Văn Thuyết

Chương 12

Edit: Yunchan

Nhưng giá nào Vân Khâm cũng không ngờ được, ngay vào lúc nàng và Hắc Y ở trong mật thất, thì trong Không Thiền phái lại xảy ra chuyện lớn chưa từng có.

Chưởng môn Không Thiền phái, Mai Phương Viễn đã qua đời.

Lúc Vân Khâm ra khỏi mật thất thì đã là sáng hôm sau, dọc đường trở về nơi ở của đệ tử nàng gặp phải Hoa Tình thì nghe được tin này. Vừa nhận được tin Vân khâm không còn quan tâm tới thứ gì khác nữa, chỉ đi theo Hoa Tình tới đại điện của Không Thiền phái.

Lúc hai người tới nơi thì những đệ tử khác đều đã có mặt, di thể của chưởng môn đặt ngay giữa điện, mọi người trong đại điện đang đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều giữ yên lặng.

Có vài người trong điện nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Vân Khâm và Hoa Tình là đệ tử có thời gian nhập môn ngắn nhất trong không Thiền phái nên không hiểu nhiều lắm về chuyện trước mắt, thậm chí với vị chưởng môn Mai Phương Viễn luôn nhốt mình trong phòng này cũng chưa gặp được mấy lần, hai người đành đứng lặng tại chỗ, nhìn mọi người trong Không Thiền phái nhỏ to trò chuyện.

Sư tỷ Cận Sương và sư huynh Văn Tư đang trầm mặt nói gì đó, trong khi sư huynh Lý Bích vẫn ngồi một mình trong góc điện, cúi đầu lau chùi trường kiếm trong tay.

Mà góc bên kia, sư phụ Mai Nhiễm Y của Vân Khâm đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt vô cảm chẳng nhìn ra vui buồn.

Trong lúc Vân Khâm đang quan sát tình hình chung quanh thì Mai Sương Mộng đã bước ra từ trong điện.

Vân Khâm đến Không Thiền phái, biết Mai Sương Mộng cũng đã bốn năm, nhưng chưa bao thấy nàng có vẻ mặt như hiện tại. Mặt mày sa sầm, hốc mắt ửng đỏ, vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi, đôi mắt luôn ánh lên ý cười nhu hòa xưa nay, bây giờ cũng không còn tìm thấy sự bình tĩnh quen thuộc.

Mai Sương Mộng cứ im lặng bước vào chính điện như vậy, tầm mắt của mọi người cũng vô thức dời lên người nàng.

Ánh mắt của mọi người bám theo Mai Sương Mộng, nhìn thấy Mai Sương Mộng hơi nhướng mày, đảo mắt qua mọi người trong điện, hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Thật ra từ đêm qua ta đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra.”

Mọi người chưa hiểu ý, Ma Sương Mộng bèn lên tiếng giải thích.

Chuyện là hôm qua sau khi Vân Khâm báo với mọi người chuyện sát thủ đột nhập, Mai Sương Mộng bèn đi đến phòng của chưởng môn, báo cáo việc này với y. Chưởng môn vốn đổ bệnh từ lâu, sau khi nghe tin về Quỷ môn cũng không có phản ứng gì quá mức, chỉ nói muốn ra ngoài một lát, kêu Mai Sương Mộng đỡ mình ra ngoài.

Mai Sương Mộng đồng ý, hai người ở trong rừng mai chốc lát, ai ngờ lúc trở về, cửa phòng vốn khép lại của Mai Phương Viễn đã bị ai đó mở ra.

Trong phòng chẳng có thứ gì bị xê dịch, chỉ có trên tường là xuất hiện một nhát kiếm.

Sau khi nhìn thấy nhát kiếm nọ, thần sắc của Mai Phương Viễn lập tức đại biến, cơ thể chao đảo suýt bất tỉnh, Mai Sương Mộng vội vàng đỡ lấy y, đợi tới khi y bình tĩnh lại mới hỏi về nhát kiếm trên tường. Nhưng hỏi thế nào Mai Phương Viễn cũng không chịu nói, chỉ đanh mặt bảo Mai Sương Mộng ra về, Mai Sương Mộng gặng hỏi không được, tuy lòng thấy bất an nhưng cũng đành cất bước rời khỏi phòng.

Không ngờ rằng sáng hôm sau đi thăm Mai Phương Viễn, y đã xảy ra chuyện.

Nhưng nói xảy ra chuyện thì cũng không hẳn, vì chưởng môn tọa hóa* bên trong điện, trên người không thấy vết thương nào, trong điện cũng không có dấu vết đánh nhau.

(*) Trong đạo Phật dùng để chị hòa thượng ngồi chết.

Cho nên chuyện này cũng không tính là tai họa bất ngờ, chẳng qua là tuổi thọ đã tận, hết phương chuyển xoay trời đất mà thôi.

Năm xưa Không Thiền phái tiếng tăm vang dội, chưởng môn tọa hóa chính là đại sự, nhưng hôm nay Không Thiền phái đã chẳng còn ai để ý, cả ngọn núi Không Thiền lạnh lẽo tiêu điều, chỉ có vài đệ tử tới tiễn đưa nhân vật từng khuấy đảo một thời, lặng lẽ nằm lại trên ngọn núi rơi đầy tuyết trắng, ra đi trong yên lặng.

Song dù vậy, đối với nhát kiếm đột nhiên xuất hiện trong phòng chưởng môn, mọi người cũng không thể nào làm lơ.

Nói rõ mọi chuyện xong, Mai Sương Mộng bèn dẫn mọi người Không Thiền phái tới nơi ở của chưởng môn.

Đồ đạc trong phòng rất tầm thường, thậm chí còn đơn sơ hơn bình thường, mà trên bức tường đối diện với giường có khắc một nhát kiếm cực sâu, không phải do mũi kiếm quá bén, mà do công lực của người dùng kiếm quá thâm sâu.

Nhát kiếm thế này rất hiếm gặp, nên không ai có thể nói rõ dấu vết này từ đâu tới và tạo ra từ tay ai.

Mọi người quan sát nhát kiếm này hồi lâu, Cận Sương bất ngờ lên tiếng: “Cách đây không lâu Vân Khâm sư muội từng nói có người của Quỷ môn đột nhập, liệu nhát kiếm này có phải do sát thủ của Quỷ môn để lại, nên khi chưởng môn nhìn thấy sắc mặt mới đại biến không…”

Với suy đoán này của Cận Sương, mọi người đều không cho ý kiến, Vân Khâm thì lặng lẽ quan sát nét mặt của mọi người một vòng, nàng không biết rốt cuộc họ đang suy đoán điều gì, nhưng bản thân nàng thì rất rõ, chuyện này tuyệt đối không phải do Quỷ môn làm, vì lúc chuyện này xảy ra Hắc Y đang ở trong mật thất với nàng, dĩ nhiên không thể nào phân thân được.

Tuy lòng hiểu rõ nhưng không thể nói với ai, nàng chỉ đành đưa mắt nhìn vào nhát kiếm lần nữa, lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.

Doanh Châu.

Trước khi đi Hắc Y có nói, hắn tới đây lần này là muốn báo cho mọi người chuyện Doanh Châu muốn ra tay với Không Thiền phái, nhưng với thân phận của hắn thì không thể báo trực tiếp tin này cho mọi người được, nên đành thông qua Vân Khâm.

Hiện tại nếu kẻ ra tay không phải Quỷ môn, thì liệu đó có phải là Doanh Châu mà Hắc Y nhắc tới không?

Ánh mắt phức tạp của Vân Khâm khóa chặt trên nhát kiếm, như đang vùng vẫy trong ký ức khó quên nào đó.

*

Theo quy tắc của Không Thiền phái, sau khi chưởng môn qua đời, sau hai ngày chúng đệ tử sẽ đưa chưởng môn ra hậu sơn hỏa táng.

Thế nên ngày hôm đó, Mai Sương Mộng ở lại nội điện gác đêm, số còn lại thì đi chuẩn bị những việc cần thiết khác.

Tới đêm, sau khi Vân Khâm làm xong việc Mai Sương Mộng giao cho thì quay lại phòng của mình.

Từ cái ngày nhìn thấy Hắc Y trong tòa tiểu lâu, Vân Khâm vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào, chỉ trong một ngày một đêm mà xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí khiến cho người ta khó lòng suy nghĩ kỹ, vậy mà tới khi được yên tĩnh chốc lát rồi Vân Khâm lại khó mà ngủ được.

Chưởng môn Không Thiền phái qua đời, đây quả thật là một đả kích to lớn đối với toàn bộ Không Thiền phái.

Từ thời danh tiếng lẫy lừng mười năm trước cho tới long đong sa sút của hiện tại, tất cả mọi người đều cùng nhau vượt qua từng bước một, vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này, tương lai Không Thiền phái sẽ đi về đâu, điều này càng khó thể nói rõ hơn.

Vân Khâm mới gia nhập vào Không Thiền phái, nếu đem ra so với mọi người trong sư môn, thì nàng chẳng có quá nhiều quyến luyến với Không Thiền phái, đối với nàng nơi đây chẳng qua chỉ là một chỗ nương thân trên con đường dài đăng đẵng của mình mà thôi.

Nhưng nàng rất thỏa mãn với nơi nương thân này, nàng vẫn chưa muốn đi.

Vân Khâm vẫn trằn trọc khó thể ngủ nổi, thế là nàng dứt khoát mở mắt ra, ngồi dậy mặc quần áo vào, rồi xách Uẩn Hoa kiếm dựng trong góc ra khỏi phòng.

Đêm nay bầu trời đen sẫm một màu chẳng có lấy một ngôi sao, bốn bề gió tuyết vẫn thổi rú rít, Vân Khâm đành phải siết chặt áo khoác, rảo bước nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đi tới chính điện của Không Thiền phái.

Vì tang sự của chưởng môn nên trong điện cắm đầy nến trắng, đèn đuốc thắp sáng cả bốn bề, tấm màn trắng buông xuống bao vòng quanh, đong đưa phần phật theo tiếng gió rên xiết ngoài trời.

Vân Khâm bước lên bậc thềm của đại điện mới phát hiện trong góc thềm có một người đang đứng, người này đứng ôm kiếm dưới ánh nến mờ mờ, bóng người đơn bạc phóng khoáng, khi trông thấy Vân Khâm y cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hơn nâng mí mắt, sau đó lại trở về với dáng vẻ không vui không buồn, nhìn vào sâu trong bóng đêm như đang nhập định.

Người này là sư huynh Lý Bích của Vân Khâm, đều là người không thích trò chuyện như nhau, Vân Khâm với y chẳng gặp mặt nhau được mấy lần, cho nên cũng không coi là thân thuộc.

Nàng khẽ gật đầu với Lý Bích rồi bước vào trong điện, vừa vào đã trông thấy Cận Sương và Hoa Tình dìu Mai Sương Mộng sắc mặt hốc hác đi ra phía đối diện, khi nhìn thấy Vân Khâm họ cũng không nói nhiều, chỉ cố nặn ra một nụ cười chẳng hề dễ nhìn, rồi lê bước đi ra.

Vân Khâm nhìn theo hướng họ đi thì mới nhìn thấy sư huynh Văn Tư cũng đứng ở đằng xa, đang im lặng nhìn vào trong điện.

Tới giờ Vân Khâm mới hiểu, hóa ra trong đêm dài này chẳng một ai yên giấc được.

Trước ngày hôm nay, chẳng ai nghĩ tới Không Thiền phái sẽ đi tới bước đường này, bây giờ cả môn phái không còn ai làm chủ, thậm chí chưởng môn còn chẳng để lại bất cứ lời trăn trối nào, tiếp theo phải đi con đường nào, điều đó đã trở thành một câu hỏi khó đáp.

Vân Khâm không thích tình cảnh này, nàng đúng lặng ra tại chỗ, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ, nếu bây giờ Mộ Sơ Lương tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì y sẽ làm gì đây.

Nàng không nghĩ ra được.

Ánh mắt Vân Khâm dời tới Uẩn Hoa kiếm trong tay, nhìn giây lát rồi quay gót bước tiếp vào trong nội điện.

Nơi này chẳng khác chính điện là bao, ánh đèn rọi sáng cả điện đường, di thể của chưởng môn Mai Phương Viễn đặt ở ngay trung tâm, y vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tĩnh tọa, chẳng hề khác biệt, chỉ có lồng ngực là đã không còn phập phồng.

Có một người đứng trước Mai Phương Viễn.

Người nọ khoác y phục trắng toát, tinh khiết như tuyết, hào quang quanh thân thu gọn vào đôi mắt, y đứng lặng ở đó, cách Mai Phương Viễn chừng một thước, tựa như đang đối mắt.

Hương mai thoang thoảng thổi tới thấm vào tận xương tủy, lan tỏa khắp đại điện.

Mai Nhiễm Y.

Tuy quay lưng về phía mình, nhưng Vân Khâm vẫn nhận ra y, người này trên danh nghĩa là sư phụ của Vân Khâm, nhưng sau khi vứt Vân Khâm ở thư phòng Lăng Quang tông xong thì y chưa từng dạy nàng bất cứ thứ gì cả.

Vân Khâm bước tới gần, khi nhìn rõ được hình dáng của y rồi thì thả chậm bước lại.

Người nọ nghe thấy Vân Khâm bước đến nhưng không quay lại, chỉ nói hờ hững: “Có chuyện sao?”

Vân Khâm nhẹ gật đầu, nhưng nhủ thầm ở góc này đối phương không nhìn thấy được động tác của mình nên định lên tiếng, nào ngờ Mai Nhiễm Y lại nói trước: “Chuyện gì?”

Vẫn là chất giọng đều đều vô cảm đó.

Vân Khâm do dự bước lên, rốt cuộc vẫn lên tiếng: “Đồ nhi có một vấn đề muốn hỏi người.”

Mai Nhiễm Y nghe vậy mới quay người lại, nhìn nàng với ánh mắt trong vắt.

Vừa chạm phải ánh mắt Mai Nhiễm Y, Vân Khâm bất giác dừng bước: “Người có từng nghe tới một nơi tên là Doanh Châu chưa?”

Bên ngoài điện chợt thổi lùa vào một cơn gió lạnh buốt khiến đèn đuốc trong điện đồng loạt đong đưa, sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi Mai Nhiễm Y mới bước tới gần Vân Khâm, đáp thờ ơ: “Đông Hải có tiên sơn, tên là Doanh Châu.”

“Thế nhưng nó không phải là chỗ ở của tiên nhân.” Giọng của Mai Nhiễm Y rất chậm, trong lúc nói chuyện đã bước tới trước Vân Khâm, đôi mắt y trầm lắng như màn đêm, nói tiếp: “Người ở nơi đó vốn phải phi thăng thành tiên, nhưng lại không muốn thành tiên.”

Vân Khâm nghe thấy Mai Nhiễm Y thốt ra câu này thì không khỏi biến sắc, nàng đón lấy câu này, tiếp lời y: “Nghe đâu vào trăm năm trước, các tiên nhân ở Doanh Châu vì thương thiên hạ nổi lên phân tranh khắp nơi khiến dân chúng lầm than, nên đã lấy chém giết để ngăn chém giết, phái tất cả môn đồ trên đảo gia nhập vào tam môn thất phái và các đại thế gia, trở thành trợ lực của chính đạo.”

Mai Nhiễm Y không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào Vân Khâm.

Vân Khâm nói tiếp: “Nhưng đó là Doanh châu của trăm năm trước, Doanh Châu hôm nay đã cấu kết với Quỷ môn trở thành tà đạo từ lâu, nhưng những đệ tử mà họ cử đi trăm năm trước hiện tại đã trở thành trụ cột của các đại môn phái, chẳng còn cách nào phân rõ xuất thân của họ được nữa.”

Những người của Doanh Châu đó hiện tại là thiện hay ác, trung thành với Doanh Châu phản lại chính đạo, hay vẫn làm trụ cột của chính đạo như trước, điều này chẳng ai biết được.

Mắt Mai Nhiễm Y trầm xuống, thấp giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Vân Khâm đối diện với ánh mắt của Mai Nhiễm Y nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại, vẫn nói tiếp: “Nhát kiếm trong phòng của chưởng môn cực sâu, kẻ có công lực để rạch được nhát kiếm này, sư phụ nói xem, có khi nào là người của Doanh Châu không?”

“Kẻ đó để lại dấu vết trong phòng của chưởng môn, liệu có khi nào chưởng môn cũng biết nó có liên quan tới Doanh Châu không?”

Nói ra tất cả xong, Vân Khâm bèn im miệng không hé răng nữa.

Nàng nói thế là muốn thử đánh cược một lần.

Nàng không biết rốt cuộc thì Mai Nhiễm Y là loại người gì, có hiểu được lời nàng nói hay không, nhưng nàng cần có người biết chuyện này.

Thần sắc của Mai Nhiễm Y u ám bất minh, y không nói gì, thậm chí còn không quan tâm tại sao Vân Khâm lại biết nhiều chuyện liên quan tới Doanh Châu như vậy, cũng chẳng buồn để tâm Vân Khâm nói với mình chuyện này với mục đích gì, mà y chỉ đột nhiên quay lưng đi tới trước mặt chưởng môn.

Vân Khâm hơi chau mày, tức tốc đuổi theo Mai Nhiễm Y, khi hai người bước tới trước chưởng môn, Mai Nhiễm Y đột nhiên nâng tay tới ngực của chưởng môn, xé phăng vạt áo ra mà chẳng hề do dự.

Cơ thể của Mai Phương Viễn đã lạnh băng và cứng đờ từ lâu, trên da hình như còn hiện lên màu trắng tái chẳng chút sinh khí, dưới động tác của Mai Nhiễm Y, vạt áo của y lập tức phanh rộng, lộ ra lồng ngực trần, trên đó có một ấn ký hình lá phong đỏ vô cùng rực rỡ.

Là ấn ký của đảo Doanh Châu.