Văn Thuyết

Chương 55

Edit: Yunchan

Lúc Vân Khâm tỉnh lại thì trận tuyết rơi dầy vẫn chưa dừng lại.

Chung quanh vô cùng yên ắng, cảnh vật đều bị bao phủ dưới màn tuyết trắng, trong phút chốc làm nàng nghĩ tới Không Thiền phái.

Không Thiền phái tọa lạc trên núi tuyết nên cũng bị tuyết bao trùm quanh năm thế này.

Nhưng nơi này không phải Không Thiền phái, nàng đã rất quen với nơi đó nên chỉ một cái nhìn cũng đủ để nàng biết nó không phải.

Sức lực dường như đã bị vắt kiệt, nàng thử cựa quậy mới biết tứ chi mình bủn rủn, còn hơi rét, nhưng cái lạnh này lại không ngấm vào tận xương.

Vì có thứ gì đó đang che lên nửa người nàng, chắn lại cơn mưa tuyết đang rơi xuống lả tả.

Nàng hơi ngẩn ra chốc lát, đoạn ký ức trước khi rơi xuống ập tới dữ dội như cơn bão tuyết, lấp đầy toàn bộ trí não, trong tích tắc khiến nàng chết lặng.

Rồi nàng bất ngờ ngồi dậy, người đang nằm bên trên lập tức trượt xuống vì hành động này, Vân Khâm cuống cuồng đưa tay ra đỡ lấy lưng của người nọ, để hắn nằm dựa vào vai mình, đến đây mới thấy rõ cái người đã chắn gió và tuyết cho mình suốt cả một đêm.

Người đó là Mộ Sơ Lương.

Hắn đang ngủ say, sắc mặt tái trắng và tiều tụy, trông chẳng có gì khác biệt với những năm qua, có khác chăng là bờ môi của hắn lúc này đang cong lên nhẹ nhàng như đang chìm vào một giấc mộng đẹp.

Tuyết rơi đầy trời, bông tuyết đã đọng thành lớp dầy trên bộ áo bào khô cứng vì máu, đọng trên mái tóc dài rối bù xốc xếch và rèm mi rậm, không hề tan.

Nỗi sợ hãi chưa từng biến mất trong đáy lòng Vân Khâm lúc này đây lại được nước lan rộng ra, nuốt chửng lấy nàng, thôn tính cả gió tuyết trong rừng sâu, khiến nàng không thể động đậy, khiến gió giữa núi rừng như lưỡi dao bén róc qua mỗi tấc da. Nàng chưa từng cảm nhận sự mất mát nào đáng sợ đến nhường này, hệt như có thứ gì đó bị người ta bóc ra, rút sạch rồi giật phăng ra khỏi cơ thể, thả trôi theo cơn gió lạnh giữa núi rừng.

Nàng không cầm lòng được phải rụt rè giơ tay lên, chạm khẽ vào mặt của người nọ.

Lạnh buốt như băng, nhiệt độ còn làm lòng người hãi hùng hơn cả tuyết.

Người nọ đã tắt thở.

Mộ Sơ Lương đã chết rồi.

Ý nghĩ này vụt qua trong óc Vân Khâm rõ mồn một, rõ đến nỗi không tài nào chối bỏ, không tài nào bôi xóa.

Giữa rừng sâu mịt mùng chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng ôm lấy cái người đã không còn cảm giác vào lòng, ngồi đờ đẫn, không biết mình nên đi về đâu.

Bên tai là tiếng gió lạnh rít gào, nàng cứ ôm Mộ Sơ Lương ngồi lặng đi trong cơn mưa tuyết, mãi tới khi bông tuyết cuối cùng rơi xuống, mây mù tan đi, trên bầu trời u ám dần hé ra một tia ấm áp.

Một nhóm người đột nhiên băng vào vùng đất trắng xóa này, tìm thấy Vân Khâm đang lặng đi trong tuyết.

*

Nhóm người này chính là đệ tử của Kiền Nguyên Phong trong tam môn thất phái, người dẫn đầu tên là Trương Du, là tiểu sư thúc trẻ tuổi nhất của Kiền Nguyên Phong, họ tới Ổ thành chuyến này là để cứu trợ những người Ổ thành trôi dạt khắp nơi trong trận chiến cách đâu không lâu. Nhưng vào sáng hôm nay bỗng có một thiếu niên xông tới, nói rằng trong khu rừng ngoài thành có người bị thương, xin họ hãy cứu chữa.

Kiền Nguyên Phong vốn có chuyện quan trọng phải làm, nơi này người bị thương rất nhiều họ cũng không thể lo hết cho tất cả, do đó không đồng ý ngay mà chỉ sai người dẫn thiếu niên xuống.

Mãi tới khi xử lý xong chuyện ở Ổ Thành đệ tử Kiền Nguyên Phong mới rời khỏi Ổ thành, lúc đi ngang qua khu rừng này Trương Du mới sực nhớ tới lời cầu cứu của thiếu niên nọ.

Không biết người bị thương mà thiếu niên kia nói có còn ở đó hay không, sau một hồi do dự Trương Du bèn dẫn mọi người vào rừng tìm kiếm, bấy giờ mới tìm được một tiểu cô nương tên gọi Vân Khâm và một nam tử đã tắt thở từ lâu trong ngực nàng.

Nếu đã gặp thì tất nhiên phải cứu, mặc dù vị huynh đài kia đã tắt thở nhưng tiểu cô nương vẫn còn bị thương, do đó Trương Du đã nhanh chóng đưa tiểu cô nương hãy còn chết lặng kia lên xe ngựa, rồi đích thân trị liệu vết thương cho nàng.

Y thuật của Trương Du không tệ, vết thương trên người Vân Khâm cũng không nhiều, nên chỉ chốc lát đã xử lý xong, ngồi bên trong chiếc xe ngựa tròng trành Trương Du đưa mắt quan sát Vân Khâm, trong phút chốc không biết nên mở lời thế nào.

Trong mắt của mọi người thì tiểu cô nương này khá là kỳ lạ.

Lúc mọi người đến đây, hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra thì nàng chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ “Vân Khâm” rồi sau đó cứ im thin thít, ôm khư khư lấy người trong lòng hệt như bảo bối vậy. Dù mọi người khuyên rằng người đã mất rồi nên mang đi an táng thì nàng cũng chẳng chịu nói năng gì, bất đắc dĩ lắm, Trương Du đành cho nàng ôm người nọ lên xe ngựa.

Suốt đường đi Vân Khâm cũng không nói một lời nào, Trương Du chỉ còn biết cười khổ chịu thua, nhủ bụng một tiểu cô nương xinh xắn thế này tiếc thay lại là một người ngốc.

Nhưng vấn đề đáng quan tâm hơn ở đây là cứu cô nương ngốc này xong phải dàn xếp thế nào đây.

Y thở ra một hơi thật dài, rồi cứ nói tiếp mà chẳng quan tâm xem đối phương có hiểu được những gì mình nói không: “Lần này bọn ta rời khỏi Ổ thành là muốn tới Thiên Cương Minh thương thảo chuyện hệ trọng với minh chủ, ngày nay thiên hạ đại loạn, để một… một tiểu cô nương như muội ở đây cũng không phải là cách, hay là muội theo bọn ta tới Thiên Cương Minh đi, tới đó dầu sao cũng an toàn hơn.”

Nói rồi y bất giác nhìn qua nam tử trong lòng Vân Khâm, cảm thấy người này hình như hơi quen, nhưng không biết rốt cuộc đã gặp ở đâu.

Y yên lặng chốc lát rồi muốn khuyên Vân Khâm thêm lần nữa, cứ ôm cái người đã qua đời này trong lòng mãi cũng không phải là cách hay, bây giờ thời tiết đang rét đậm, nếu để lâu thì e là không ổn lắm.

Nhưng y chỉ mới nghĩ thầm trong lòng chứ chưa mở lời, Vân Khâm ngồi đối diện đã bất ngờ lên tiếng: “Cám ơn.”

Trương Du ngẩn ra, khi nghe thấy tiếng cám ơn này y nhất thời không phản ứng kịp.

Y vội dời mắt nhìn lên thì thấy tiểu cô nương kia đã ngước mắt lên từ lúc nào không hay, lúc này đang nhìn mình, đôi mắt nàng như bầu trời sau cơn mưa, trong ngần sâu thẳm nhưng không mang theo quá nhiều cảm xúc, khi thấy Trương Du nhìn trả lại mình thì nàng bèn nhẹ giọng nói: “Muội với sư huynh muốn tới Không Thiền phái, cũng tiện đường tới Thiên Cương Minh, không biết có thể đi chung một đoạn được không?”

Câu này của Vân Khâm vô cùng rõ ràng khéo léo, giọng nói cũng ôn hòa bình tĩnh, khiến Trương Du phải lấy làm kinh ngạc.

Tới tận lúc này y mới biết hóa ra tiểu cô nương này không phải đồ ngốc như y nghĩ.

Y ngập ngừng giây lát, thấy Vân Khâm cứ lẳng lặng nhìn mình thì mới gật đầu nói: “Được, tất nhiên là không thành vấn đề.”

Trong hai ngày sau đó đoàn ngựa xe cứ đi tiếp về hướng Bắc, còn Vân Khâm sau cái lần lên tiếng ấy cũng đã quay lại với dáng vẻ bình thường, lúc ở trong xe ngựa nàng cũng thường xuyên trò chuyện với Trương Du, hỏi thăm những chuyện xảy ra gần đây và tình hình về Thập Châu và Quỷ môn, thi thoảng nàng cũng sẽ xuống xe để đi tới đi lui, nhưng chưa bao giờ cách sư huynh của mình quá xa.

Thế nên trong mắt của Trương Du, Vân Khâm vẫn là một cô nương vô cùng lạ lùng.

Chẳng qua cái lạ đó xuất phát từ đâu thì y lại khó lòng nói cho rõ được.



Vào ngày thứ ba, sau giờ ngọ, đoàn của họ gặp được đội ngũ Nam Môn cũng tới Thiên Cương Minh giống như mình.

Và cũng tới bây giờ Vân Khâm mới biết hóa ra họ tới Thiên Cương Minh chuyến này là vì minh chủ Túc Thất truyền tin, muốn triệu tập người của các môn phái tới Thiên Cương Minh để thương nghị về chuyện Thập Châu.

Hai đội ngũ đều có một đích đến chung, thế nên sau một hồi bàn bạc đã quyết định nhập thành một.

Chuyện này đối với Vân Khâm cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn, hiện tại nàng chỉ một lòng muốn quay về Không Thiền phái, dù có chuyện gì thì cũng phải chờ về tới Không Thiền phái rồi mới bàn tiếp.

Đêm xuống, đoàn xe đỗ lại trong một vùng hoang dã.

Ở trong xe ngựa tù túng cả một ngày, sau khi cẩn thận chải gọn mái tóc hơi rối của Mộ Sơ Lương vào nếp xong, Vân Khâm mới thu mắt về, bước xuống xe ngựa.

Vì lúc trước điều khiển Vụ Châu hao tổn thể lực quá nhiều khiến tu vi của Vân Khâm chưa thể hồi phục ngay được, cho nên nàng không thể nào ngự long lần nữa, chỉ còn cách đi theo đoàn xe mà thôi.

Mỗi khi đêm xuống mọi người trong đoàn sẽ chia nhau đi lấy nước, kiếm củi để nướng vài thứ lót dạ, Vân Khâm tiếp xúc với họ mấy ngày nay nên cũng đã hơi quen thuộc, họ hỏi gì nàng đều đáp nhưng chưa từng dừng bước, nàng chỉ muốn tìm được nguồn nước để rót thêm vào túi thôi.

Không ngờ lần này đội ngũ lại dừng ở một vị trí vô cùng hẻo lánh, Vân Khâm phải đi khá lâu mới tìm được một con suối nhỏ. Nước suối ở đây trong leo lẻo chậm rãi chảy xuôi dòng, nàng cúi người lấy nước xong toan đứng dậy rời khỏi đây thì bỗng ngẩn ra, nhìn hình ảnh như u hồn phản chiếu trong lòng suối mà thẫn thờ.

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày qua Vân Khâm trông thấy vẻ ngoài của mình.

Bợt bạc, hốc hác, ánh mắt rệu rã, nom chẳng khác nào một hồn ma lang thang, chẳng có chút sức sống nào.

“Xấu chết đi được.” Vân Khâm ngồi xổm bên con suối, ôm đầu gối lẩm bẩm với hình ảnh phản chiếu của mình.

Nàng sực nhớ lại những ngày ở Thập Châu, lẽ nào nàng ở trong mắt Mộ Sơ Lương khi đó chính là bộ dạng này sao.

Nàng bắt đầu thấy hơi khó chịu rồi.

Trong hồi ức bảy ngày ngắn ngủi mà nàng có chung với Mộ Sơ Lương, vẻ ngoài của nàng lại nhếch nhác thế này đây.

Chút không cam bị khơi lên trong vô thức này cứ lan rộng dần trong đáy mắt, rồi đọng lại thành một giọt nước rơi xuống bên má, đến bây giờ Vân Khâm mới nghẹn ngào vùi đầu vào chân, phát hiện thì ra mình không cam lòng đến thế. Không cam lòng vì không được đi cùng với Mộ Sơ Lương tới hồ Tinh Sương để ngắm hoa, không cam lòng vì nàng vẫn chưa nói cho Mộ Sơ Lương biết rằng mình đã tìm hiểu về hắn từ lâu lắm rồi, không cam lòng vì chưa bao giờ nói với hắn tâm ý của mình, không cam lòng vì tất cả còn chưa bắt đầu mà đã —- kết thúc.

Đến bây giờ đáy lòng của Vân Khâm mới thừa nhận một sự thật, rằng Mộ Sơ Lương đã chết rồi.

Chỉ có mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi nhưng Vân Khâm cứ như đã quen hắn từ rất lâu, giờ khắc này, nàng như nhìn thấy thời gian trôi ngược, tất cả mong đợi nhỏ nhoi và sự ái mộ thầm kín của nàng cũng bị chôn vùi theo nó.

Một lần nữa, nàng như trở lại làm một cô bé bơ vơ giữa núi rừng, cô đơn trong gió rét, không tìm được một sự an ủi nhỏ nhoi nào.



Vì lo lắng cho Mộ Sơ Lương trên xe ngựa nên Vân Khâm cũng không cho phép mình ũ rũ quá lâu.

Nàng dụi cặp mắt đỏ hoe lủi thủi trở về, chưa đi được bao lâu thì ngửi thấy trong gió đưa tới mùi rỉ sét.

Nét mặt Vân Khâm bỗng nhiên căng lên, lập tức lao về hướng xe ngựa đang đỗ, chưa chạy được bao lâu nàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau vẳng tới.

Khi tới gần rồi Vân Khâm mới phát hiện hai phe đang đánh nhau lại là đệ tử của Kiền Nguyên Phong và Nam Môn, đệ tử của Nam Môn rất đông, còn Kiền Nguyên Phong dường như do gấp rút ra tay nên hiện tại đã tử thương rất nhiều, trông vô cùng khốn đốn.

Trương Du của Kiền Nguyên Phong cứu Vân Khâm trước đây đang giao thủ với thủ lĩnh Nam Môn, hiện tại y đã bị thương khắp người, còn lãnh trúng một chưởng của đối thủ, lùi lại mấy bước mới hét lớn về phía Vân Khâm: “Vân Khâm cô nương, chúng là kẻ phản bội tới từ Thập Châu, cô đừng tới đây! Đi mau lên!”

Vân Khâm hơi cau mày, đến đây mới hiểu nguyên nhân của trận chiến này, hóa ra những đệ tử Nam Môn này đã nhận lệnh của Thập Châu từ đầu, còn tên thủ lĩnh kia chính là người Thập Châu phái tới Nam Môn nhiều năm trước.

Nhưng dù nghe Trương Du giục Vân Khâm vẫn không đi.

Mộ Sơ Lương hãy còn trong xe ngựa nên nàng sẽ không đi đâu cả.

Và quan trọng nhất là những người này đã cứu nàng, đối đãi với nàng vô cùng thân thiện, là người của danh môn chính phái thực thụ, người như thế không đáng chết.

Nàng đã biết Thập Châu có rất nhiều người mai phục trong các môn phái từ lâu, những người này sẽ đột nhiên động thủ vào một ngày nào đó khiến cho người ta khó lòng đề phòng, mà trong thiên hạ cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy rồi. Mộ Sơ Lương không thể đưa ra quyết định thay nàng nữa, vậy thì từ nay về sau nàng chỉ có thể tự quyết định mà thôi.

Thế nên nàng quyết định ngăn cản chúng.

Cũng như Ngụy Chước từng nói, nàng không thể ngăn chặn tất cả mọi thứ nhưng ít nhất có thể ngăn cản chuyện diễn ra trước mắt mình.

Mấy ngày lại đây Vân Khâm luôn một mực điều dưỡng, dù linh lực chưa hồi phục đủ để ngự long nhưng dùng kiếm thì đã đủ sức rồi.

Đệ tử của Nam Môn vốn dùng kiếm, khi Vân Khâm bước vào vòng chiến, một tên đệ tử Nam Môn lập tức đâm kiếm tới, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Vân Khâm.

Thân pháp của người này thuộc hạng tầm tầm, tu vi cũng dạng phổ thông, thành ra chẳng mấy chốc Vân Khâm đã khóa lấy cổ tay hắn, rồi trở người tước lấy trường kiếm trong tay hắn. Trường kiếm vừa tới tay Vân Khâm đã không nấn ná nữa, vận dụng Mai Ảnh kiếm quyết nhắm thẳng vào tên thủ lĩnh Nam Môn, thân hình vụt qua trong ánh lửa bập bùng, chỉ tích tắc đã áp sát tới.

Tên thủ lĩnh Nam Môn vừa đẩy lui Trương Du trước mặt thì đột nhiên cảm giác thấy kiếm ý bổ tới sau lưng, hắn bật ra tiếng cười lạnh rồi quay đầu cuốn lấy trường kiếm, ra đòn cùng lúc với Vân Khâm!

Hai luồng kiếm khí va chạm, kiếm của Vân Khâm ẩn hiện như gió, khoan thai tự nhiên, còn kiếm của đối thủ lại nặng nề như núi, ngang ngược mạnh mẽ. Mũi kiếm vừa chạm nhau đã thấy rõ thắng bại ngay tức thì, một giây sau Vân Khâm đã loạng choạng lui lại hai bước dài, trường kiếm trong lòng bàn tay bị hất văng, gãy nát.

“Đệ tử của Kiền Nguyên phong mà cũng dùng kiếm sao?” Thủ lĩnh Nam Môn cười khẩy, nhìn Vân Khâm ra chiều suy nghĩ: “Cũng không tệ đâu, nếu cho ngươi luyện thêm mấy năm thì chắc cũng so với ta được đấy.”

Nhưng dĩ nhiên hắn không hề tính cho Vân Khâm cơ hội này, tay vung lên, kiếm quang lại hồi sinh, chỉ một đòn là đủ quét sạch mọi thứ.

Trương Du bên cạnh che lại vết thương trên người, tuy kinh ngạc vì Vân Khâm trẻ tuổi mà tu vi lại cao cường, nhưng chưa kinh ngạc được bao lâu thì cơn hoảng hốt đã ập tới: “Coi chừng!!”

Tất nhiên phải coi chừng rồi, Vân Khâm đã biết tu vi của người này từ lâu, nếu chỉ luận kiếm thì nàng bảo đảm không phải là đối thủ, cho nên ngay khi một nhát kiếm này vừa đâm tới nàng đã tức tốc lấy Vụ Châu ra.

Linh lực được rót vào, hơi lạnh chợt bốc cao, mặt đất của chiến trường lập tức kết băng trong ánh đỏ rực rỡ, mọi huyên náo đều tắt ngấm.

Thủ lĩnh Nam Môn cứng đờ cả người, cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ đang chèn ép lên người khiến hắn không thể nào động đậy, sắc mặt chợt biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào tay của Vân Khâm, nghiến răng rít lên: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Vân Khâm vẫn nhìn hắn một cách bình tĩnh: “Đệ tử Không Thiền phái, Vân Khâm.”

Cũng ngay lúc đó, ánh lửa bốn phía bỗng bùng lên, lại có thêm một nhóm người ngựa chạy tới, bao vây tất cả lại. Và trong không gian tĩnh mịch đó có một người bước ra khỏi đám đông.

Người ấy nhìn Vân Khâm, Vân Khâm cũng nhìn về phía người ấy, vì người ấy quá ư bắt mắt, khi có y ở đây thì không ai có thể nhìn đi nơi khác.

Vân Khâm biết người này, y chính là người đứng đầu Trung Nguyên, thủ lĩnh của Trung Nguyên chính đạo, minh chủ của Thiên Cương Minh, Túc Thất.

Trước đây không lâu Thiên Cương Minh đã nhận được tin chưởng môn và vài thủ lĩnh của Nam Môn là người của Thập Châu, một thủ lĩnh trong số đó đã dẫn người của Nam Môn tới mai phục bên ngoài Thiên Cương Minh hòng động thủ với đệ tử Kiền Nguyên Phong tới tham dự đại hội. Sau khi nhận được tin này, minh chủ Thiên Cương Minh đã đích thân dẫn hai đường chủ và mấy trăm đệ tử Thiên Cương Minh tới đây cứu viện, nhưng không ngờ lúc họ tới thì người của Kiền Nguyên Phong đã được cứu rồi.

Mà người cứu Kiền Nguyên Phong thoát khỏi tay của vài chục tên đệ tử Nam Môn và một tên cao thủ ở cảnh giới Tử Tiêu đó chỉ là một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương này lại tới từ một môn phái đã sa sút từ lâu, không còn được người đời để mắt tới.

Không Thiền phái Vân Khâm, đây là lần đầu tiên danh hào này xuất hiện ở Trung Nguyên chính phái.