Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: Diệp thành

Diệp thành là thành gần Trọng Minh sơn nhất. Người đến đây tham gia Chiết Hoa hội đều được an bài vào ở trong thành. 

‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự’ thay phiên làm ban tổ chức, năm nay đến phiên Thanh Lộc kiếm phái.

Thanh Lộc kiếm phái liền vốn ở Nam Địa, lại thường có quan hệ với phủ thành chủ ở Diệp thành phủ, nên có rất nhiều chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Các việc liên quan đến Chiết Hoa hội lần này, mọi chuyện càng phải được chuẩn bị chu đáo.

Không chỉ vì muốn thể hiện thanh uy của đại môn phái, mà còn bởi vì nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, niềm tự hào của tông môn của họ, Phong Vũ kiếm Chung Sơn, sẽ đoạt giải nhất lần này.

Nơi đệ tử các phái nghỉ ngơi, trận pháp phòng hộ dưới chân Trọng Minh sơn, bảo trì sửa chữa đường núi, đã sớm được chuẩn bị từ nửa năm trước.

Ba người Ân Bích Việt tuy rằng đến sớm một tháng, nhưng tòa nhà ven hồ, nơi được chuẩn bị cho các đệ tử Thương Nhai sơn đã thu dọn gọn gàng từ lâu.

Sau khi Lạc Minh Xuyên được Tống Đường đưa tới trong thành, lại đi tới cửa thành chờ Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên.

Các kiến trúc trong Diệp thành tồn tại đã lâu, lâu đến mức có thể nhìn ra dấu vết của ‘Thời đại mạt pháp’. Bởi vì vị trí địa lý cùng điều kiện vận tải tiện lợi, ngàn năm trước đã là thành lớn số một số hai ở phía Tây Bắc của Nam Địa.

Sau đó có Chiết Hoa hội, lại càng ngày càng phát triển rộng mở. Bây giờ trong thành đã xây tám cửa thành lớn, mỗi ngày có hơn vạn người vào ra.

Lúc ba người vào thành đã là giờ Dậu (từ 7h đến 9h), chính là giờ thủ vệ trong thành thay ca.

Toà thành đệ nhất vùng Tây Nam Địa, rốt cuộc hiện ra diện mạo của nó.

Nhiều đội binh sĩ gấp gáp mà chỉnh tề đi trong thành, bộ giáp màu đen lóe sáng, bên hông trang bị trường đao. Thần sắc nghiêm túc.

Dân chúng trong thành đều không cảm thấy kinh ngạc.

Lão bá bán ven đường vẫn lo bán mì vằn thắn, người làm ở rạp xiếc không ngừng kêu la, những hài tử trên đường cầm kiếm gỗ và kẹo hồ lô rượt đuổi nhau.

Đội Thành vệ sát khí hừng hực, lại vô cùng hòa hợp với ngôi thành đầy sức sống.

Ân Bích Việt không rõ, “Đội Thành vệ này làm cái gì?”

Chẳng lẽ không phải là để duy trì sự sạch sẽ, nghiêm túc trong thành sao? Tại sao những người buôn bán nhỏ bên đường không sợ bọn họ chút nào?

Ba người đi ở trên đường cái rộng rãi, Đoàn Sùng Hiên vỗ quạt, đầy hứng thú nhìn cô nương vẫy khăn lụa với hắn, “Đội Thành vệ của Diệp thành rất khổ cực. Không nói đến việc trời nóng như vậy còn phải ăn mặc nghiêm túc đi tuần, gặp phải người tu hành đánh nhau ẩu đả, phải duy trì trật tự, mời bọn họ đổi chỗ đánh, không được thương tổn trẻ nhỏ, người dân bên đường hay cây cảnh trong thành. Gặp phải người mạnh gây sự ở trong thành, phải mở đường hầm trong thành, để phụ nữ, người già và người bình thường đi xuống tị nạn trước… Nếu gặp phải một bà lão xách vật nặng, cũng phải giúp người ta xách đồ! Huynh xem có khổ hay không?”

Lạc Minh Xuyên cười cười, giải thích cho Ân Bích Việt, “Con đường mà chúng ta đang đi là phố chính của Diệp thành, dòng người đông đúc, nếu như chúng ta cưỡi ngựa, những người trong đội Thành vệ sẽ tới nhắc nhở chúng ta xuống ngựa, tránh đụng phải người đi đường và người buôn bán nhỏ. Khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo của bọn họ chính là vì biểu lộ ra thành uy, khiến cho người tu hành ngoài Diệp thành, không nên hống hách ở chỗ này.”

Đoàn Sùng Hiên cười nói, “Tuy rằng công việc hơi khổ cực, nhưng bổng lộc rất cao, lại được dân chúng trong Diệp thành kính trọng, còn có phủ thành chủ làm chỗ dựa. Ở đây, con trai nhà ai thông qua sát hạch, trúng tuyển vào đội Thành vệ, là một chuyện rất vinh quang. Việc như thế này, e rằng chỉ có mỗi Diệp thành ở Nam Địa này.”

Ân Bích Việt cảm khái trong lòng mấy lần.


Người bình thường và người tu hành, rượu ngon và đao kiếm, người buôn bán nhỏ và đội Thành vệ.

Khi ở trong tòa thành này, lại vô cùng hòa hợp.

Tiếp đó hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tất cả nguồn gốc của thứ này là thành chủ, là một vị cường giả Đại Thừa cảnh.

Mạnh đến mức có thể định ra quy củ của mình, rất ít người trên toàn bộ Nam Địa dám gây sự trong thành của người nọ.

Mạnh đến mức đủ để che chở một nơi.

Hắn bỗng nhiên có chút bội phục vị thành chủ kia.

Lúc này Ân Bích Việt không chút nào ý thức được, hắn có cảm xúc này, là bởi vì trong tiềm thức, trong lòng đã có nơi hắn muốn bảo vệ.

Có lẽ là Hề Hoa phong mây khói mênh mông, có lẽ là những đồng môn bao che khuyết điểm lại chân thành, có lẽ là Thương Nhai sơn hùng vĩ, có lẽ là các đệ tử vung kiếm tiễn hắn.

Điều này rất trái với cảm xúc của nhân vật phản diện, nhưng Ân Bích Việt không cảm thấy sai chỗ nào.

Sắc trời đã tối dần, ánh chiều tà bé lại, đèn đuốc trong thành không kịp chờ đợi đã sáng lên.

Trên vòm cong của những ngôi nhà cao cửa rộng là đèn lồng to lớn màu đỏ, đèn hoa nơi ca lâu sơn son thếp vàng, ánh đèn vàng nhạt bên trong tửu quán xuyên qua màn cửa, pha với hương rượu và tiếng nói cười bay ra.

Sau khi vào đêm, trong thành càng huyên náo, dòng đèn như biển, dòng người đông như mắc cửi.

Ba người dần đi khỏi trung tâm của thành, để lại phía sau ánh đèn và tiếng sáo trúc, sự phồn hoa và ồn ào.

Đi đến thành Nam, bóng đêm yên tĩnh, những cột đá chạy dọc theo con đường, đen trắng đan xen, thỉnh thoảng lại lộ ra tấm biển đề tên viện và những bức tượng khắc hình thú trước viện.

Qua phủ trạch của các quý nhân này, chính là Thu hồ.

Không có đèn đuốc nơi sầm uất. Chỉ có ánh sao chiếu sáng, lấp lánh trên mặt hồ. Yên tĩnh nhưng không hiu quạnh.

Ven hồ là một sân nhỏ vừa mới xây im lặng trong màn đêm, hòa với bóng đêm.

Trong lúc Chiết Hoa hội kéo dài nửa tháng, bọn họ sẽ ở nơi này.

Ba người đứng ở ven hồ, gió đêm lướt nhẹ qua mặt, khiến người ta thoải mái.

Lạc Minh Xuyên nói, “Tính cả chúng ta, lần này có ba mươi người, tổng cộng mười viện, cũng chính là ba, bốn người ở cùng một viện.”

Ân Bích Việt còn không phản ứng lại, Đoàn Sùng Hiên đã nói, “Được đó, chúng ta cùng ở một viện.”


Lạc Minh Xuyên thấy Ân Bích Việt không nói gì, dường như chấp nhận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thanh tĩnh lại, “Vậy đi thôi.”

Ba người ăn ý đi đến viện gần hồ nhất, để lại sân lớn nhất ở hướng Bắc cho các đệ tử Thương Nhai sơn khác.

“Nơi này vốn có người hầu đến quét dọn mỗi ngày. Mà trước mắt chỉ có ba người chúng ta, cũng không cần nhiều người hầu hạ, để huynh bảo về.”

“Nhiều người rất lộn xộn, ba người chúng ta là được rồi, tứ sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

Ân Bích Việt yên lặng gật đầu. Hắn chỉ là đang suy nghĩ, cái chỗ này, rất thích hợp luyện Hàn Thủy kiếm.

Đây là cái sân nửa năm trước mới xây, quét dọn rất sạch sẽ, trong đình trồng một ít cây cùng mộc lan. Lại đúng vào lúc nở hoa, đóa hoa màu trắng nổi bật trên nền lá xanh, điểm thêm chút màu sắc cho tiểu viện.

Sân không lớn, có bốn phòng trống. Ân Bích Việt tùy tiện chọn một gian phòng. Thanh ngọc án (bàn làm từ ngọc bích), lưu sa trướng (màn làm từ lụa), vừa không tráng lệ, cũng không quá đơn giản, khiến hắn rất hài lòng.

Lúc này sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, trong lòng Ân Bích Việt đột nhiên cả kinh, sát vách là phòng của Lải Nhải!

Hắn nhấc theo kiếm chạy ra, trực tiếp phá cửa mà vào!

Sau đó liền nhìn thấy… Lải Nhải đang thu dọn phòng.

Giường gỗ màn lụa kia đã bị tên này đổi thành giường gỗ khắc hoa của hắn. Bàn ngọc biến thành bàn khắc hoa sen khảm ngọc trai.

Về phần tiếng vang lúc nãy, là một đóa lê cúc trăm cánh khắc trên tủ rơi xuống đất.

Toàn bộ gian phòng không có kỳ trân dị bảo giì cả, nhưng chỉ riêng cái bộ gia cụ đính ngọc trai, kim cương, bảo thạch này lại tỏa ra hào quang sáng chói.

Ân Bích Việt quả thật hoài nghi tên này có thể biến ra cả một cung điện!

Lải Nhải thấy hắn, rất nhanh đã hiểu, xin lỗi nói, “Tứ sư huynh, khiến huynh phiền rồi.”

Ân Bích Việt lắc đầu, “Không… Huynh còn tưởng rằng đệ đã xảy ra chuyện gì.”

Đoàn Lải Nhải nghe vậy cười rất vui vẻ, “Sư huynh, huynh tới thật đúng lúc! Đệ đang định đi tìm huynh!”

Sau đó tên này thoáng hạ thấp giọng, “Vân Tưởng Dung, Vân cô nương của Diệp thành, đàn tỳ bà rất hay, mỹ danh có một không hai ở Nam Địa, tối hôm nay ở Kim Phong Ngọc Lộ lâu…”

Ân Bích Việt trong nháy mắt đã hiểu! Đoạn Lải Nhải là đang mời hắn đi! Hoa! Lâu!!

Đêm lên lầu đài, tay áo uốn lượn dưới ánh đèn, mỹ nhân và sáo trúc.

Không đi hoa lâu, cuộc sống không hoàn chỉnh!

Ngẫm lại còn có chút… Hơi kích động.

Ân Bích Việt không phải muốn đi làm gì gì đó, mà là trong suốt quãng đời trước đó, hắn vẫn chưa từng đi. Chuyện không biết lại càng khiến người ta tò mò, huống chi, đêm khuya mây đen gió lớn, chạy đến hoa lâu, ngẫm lại rất có cảm giác kích thích.

Hắn đang muốn gật đầu, liền thấy sắc mặt Đoạn Lải Nhải đột nhiên nghiêm nghị, “Đối diện Kim Phong Ngọc Lộ chính là Thái Hòa lâu, buổi tối có tiên sinh lên đài kể chuyện, lối kể chuyện rất hấp dẫn, khiến người vỗ tay tán dương, thật sự đáng để đi. Tứ sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

Ân Bích Việt chấn kinh rồi!

Hắn vì suy nghĩ thấp kém của mình mà thấy xấu hổ với sự trong sáng của Đoạn Lải Nhải!

Lúc này hắn thuận theo ánh mắt Lải Nhải mà quay người, liền thấy Lạc Minh Xuyên đứng ở cửa, ý cười nhàn nhạt, một bộ dáng quân tử đoan chính, “Hóa ra hai vị sư đệ là muốn đi nghe kể chuyện.”

Đoạn Lải Nhải gật đầu liên tục, “Đúng vậy, Lạc sư huynh có muốn cùng đi hay không?”

Ân Bích Việt cảm thấy càng xấu hổ.