mùi hăng lơ lửng trong gió làm nhói cổ họng chú.

 

“Phải đó là đường Sấm Rền không?” chú hỏi chân Xám.

 

“Phải”, chân Xám đáp. “Nó chạy dài từ lãnh địa bộ tộc Bóng Tối tới đây. Cậu có thấy Dãy Núi đằng sau nó không?”

 

Chân Lửa nhìn đường chân trời tuốt đằng xa. Mặt đất nâng vút lên thành một đường răng cưa nhon hoắt và cằn cỗi. “Vậy là chúng ta phải băng qua đường Sấm Rền, đúng không?’

 

“Đúng”, chân Xám meo. Giọng nó dứt khoát và tự tin, và hình như hơi khoái chí nữa, khi nó đối mặt với chuyến đi gian nan này.

 

“Đi!” Sao Xanh meo. Bà lao tới trước. “Chúng ta sẽ đi tới đó kịp lúc trăng lên, miễn là chúng ta cứ duy trì tốc độ như thế này”.

 

Chân Lửa đi theo bà cùng với những mèo khác, xuống dưới đồi, ra khỏi lãnh địa săn bắt ảm đạm của bộ tộc Gió và tiến vào lãnh địa xum xuê tươi tối của Hai Chân.

 

Áp sát những bờ rào, những con mèo bước đi không ngừng nghỉ. Một hay hai lần chân Lửa có thể ngửi thấy mùi con mồi từ các bụi cây, nhưng dược thảo của Lá Đốm đã thành công trong việc đánh át cơn đói của chú đi. Mặt trời vẫn nóng ran trên lưng chú, ngay cả khi chú ở trong bóng râm của những hàng cây.

 

Họ lướt qua một hang ổ của Hai Chân. Nó được dựng trên một vùng đá trăng rộng lớn, bằng phẳng, có những cái tổ nhỏ hơn ở quanh bờ rào. Hạ thấp mình xuống, đoàn mèo rón rén đi qua hàng rào bao bọc xung quanh khối đá trắng. Một tràng sủa và gầm gừ thình lình nổi lên khiến họ náo loạn.

 

Chó! Tim chân Lửa hụt mất một nhịp. Chú vồng lưng, dựng lông từ mũi đến đuôi.

 

Vuốt Cọp nhìn qua hàng rào. “Không sao. Chúng bị xích rồi!” ông ta rít lên.

 

Chân Lửa nhìn hai con chó đang lồng lộn trên thềm đá cách chừng mười cái đuôi. Chúng chẳng có gì giống với bọn sinh vật được nuông chiều sống trong những khu vườn tại Khu Nhà Của Hai Chân. Cặp thú này trợn trừng nhìn chú với đôi mắt hoang dã, sát khí đằng đằng. Chúng kéo căng sợi dây cột và đứng dựng cả lên hai chân sau. Chúng sủa và gừ, môi chúng bạnh căng ra sau để lộ những cái răng khổng lồ, cho đến khi tiếng quát của một Hai Chân ở đâu đó bắt chúng phải im lặng. Đoàn mèo tiếp tục đi.

 

Mặt trời bắt đầu lặn khi họ tiến đến gần đường Sấm Rền. Sao Xanh ra hiệu cho họ dừng lại và đợi bên dưới một hàng cây. Mắt và cổ họng của chân Lửa cay xè vì khói thải, chú nhìn những con quái vật vụt tới vụt lui trước mặt mình.

 

“Chúng ta sẽ đi từng mèo một”, Vuốt Cọp meo. “Chân Quạ, trò đi trước”.

 

“Không, Vuốt Cọp”, Sao Xanh ngăn lại. “Để ta đi trước. Đừng quên, đây là lần đầu tiên các lính nhỏ băng qua đường. Hãy để họ xem cần phải làm điều đó như thế nào”.

 

Chân Lửa ngó tộc trưởng của mình không chớp mắt, khi bà bước đến rìa đường Sấm Rền và nhìn trái nhìn phải. Bà điềm tĩnh đợi khi hết con quái vật này đến con quái vật kia phóng vùn vụt qua, thổi tốc cả lông bà lên. Rồi thì, khi tiếng động inh tai nhức óc lặng đi một lúc, bà băng vèo qua phía bên kia.

 

“Đến lượt trò, chân Quạ; giờ trò đã thấy phải làm thế nào rồi đấy”, Vuốt Cọp meo.

 

Chân Lửa cảm thấy mắt chân Quạ trợn lên kinh hãi. Chú biết bạn mình cảm thấy thế nào. Chú có thể ngửi thấy mùi sợ hãi của chính mình. Tên mèo đen nhỏ lò dò bước ra mép đường. Thật yên tĩnh, nhưng chân Quạ lại chần chừ.

 

“Đi!” Vuốt Cọp quát từ chỗ hàng rào. Chân Lửa  nhìn thấy cơ bắp của chân Quạ gồng thắt lại khi nó chuẩn bị chạy. Bỗng mặt đất bắt đầu rung lên dưới chân cậu ta. Một con quái vật phóng ào ào từ đằng xa và hùng hổ gầm ngang qua. Con mèo đen lùi rúm lại một thoáng, rồi chạy thục mạng tới chỗ Sao Xanh. Một con quái vật từ hướng khác xồ tới cuốn tung bụi mù ở đúng chỗ mà một nhịp tim trước đó chân cậu ta đặt tới. Chân Lửa cảm thấy lông mình run lên và chú hít hơi thật sâu để tự trấn tĩnh.

 

Chân Xám thật may mắn. Một khoảng yên tĩnh khá lâu cho nó băng qua đường một cách an toàn. Sau đó là đến lượt chân Lửa.

 

“Đi nào”, Vuốt Cọp ngao to. Chân Lửa nhìn từ Vuốt Cọp sang đường Sấm Rền, và rồi bước xa khỏi hàng cây. Chú đợi ở mép đường, giống như Sao Xanh đã làm. Một con quái vật lao sầm sập về phía chú. Chân Lửa nhìn con quái vật đang tiến đến. Sau con này, chú nghĩ, và đợi nó đi qua. Đột nhiên tim chú chựng lại khi chú nhận ra con qiaú vật đã đổi hướng khỏi đường Sấm Rền và đang lao băng băng dọc theo bãi cỏ. Nó đang đâm thẳng về phía chú! Một ông Hai Chân đang cười cợt trong khoang hở bên hông con quái vạt. Chân Lửa lùi phắt lại, móng vuốt giương ra, bị quất mạnh bởi luồng bão tố phụt ra từ con quái vật khi nó rồ sượt qua chú chỉ cách đúng một sợi ria. Chân Lửa thụp xuống, run cầm cập, trong làn bụi mù và trố mắt nhìn con quái vật ngoặt trở lại con đường và biến mất vào khoảng xa. Qua tiếng máu rống ầm ầm trong tai, chân Lửa nhận thấy đường Sấm Rền đã yên tĩnh trở lại, và chú chạy băng qua, thật nhanh, nhanh hơn bát kỳ khi nào chú từng chạy trong đời.

 

“Mình tưởng cậu bị giết chết tươi rồi chứ!” Chân Xám thét lên khi chân Lửa đâm sầm vào nó, suýt bật ngửa ra.

 

“Mình cũng tưởng vậy!” chân Lửa thở hết via. Cố cho ngừng run. Chú quay lại nhìn Vuốt Cọp phóng qua đường về phía chúng.

 

“Đồ Hai Chân!” ông ta rủa khi đến bên chúng.

 

“Cậu có muốn nghỉ trước khi chúng ta đi tiếp không?’ Sao Xanh hỏi chân Lửa.

 

Chân Lửa nhìn lên. Mặt trời đã xuống thấp. “Không” chú trả lời. “Con ổn”. Nhưng chú vừa điên dại chạy bắn khỏi con quái vật đến nỗi chân chú như bị sờn và yếu hẳn đi.

 

Đoàn mèo tiếp tục đi, với Sao Xanh dẫn đầu. Mặt đất phía bên này đường Sấm Rền đen hơn và cỏ nhám hơn dưới chân họ. Khi họ đến chân Dãy Núi, cỏ nhường chỗ cho đất đá trơ trụi, điểm vài mảnh cây thạch nam. Bây giờ mặt đất dốc lên về phía bầu trời. Những tảng đá lởm chởm ngự trên đỉnh dốc, cháy lên màu cam rực dưới ánh mặt trời.

 

Sao Xanh dừng lại lần nữa. Bà chọn một tảng đá ấm nắng để ngồi lên, đủ bằng phảng và rộng cho cả năm con mèo nghỉ ngơi bên nhau.

 

“Trông kìa”, bà meo, hất mũi về phía con dốc tối om trước mặt họ. “Miệng Mẹ đấy”.

 

Chân Lửa nhóng lên nhìn. Ánh mặt trời lặn làm lóa mắt chú, và cả con dốc chìm trong bóng tối.

 

Những con mèo im lặng chờ. Dần dần, khi mặt trời rơi xuống phía sau Dãy Núi, chân Lửa bắt đầu tìm thấy lối vào hang, một cái lỗ vuông vức đen ngóm há miệng ra tối tui bên trong dưới một cổng vòm đá.

 

“Chúng ta đợi đây đến khi trăng cao hơn đã”, Sao Xanh meo. “Các trò nên đi săn nếu thấy đói và sau đó hãy nghỉ ngơi một chút”.

 

Chân Lửa vui sướng vì có cơ hội săn mồi. Bây giờ chú đói nghiến. Chân Xám rõ ràng cũng đói meo nên nhảy tót ngay vào lùm thạch nam, lần theo mùi con mồi vương dày đặc trong không khí. Chân Lửa và chân Quạ lao theo. Vuốt Cọp phóng về hướng ngược lại, nhưng Sao Xanh vẫn ở nguyên chỗ cũ. Bà ngồi im lìm, nhìn không chớp mắt tới Miệng Mẹ.

 

Ba lính nhỏ thu về vô số mồi tươi. Cộng với số mồi Vuốt Cọp bắt được, họ khom mình bên vách đá và đánh chén. Nhưng dù săn mồi dễ dàng, không mèo nào nói nhiều, và không khí vẫn sực mùi căng thẳng và đề phòng.

 

Sau cùng, những con mèo nghỉ bên cạnh tộc trưởng của mình cho đến khi hơi ẩm nhả hết khỏi tảng đá họ nằm và màn đêm lạnh giá ập đến họ từ khắp mọi hướng. Chỉ khi đó Sao Xanh mới gọi. “Đi. Đến giờ rồi”.