Vãn Thiên Hà

Chương 22

Kích thích tuyệt đỉnh lướt sát bên bờ tử vong, khiến tâm tình bình tĩnh xưa nay của Phó Hoài Xuyên phát sinh biến hóa, thần tình đầy máu của hắn giống như một con thú hung tàn, nóng vội muốn thưởng thức xung động ngọt ngào tối nguyên thủy.

___

Tác giả có lời muốn nói:



Chương này có cường bạo huyết tinh, thận trọng khi xem.

Tác giả bt lại mặc bs thây chất đầy đồng, nhưng truyện này không theo hướng ngược thân… Vô lực bò đi…

___

Mười lăm. Đêm trăng tròn.

Những ngày qua, Phó Hoài Xuyên mặc dù không chạm vào Lý Nhược Phi, nhưng cũng không giải độc “Nguyệt viên”, mặc cho sức lực sinh mệnh của hắn bị độc tính rút cạn từng phân từng phân, cả người nhanh chóng gầy yếu suy nhược.

Đã vào chập tối, một trận mưa vừa trút xuống, trong gió mát thoảng đến hương thơm của hoa sen, Lý Nhược Phi mở cửa sổ, nằm phục trên chiếc bàn bên cạnh cửa mệt mỏi muốn ngủ.

Phó Hoài Xuyên cầm một hộp gấm đi qua bích trì tiểu kiều trong Minh Tuyền uyển, xa xa trông thấy Lý Nhược Phi nằm sấp trên bàn, tóc đen như vẩy mực ẩn hiện da thịt trắng tuyết, phối cùng ô cửa khắc hoa bằng gỗ mun, đen là đen trắng là trắng, sáng trong rõ ràng, càng khiến hoa sen khắp hồ mất đi phần nhu mỹ, tăng thêm phần lạnh lẽo.

Phó Hoài Xuyên bước nhanh vào phòng, mỉm cười bỏ thuốc giải vào trong miệng mình, hôn xuống môi Lý Nhược Phi, đầu lưỡi dụng lực, cậy mở khớp hàm, đẩy viên thuốc vào bên trong, trêu đùa chiếc lưỡi khoan khoái hơi lạnh của hắn, chỉ thấy xúc cảm tuyệt diệu, lửa trong lòng khô nóng muốn bùng cháy.


Phó Hoài Xuyên vừa chào đời, tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất (tay nắm quyền thiên hạ, say gối trên đùi mỹ nhân), mười năm nay mỹ nhân bên người không phải ít, đối với Kim Chi phu nhân tuyệt sắc cũng có thể lãnh tĩnh kiềm chế, nhưng chỉ vừa hôn Lý Nhược Phi, lại dễ dàng khơi lên tất cả dục hỏa, vừa nhớ đến chuyện trong thành Hạ Châu, nhịn không được từ nơi sâu nhất trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ.

Đang ý loạn tình mê, răng Lý Nhược Phi đột nhiên khẽ động, Phó Hoài Xuyên trong lòng kêu không ổn, vội rụt đầu lưỡi về, lại cảm thấy đầu lưỡi đau buốt, đã bị cắn đến chảy máu, vị tanh của máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Bị máu tươi kích thích, Phó Hoài Xuyên tỉnh táo hơn, con mồi dù đã bị giam vào lồng sắt, nhưng móng vuốt sắc bén vẫn còn như trước, Nguyệt viên có lẽ chỉ rút đi thể lực, không thể nào mài mòn chiến ý cùng dã tính của hắn.

Phó Hoài Xuyên ngồi xuống, tự mình rót trà, nói: “Ta xem ngươi vẫn không học được cách ngoan ngoãn, bất quá không cần lo, thời gian của chúng ta còn rất nhiều.” Ngón trỏ khẽ gõ lên hộp gấm, cười nói: “Thuốc giải ngươi đã dùng, sau nửa canh giờ độc của Nguyệt viên sẽ được giải, đến lúc đó, ngươi cũng đã nhìn thấy được, có thể liếc xem lễ vật ta mang đến…”

Lý Nhược Phi nhắm mắt, lạnh lùng không nói, hàng mi dài rợp bóng trên gò má tựa như cánh chim trong đêm tối, lại nhẹ nhàng rung động, môi cũng không thấy huyết sắc, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn.

Hồi lâu sau, Lý Nhược Phi phun ra một ngụm máu đen, thở hắt một hơi, chậm rãi mở mắt.

Lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng vằng vặc, Lý Nhược Phi đôi mắt trong trẻo lóe sáng, đã khôi phục lại thần thái, mâu quang lưu động, Phó Hoài Xuyên hô hấp ngưng trệ. Lại mỉm cười đặt hộp gấm trước mặt hắn, mở nắp.

Đáy hộp dùng khối ngọc đen chạm trổ thành, hai sợi gân màu trắng bạc dài chừng nửa thước lẳng lặng đặt bên trên, bên ngoài còn dính vết máu đã khô cạn, vài màng gân li ti đọng bên trên.

Lý Nhược Phi cứng đờ, nhớ đến ngày đó đấu kiếm giữa sân, Tạ gia thương giống như thiên ngoại giao long, mày kiếm giương cao cùng nụ cười dưới ánh dương quang.

Từ nay về sau không còn tồn tại nữa?

Đúng là vẫn không thể cứu được Tạ Lưu.

Phó Hoài Xuyên hạ thấp thanh âm, nở nụ cười ác ý: “Ngày ấy ở ngoại thành ngươi đem tro cốt đưa cho Tạ Lưu, soạn ra lời nói dối như vậy để hắn không sinh ý niệm báo thù, cao bay xa chạy, tưởng rằng ta nhìn không ra sao?”

“Có công không thưởng, có tội không phạt, dù cho Nghiêu Thuấn cũng không thể trị quốc được, đạo lý này, ắt ngươi cũng hiểu chứ.”

“Hắn dám cả gan tự ý thả chất tử, lừa gạt ta, cho dù chạy trốn đến chân trời góc biển, quốc pháp quân quy đều không dung được hắn, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Rút gân tay này là tư hình, đoạt tính mệnh hắn là quốc pháp. Ta xem về sau còn ai dám qua lại với ngươi!”

Lý Nhược Phi đóng lại nắp hộp, cẩn thận đặt trong tủ ở góc phòng.


Hắn vốn không nói nhiều, lần này bị bắt trở về, cơ hồ không nói lời nào với Phó Hoài Xuyên, nhưng ý mỉa mai trong mắt càng không hề che đậy.

Thân là Tứ Dã vương, tư hình đi trước quốc pháp, tự chặt cánh tay đắc lực, Phó Hoài Xuyên, bất quá cũng chỉ như vậy.

Phó Hoài Xuyên cũng không định buông tha hắn, đứng dậy bước đến, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hé miệng mờ ám khẽ ngậm vành tai, cười hỏi: “Tại sao không nói gì? Hử? Hắn rơi đến bước đường này, đều là vì các ngươi.”

Lý Nhược Phi trong lòng giãy dụa, cổ Phó Hoài Xuyên một trận lạnh lẽo, may mắn dựa vào kinh nghiệm sa trường của hắn, phản ứng cực nhanh, dưới kinh hãi, không kịp hành động khác, chỉ tận lực ngửa người ra sau, vặn thắt lưng, một cước đá ra, trúng ngay cổ tay Lý Nhược Phi, lại là một mảnh gốm vỡ rơi xuống đất.

Không dám chậm trễ, lập tức tung quyền đánh ra, nhắm vào bụng Lý Nhược Phi, Lý Nhược Phi nửa tháng chịu dày vò của độc dược thương tích, thân thể vốn phải vô cùng suy nhược lại bạo phát sức chiến đấu kinh người, nhanh chóng lướt người qua, khuỷu tay dứt khoát đánh xuống sau gáy Phó Hoài Xuyên, đầu gối húc vào phần eo của hắn, cánh tay hoành ngang, chặt chẽ khống chế yết hầu Phó Hoài Xuyên.

Vài chiêu thỏ khởi diêu lạc này, động tác cổ quái nhanh gọn, thoáng cái đã chế trụ Phó Hoài Xuyên.

Phó Hoài Xuyên bị đè trên mặt đất, cổ bị buộc ngẩng cao, chỉ cảm thấy cánh tay Lý Nhược Phi giống như đúc từ sắt, hô hấp khó khăn, máu chảy không thông, trước mắt từng mảng từng mảng tối sầm, trong lòng không khỏi cười khổ.

Đột nhiên cảm giác chất lỏng ấm nóng dọc theo cánh tay Lý Nhược Phi chảy xuống vết thương nơi cổ của mình, mà cánh tay siết chặt cổ họng cũng bắt đầu dần dần thả lỏng, nghe thấy Lý Nhược Phi sau lưng há mồm thở dốc, trong lòng đã định, biết mấy chiêu kia của Lý Nhược Phi dù vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng đã tiêu hao hết tâm trí thể lực, đao thương phần lưng vỡ ra, mắt thấy đã là nỏ cứng hết đà.

Đánh đúng thời cơ, bỗng nhiên phản kháng, lật người một cái, thuận tay vặn cổ tay Lý Nhược Phi, phóng người lên, đã ngồi trên người hắn, không dám chậm trễ, một quyền hung hăng đánh xuống bụng, sức nặng một quyền này, Lý Nhược Phi chỉ thấy ngũ tạng lục phủ giống như muốn đảo lộn, miệng tràn đầy mùi vị rỉ sắt của huyết tinh, không ngờ Phó Hoài Xuyên càng không dung tình, lại đánh xuống một quyền, liên tiếp dứt khoát nhanh gọn giáng xuống, sức chiến đấu của Lý Nhược Phi triệt để tan vỡ, đau đến cả cơ thịt khắp người đều phát run.

Mắt thấy Lý Nhược Phi đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê, Phó Hoài Xuyên nhoài người đứng dậy, mới cảm thấy chân đều đang khẽ run. Đưa tay sờ thử, thì ra Lý Nhược Phi định cắt đứt cổ mình, bởi vì ngửa đầu ra sau, liền lưu lại một vệt máu thâm sâu từ cổ đến gò má phải, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống, phần cổ bị siết, đã sưng tấy lên.

Rõ ràng đã cấm Lý Nhược Phi cất giấu vũ khí, rõ ràng độc dược thương tích nửa tháng nay đã rút cạn thể lực của hắn, lại để hắn lợi dụng mảnh vỡ của chén trà, suýt nữa đoạt đi tính mệnh của mình —— thật sự một khắc cũng không được lơ là.

Kích thích tuyệt đỉnh lướt sát bên bờ tử vong, khiến tâm tình bình tĩnh xưa nay của Phó Hoài Xuyên phát sinh biến hóa, thần tình đầy máu của hắn giống như một con thú hung tàn, nóng vội muốn thưởng thức xung động ngọt ngào tối nguyên thủy.

Nắm mái tóc dài của Lý Nhược Phi, hung hăng ném lên giường, nhìn vẻ thoáng sợ hãi cùng hận ý khắc cốt trong mắt hắn, Phó Hoài Xuyên thấp giọng mà ác ý cười nói: “Ở Hạ Châu là ta qua loa, tròn đêm nay, có thể tỉ mỉ, hảo hảo… thao ngươi.” Ngữ điệu ôn nhu giống như có thể trích ra nước, lời nói ra lại thô tục ác độc.

Phủ người lên.

Lý Nhược Phi chưa từng trải qua một đêm dài như vậy, nặng nề như vĩnh viễn không thể chấm dứt.

Phó Hoài Xuyên lại có khoái cảm cực độ chưa từng có. Loại khoái cảm này đến từ khối thân thể tuyệt diệu mềm dẻo dưới thân, cũng đến từ cường bạo của chính mình, loại cảm giác áp đảo kẻ không thể chinh phục, khoái ý dày vò vũ nhục xé nát tôn nghiêm cùng kiêu ngạo.


Phó Hoài Xuyên cũng không giống một dã thú, càng giống một thợ săn tàn nhẫn, Lý Nhược Phi chính là con mồi dưới khố hạ hắn.

Mỗi động tác đều mang đến tột độ thống khổ cho Lý Nhược Phi, tinh chuẩn xảo diệu như một ác quỷ.

Đâm mạnh một cái giống như cả linh hồn đều bị xé rách, Lý Nhược Phi đau đến chỉ muốn cuộn tròn thân thể, nghĩ muốn lẳng lặng đợi đau đớn trôi qua, động tác tiếp theo lại giống như cuồng phong vũ bão, thống khổ tựa như không ngừng chồng chất lên nhau. Cắn răng, cố gắng nhịn xuống, môi cũng bị cắn nát, lại quật cường không chịu rên thành tiếng.

Phó Hoài Xuyên cẩn thận nhìn ngắm Lý Nhược Phi dưới đau đớn bờ trán trắng bệch gần như trong suốt, đôi ngươi đen nhánh đã muốn mất đi tiêu cự nhanh chóng ảm đạm, hạ thân hưng phấn dị thường, không ngừng đẩy tống xuyên xỏ tàn khốc, lúc nhanh lúc chậm, chậm rãi rút ra, lại dốc sức cắm vào, hưởng thụ xúc cảm như nhung tơ cùng âm thanh mỏng manh như lụa tại nơi chặt chẽ non mềm nhất kia, lần tiến công tiếp theo, lại tận lực ma sát đè ép vào vết thương bên trong nội bích nhỏ hẹp, cảm giác nội vách co rút hấp thụ mãnh liệt, nhấm nháp cảm giác thỏa mãn huyết nhục tương liên.

Mạch máu xanh nhạt nơi thái dương khẽ co giật, thần chí đã muốn mơ hồ, Lý Nhược Phi hé miệng hút khí, thân thể run rẩy, ngay cả hô hấp cũng đau đớn, ngoài cửa sổ vẫn tối đen, đêm tối tựa như một khối sắt đen ngòm, ngưng đọng thời gian.

Phó Hoài Xuyên biết hắn đã đến cực hạn, tia sức lực cuối cùng trong thân thể giống như cây cung được kéo căng chỉ cần khẽ kéo, tức sẽ gãy đoạn. Con ngươi nổi lên mảnh huyết sắc, Phó Hoài Xuyên muốn bức bách phá hỏng hắn, muốn nhìn thấy tư thái yếu đuối lúc rơi vào tuyệt cảnh của hắn.

Lý Nhược Phi giờ phút này không còn là danh tướng độc nhất vô nhị, không còn là Bình Nam vương của Lãng quốc, chỉ là một người rơi vào tay ác ma, thiếu niên bình thường bị tra tấn bị tàn phá.

Hơi nước mông lung trong đôi mắt phượng đen nhánh thất thần, bờ môi duyên dáng rốt cuộc cũng hé mở, không thể kiềm nén thử rên thành tiếng, cúi đầu, ấm ách, giống như con thú giãy dụa sắp chết.

Ánh mắt Phó Hoài Xuyên phát sáng, hô hấp càng dồn dập hơn. Đây là lần đầu hắn nghe tiếng rên của Lý Nhược Phi. Lý Nhược Phi ở trên giường, gạt hết vẻ phong duệ kinh động tuyệt mỹ, để lộ vẻ yếu ớt mong manh, rên rỉ thấp đến không thể nghe thấy này, bỗng chốc thiêu đốt tất cả dục vọng lăng nhục của hắn.

Sự tàn nhẫn của Phó Hoài Xuyên đã không giống nhân loại. Hắn muốn hơn nữa, hung hăng xâm nhập, lạnh lùng nói: “Kêu a, không được ngừng!”

Động tác khủng bố kịch liệt, cần cổ thon dài của Lý Nhược Phi ngửa ra sau đến cực hạn, đường cung cao ngạo lại nhu mỹ kia khiến Phó Hoài Xuyên nhịn không được cắn xuống một ngụm, dâm mỹ mút vào cắn nuốt thanh âm, Lý Nhược Phi cả người căng cứng tựa như cung ngọc xiêng vẹo, nhưng không phát ra thanh âm gì nữa, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Phó Hoài Xuyên hai mắt chăm chú nhìn vệt máu uốn lượn chảy dài bên môi hắn, ánh mắt lạnh lẽo quyết tuyệt, lại che đậy nỗi bi ai cùng hối tiếc.

Ban mai nơi xa xé tan màn đêm u ám, Phó Hoài Xuyên đứng dậy, nhìn y sam mặc hôm qua đều dính đầy vết máu, lập tức phân phó hạ nhân mang nước sạch đến tắm rửa thay y phục.

Sau khi chỉnh lại thắt lưng, thoáng do dự, bước lại gần bên Lý Nhược Phi, vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, chỉ cảm thấy hơi thở mong manh, lại bắt mạch, mạch tượng cũng chìm nổi vô lực. Vội truyền ngự y Khổng Nhân Băng trong phủ đến xem tình hình Lý Nhược Phi, lại phân phó chuẩn bị dục dũng.

Khổng Nhân Băng vào phủ năm năm trước, tính tình thận trọng, y thuật tinh thâm, một lòng si mê y đạo, sau khi vợ mất cũng không thú thê thiếp. Sáng sớm, vừa chuẩn bị ăn một chén chè hạt sen, thì bị thiếp thân thị tòng của Phó Hoài Xuyên vội vội vàng vàng dẫn đến Minh Tuyền uyển.


Vừa vào cửa, mùi huyết tinh cùng khí tức tình dục nồng nặc sộc thẳng vào mũi.

Tứ Dã vương một thân áo bào rộng màu tro nhạt, ngồi trước cửa sổ, trên gương mặt là vết thương vừa dài vừa sâu, thần sắc thản nhiên không rõ hỉ nộ, sau lưng là dục dũng thật lớn, mặt nước chậm rãi bốc lên tầng sương mù. Khổng Nhân Băng trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Phó Hoài Xuyên nói: “Khổng đại phu đến xem người trên giường đi.”

Khổng Nhân Băng nhấc hòm thuốc đến cạnh giường, dù cho hiểu biết rộng, cũng bị cảnh tượng thê thảm trước mắt dọa nhảy dựng, bước qua nhìn kỹ, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ xích lõa cuộn người mê man, tóc đen như suối nước trải dài, lộ ra nửa bên mặt vẫn mang theo nét ngây thơ, trên thân thể thon dài trắng bệch lại xanh tím mệt mỏi, đao thương sâu hoắm sau lưng bị nứt toát ra, đã có thể nhìn thấy xương trắng, hạ thân càng là huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

Dù chưa từng gặp Lý Nhược Phi, Khổng Nhân Băng cũng biết đây chính là Lãng quốc Bình Nam vương danh chấn thiên hạ, trong lòng không khỏi thầm thở dài, con người xinh đẹp như vậy, lại càng bị chà đạp như thế…

Còn đang khẽ khổ sở, vừa quay đầu bắt gặp nhãn thần mang theo hàn ý của Phó Hoài Xuyên, vội cúi đầu mở hòm thuốc.

Chỉ thấy da thịt chỗ vết thương sau lưng rách nát dày đặc, gần như không đồng đều, thoạt nhìn tựa hồ là bị người cứng rắn dùng tay khoét ra, không khỏi rùng mình, lấy chỉ bằng ruột dê, xuyên qua ngân châm, tỉ mỉ khâu lại, một khi đã động thủ, Khổng Nhân Băng trấn định thành thục, không mảy may nhìn thấy hoảng loạn thương hại, ngay cả chồm râu dê dưới cằm cũng không hề lay động, hai tay tinh tế linh hoạt, vững như bàn thạch.

Phó Hoài Xuyên thấy lão điều trị hữu hiệu, chút hoảng loạn không thể tin trong lòng cũng buông xuống, thở phào một hơi, mới phát giác trên trán đã đổ mồ hôi.

Khổng Nhân Băng sau khi bôi thuốc kiềm máu lành da cho Lý Nhược Phi xong, thoáng nghỉ ngơi, ngón tay linh hoạt chạm vào kẽ mông hắn, đột nhiên bàn tay nóng rực vô lực gắt gao nắm chặt ngón tay của lão, giương mắt nhìn, Lý Nhược Phi hóa ra đã tỉnh, trong đôi mắt tràn ngập nhục nhã phẫn hận, tuy không nói, ý tứ lại rất kiên định: Đừng chạm vào.

Khổng Nhân Băng nhìn sâu vào đôi đồng tử sâu không thấy đáy của hắn, đôi ngươi kia hiện ra tóc mai đã nửa trắng của mình, ôn nhu khuyên nhủ: “Lý công tử, lão hủ đã trải qua nửa đời người…” Đã bị Phó Hoài Xuyên đẩy ra.

Phó Hoài Xuyên ôm Lý Nhược Phi, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn thanh tẩy, ta sẽ bịt chặt phía sau của ngươi, để những thứ của ta lưu lại trong người ngươi đi.”

Lý Nhược Phi sắc mặt trắng bệch như chết, hồi lâu, nhắm nghiền hai mắt.

Phó Hoài Xuyên đặt hắn vào trong dục dũng, nước ngập đến bụng, khẽ ôm thân thể vô lực trượt xuống của hắn, đề phòng nước tràn vào đao thương sau lưng, nhìn thấy ngọn tóc bết trên mặt nước, một tay tháo dây buộc tóc của mình, buộc lại phần tóc phía sau của hắn, một tay khẽ trượt đến bên mông, ngón tay đã thâm nhập tiến vào, cảm thấy thân thể Lý Nhược Phi căng cứng, lòng mềm nhũn, nói: “Nhịn một chút, lấy ra xong sẽ khỏe lại.”

Sau một hồi khuếch trương, phát giác Lý Nhược Phi đã không còn run rẩy, khẽ thở dài, lại gia tăng một ngón nữa, chậm rãi đem bạch trọc cùng máu lấy ra ngoài.

Lý Nhược Phi không rên một tiếng, hô hấp dồn dập, khi ngón tay hắn rút ra, nhịn không được “ân” một tiếng, thanh tuyến trong trẻo mang vài phần khàn khàn thống khổ, Phó Hoài Xuyên lòng đau đớn, ôm lấy hắn, lau khô.

Sàng đan (drap trải giường) dính máu được thị nữ thay mới toàn bộ, Phó Hoài Xuyên đặt Lý Nhược Phi nằm xuống, nói: “Khổng đại phu bôi thuốc đi.”


Khổng Nhân Băng ở một bên sớm nhìn đến trợn mắt há mồm, nghe vương gia phân phó, vội tiến lên chẩn trị bôi thuốc.

Sau khi thu thập gọn gàng, Khổng Nhân Băng nói: “Vết thương sau lưng Lý công tử rất nặng, bất quá bản thân hắn có năng lực phục hồi tốt, khoảng một tháng sau có thể khỏe mạnh, chỉ là trong một tháng này nhất thiết không được lại để vỡ vết thương, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mệnh.” Chần chừ chốc lát, mới nói: “Vương gia trong nửa tháng này tốt nhất không nên thị tẩm Lý công tử nữa, đây là…”

Đang quanh co, Phó Hoài Xuyên ngắt lời nói: “Không cần nói, ta hiểu. Vài ngày tới, ngươi mỗi ngày đến thay thuốc giúp hắn.”

Khổng Nhân Băng vâng dạ, liếc mắt trộm nhìn, thấy vương gia khẽ chạm vết thương trên mặt, sắc mặt ôn nhu lại bi thương, trong lòng khó hiểu, cũng không dám nhiều lời, cúi đầu cáo lui.