Văn Thuyết

Chương 19

Edit: Yunchan

Trong phút chốc căn phòng lại chìm vào yên ắng, Hoa Tình nhìn Vân Khâm với ánh mắt rối rắm, hỏi: “Sư muội, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Vân Khâm lắc đầu không đáp, nàng rút quyển cuối cùng trên giá xuống nhìn thử, rồi lật sơ vài trang, đây là một quyển kiếm phổ, trong một năm qua Vân Khâm đã từng đọc nó rồi, bất kể nội dung hay chú thích bên trong đều không liên quan gì tới Cửu Tinh Phong Lôi trận cả.

Nàng bất đắc dĩ trả sách về chỗ cũ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động khẽ khàng bỗng vọng tới từ bên chân, Vân Khâm cúi đầu nhìn thì hóa ra Uẩn Hoa kiếm đang dùng chuôi kiếm gõ gõ vào góc của giá sách này.

Vân Khâm nhẹ giọng nói: “Đừng làm ồn.”

Từ lúc vào đây Uẩn Hoa kiếm đã đứng ở bên giá sách này gõ gõ, nhưng Vân Khâm đang bận nên không để ý tới nó, vả lại thanh kiếm này trước giờ chỉ thích nhảy nhót khắp nơi, vì vậy chẳng có ai nghi ngờ hành động của nó cả.

Nhưng bây giờ đã rơi vào thế bí Vân Khâm mới có thời gian để mắt tới nó.

Ngay lúc Vân Khâm cúi đầu nhìn xuống, nó lại đột nhiên nhảy lên, dùng chuôi kiếm gõ một cái lên giá sách, có điều cú nhảy này của nó hình như có hơi quá đà, làm chuôi kiếm đụng lên giá sách nghe đánh cốp, Uẩn Hoa kiếm bị bắn ngược ra đất, té bật ngửa.

Vân Khâm: “…”

Hoa Tình nhìn thanh kiếm kia, tuy biết Uẩn Hoa kiếm có thể động đậy nhưng vẫn thấy khá khó tin: “Nó đang làm gì thế?”

Vân Khâm lắc đầu rồi bỏ mặc nó ở đó, định tìm tiếp huyền cơ ẩn trong tờ giấy, nhưng đúng lúc này nàng như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn giá sách với vẻ mặt đăm chiêu.

“Sư muội?” Hoa Tình nhìn thấy nét mặt của nàng thì vội hỏi khẽ.

Vân Khâm nâng tay lên, gõ nhẹ lên chỗ mà Uẩn Hoa kiếm vừa đụng vào.

“Âm thanh.” Vân Khâm ngoái đầu đón lấy ánh mắt khó hiểu của Hoa Tình, nói với vẻ cổ quái: “Âm thanh ở đây khác với những chỗ khác.”

Nói đoạn, Vân Khâm lại gõ khẽ vào những chỗ khác, âm thanh quả nhiên khác nhau. Hoa Tình hơi trợn mắt, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào chỗ đó, bây giờ mới phát hiện chỗ Vân Khâm vừa gõ chính là giá gỗ sát phía sau quyển sách thứ năm mươi sáu nọ.

Chỗ này có lẽ ngay từ đầu chỉ có bấy nhiêu sách, cũng không bị ai lấy đi, nhưng ở sau quyển sách cuối cùng dường như còn một quyển sách nữa.

Vân Khâm đặt tay lên nơi đó sờ soạng một hồi, rốt cuộc xác định: “Có khe ngầm.”

Tiếng động bên ngoài cửa sổ đã lớn hơn, dường như có tiếng xé gió dội lại từ nơi rất xa rồi lọt qua khe cửa sổ, Hoa Tình nghe mà giật thót, không thể biết tình hình đánh nhau bên ngoài ra sao, nàng chỉ có thể hối thúc: “Mở ra xem mau lên!”

Vân Khâm gật đầu, một tay đỡ lấy khung của giá sách, tay còn lại lục lọi ở chỗ đó chốc lát, quả nhiên tìm thấy đằng sau giá sách một cơ quan được giấu rất kín.

Cơ quan này được che đậy rất kỹ, dù Vân Khâm đã đọc sách ở đây suốt một năm trời cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, hôm nay nếu Vân Khâm không chắc chắn nơi này có giấu đồ thì nàng tuyệt đối sẽ không tới thăm dò.

Vân Khâm đanh mặt, cẩn thận mở cơ quan kia ra, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh giá sách đó bật ra một khe ngầm, trong khe ngầm này cất một quyển sách được giữ gìn rất kỹ, theo đó đếm tới thì đây đích thị là quyển thứ năm mươi bảy trên giá.

“Tìm được rồi!” Hoa Tình nhìn thấy quyển sách trong khe ngầm thì mừng rỡ hét ra tiếng, lật đật lấy nó ra.

Vân Khâm cũng thở hắt ra, liếc nhìn quyển sách trên tay Hoa Tình, thấy nó khác hẳn với những quyển sách khác ở đây.

Quyển sách này rất dầy, bên ngoài dùng mấy lớp giấy da để bao lại, dưới giấy da còn lót gấm, hoa văn trên gấm phức tạp tinh xảo, liếc qua là biết ngay đồ thượng phẩm. Hai người mở lớp vải cuối cùng ra thì mới thấy rõ quyển sách bên trong. Trên bìa trống không chẳng có tên, nhưng ở dưới góc sách lại viết một chữ “Mộ” tuyệt đẹp.

Quả nhiên là bút tích của Mộ Sơ Lương.

Vân Khâm và Hoa Tình nhìn nhau giây lát, rồi nhanh tay mở quyển sách ra.

Nội dung trong sách —-

Trong sách vẽ một thanh kiếm, bên cạnh ghi chú khi đúc kiếm cần dùng nguyên liệu và cách thức nào, độ lửa và các bước tinh luyện kim loại, đồng thời trong quá trình đúc kiếm cần cho thêm bùa chú và thuật pháp gì.

Nội dung hết sức đơn giản, thậm chí đơn giản tới mức chỉ liếc qua là thấy ngay.

Nói tóm lại, chính là hướng dẫn người ta làm cách nào để đúc ra một thanh kiếm biết chạy biết nhảy còn biết tự luyện công.

Hai người lật tiếp, phía sau trừ kiếm ra còn có cách chế tạo tách trà, bút lông, tủ sách, thậm chí là giường biết đi, y chang một quyển thiết kế đồ dùng dành cho gia đình, cần gì có nấy, đáp ứng mọi nhu cầu.

Vân Khâm, Hoa Tình: “…”

Đây cũng coi như là bản độc nhất do Mộ Sơ Lương sáng tạo ra, vì người khác có thời gian thì đều đi luyện công, chẳng ai rảnh đi nghịch ra nhiều trò quái thế này cả.

Vân Khâm nhìn nét chữ và nội dung trong quyển sách, gần như có thể cảm giác được lúc Mộ Sơ Lương viết quyển sách này tâm trạng rất phấn khích, bởi vì nét chữ của y vốn luôn bình đạm ôn hòa, đều đều không lên xuống, nhưng nét chữ trong sách này lại bay nhảy và phóng khoáng, nhìn vào nó nàng có thể cảm nhận được tâm trạng hào hứng của Mộ Sơ Lương khi viết quyển sách này vào mười năm trước.

… Nhưng Vân Khâm lại khó mà vui theo Mộ Sơ Lương mười năm trước nổi.

Nhất định Mộ Sơ Lương chẳng tài nào ngờ được, hơn mười năm sau quyển sách này sẽ được mở ra trong tình huống này.

Hai người mất cả buổi trời, vất vả lắm mới giải được ẩn ý trong tờ giấy y để lại, thế mà thứ tìm được lại là một quyển sách… thế này.

Trong phút chốc Vân Khâm chỉ cảm thấy sức lực của mình bị vắt kiệt, bất lực và rã rời trào lên trong tích tắc, nàng thả quyển sách này xuống, ngoảnh đầu nhìn Hoa Tình, giọng đã hơi khàn: “Xem ra chỗ này không có đâu, chúng ta đi thôi.”

Trong mắt Hoa Tình cũng đong đầy bất lực, nàng nhẹ gật đầu, hai người toan nhấc gót ra khỏi đây, thì đúng lúc này bên ngoài lại thổi thốc tới một trận cuồng phong!

Cửa sổ bị cơn gió dữ mở bật ra, trong trận cuồng phong còn lẫn vào vô số vụn băng lạnh thấu xương, Vân Khâm sững sờ một thoáng, đến đây mới biết có lẽ Mai Nhiễm Y đã không khống chế nổi trận pháp kia nữa, trận thuật đang lan tới Lăng Quang tông!

“Cẩn thận!” Nhác thấy vụn băng sắp đánh vào mặt, Vân Khâm không kịp nghĩ ngợi gì, vội đẩy Hoa Tình một phát, còn nàng thì chộp phắt lấy Uẩn Hoa kiếm đang bay tới, mũi kiếm rạch qua, chém ra một khe hở trong cơn cuồng phong đang ập tới!

Kiếm phong quét tới, hai bên triệt tiêu lẫn nhau, khiến sách vở và bút mực trong phòng bay tán loạn, đến khi mọi thứ lắng xuống thì Vân Khâm mới quay đầu lại, thấp giọng nói với Hoa Tình vừa ngã nhào ra đất: “Tỷ có sao không?”

Hoa Tình lắc đầu, đang định lên tiếng thì ánh mắt chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào một quyển sách bị rơi xuống đất vì trận cuồng phong ban nãy.

Quyển sách mà Mộ Sơ Lương viết cách đây mười năm.

“Sư muội! Muội nhìn xem!” Hoa Tình vội bắt lấy cổ tay Vân Khâm, lớn giọng nói: “Cái đó… cái đó có phải trận pháp hay không?”

Vân Khâm nghe thấy câu này của Hoa Tình thì sững ra một giây, sau đó quay phắt đầu lại, thấy quyển sách đó đã rơi xuống đất, mà lớp giấy da và gấm vốn dĩ bao quanh nó đã bị thổi bật ra, bay tứ tán, mà bên trong lớp giấy bao sách đó lại vẽ một trận pháp kỳ dị, xung quanh trận pháp còn ghi chú rất nhiều thứ bằng bút đỏ, giống y đúc với những quyển sách khác trong phòng này.

Chính là phong cách và nét chữ của Mộ Sơ Lương.

Tim Vân Khâm giật thót, tức tốc cúi người xuống nhặt tờ giấy kia lên mở ra một cách cẩn thận, trận pháp vẽ trên giấy có thế thất tinh bát quái, chia ra tứ đại trận Phong Lôi Thủy Hỏa, đích thị là Thất Tinh Phong Lôi trận mà họ đang tìm!

—- Thế mà Mộ Sơ Lương lại lấy thứ quan trọng nhường này làm đồ bọc sách.

Trong tích tắc Vân Khâm chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn suy nghĩ xoắn bện hệt như dây thừng, cuối cùng tất cả đều trở về với yên tĩnh.

Môi nàng nhoẻn ra một nụ cười, cảm thấy tâm trạng của mình cũng lắng lại theo, đoạn quay đầu nói với Hoa Tình: “Chúng ta mau đi giúp sư phụ thôi!”

Tìm được cách phá trận rồi, mắt Hoa Tình cũng sáng bừng lên, gật đầu tới tấp rồi đứng bật dậy, hai người châu đầu vào bắt đầu nghiên cứu cách phá trận này.

Mai Nhiễm Y nói nơi phát động trận pháp là ở mé Đông, nhưng nhìn thoáng qua, Vân Khâm mới phát hiện trận này chia ra tận bốn góc, mà mé Đông vừa là nơi khai trận vừa là nơi xuất phát trận. Vân Khâm nhìn vị trí trên bức vẽ, suy tính chốc lát rồi mới ngước mắt nói: “Mắt trận ở góc Tây Bắc, nhưng trước khi phá mắt trận, nhất định phải phá ba điểm hộ trận ở hướng Đông, Tây Nam và hướng Bắc trước, sau khi phá hết ba trận nhỏ này rồi thì công phá mắt trận, như vậy mới có thể phá vỡ hoàn toàn Thất Tinh Phong Lôi trận này.”

Hoa Tình nghe xong thì gật đầu, nói nhanh: “Vậy chúng ta chia nhau ra phá trận sao?”

“Chính xác là phải chia nhau ra hành động.” Vân Khâm gật đầu, chỉ vào hướng Đông, hướng Bắc và hướng Tây Nam: “Ta phụ trách ba nơi này, tỷ đi tìm sư phụ muội, hai người hãy tới mắt trận ở Tây Bắc.”

Nét mặt Vân Khâm nghiêm túc, nói tiếp với vẻ thận trọng: “Mắt trận sẽ có người hộ trận, nơi đó nhất định là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất, chỉ có sư phụ mới có cách để phá vòng vây phá trận thôi, tỷ hay muội tới đó đều vô ích.”

Hoa Tình ngẩn ra, nhưng vẫn không yên lòng: “Nhưng ba chỗ này, một mình muội có thể làm được thật ư?”

Vân Khâm lắc đầu: “Muội không một mình.”

Hoa Tình không hiểu, Nụ cười của Vân Khâm lan vào đáy mắt, cất giọng kiên định: “Muội còn có thanh kiếm này nữa.”

Uẩn Hoa Kiếm trong tay nàng đột nhiên rung rung, tiếng vang của nó vọng vào bão tuyết ngập trời như tiếng rồng gầm vang động.