Vãn Thiên Hà

Chương 19

Phó Hoài Xuyên nhìn cánh môi hơi phồng lên lại càng lộ vẻ hấp dẫn, đôi mắt âm u, cười đến có vài phần dâm tà, không hề tương xứng với khí chất đặc thù trên người: “Ngươi cũng quá bất cẩn rồi, chúng ta một đêm xích lõa đồng sàng cộng chẩm, trên người ngươi có thứ gì ta không nhìn thấy? Càng khỏi nói nanh sói kia, ngươi quả thật nên để nó lại cho ta làm kỷ niệm chứ.”

______

Phó Vãn Vãn lúc còn trong cung Trữ quốc, thiện lương lại hiểu ý người rất được sủng ái, hoàng hậu từng khen nàng như “thiếp thân tiểu áo” (ý chỉ thân thiết như tấm áo bên mình) Phó Đông Bình khi đó cũng từng thán: “Không biết người nào có diễm phúc, hái được đóa giải ngữ hoa trên tay trẫm đây.”

Bằng vào cảm giác đặc biệt mẫn cảm của mình Phó Vãn Vãn cảm nhận được bầu không khí trong phủ gần đây vô cùng kỳ lạ.

Uất Trì Hương mặt mày rạng ngời không nói, ngay cả Nhan Nhai mặt lạnh như tảng nham thạch cũng lộ ý cười, Nhan Xung Vũ càng thường vừa ăn cơm, vừa ngắm nhìn miếng thịt dê hoặc những món khác cả nửa buổi, trên mặt ôn nhu đến có thể vắt ra nước, tựa như hắn đang ngắm không phải là một miếng thịt dê, mà là ngắm nốt chu sa tận đáy lòng, ánh trăng sáng trước giường.

Gả về đây gần một năm, nhưng vẫn chưa thể hòa hợp với người trong phủ, Phó Vãn Vãn trong lòng khẽ thở dài, lững thững ra khỏi phòng, đi dạo trong phủ.

Nam Viện vương phủ ốc vũ (tòa nhà) to lớn, mộc mạc đoan nghiêm, nhưng không sánh được với những vương phủ Tĩnh Phong lộng lẫy tinh xảo, bố cục lung linh, Phó Vãn Vãn trong lúc bước đi, không khỏi hoài niệm sơn đảo, trúc ổ, tùng cương, khúc thủy, uốn lượn quanh co, mộc ánh hoa thừa của lâm viên trong cung ngày trước, còn có rừng chuối mùa hè, hoa mai mùa đông, trăm hoa mùa xuân, hồng liễu (cỏ đuôi chó) mùa thu, bốn mùa dễ chịu, nơi nơi hữu tình.

Trong lúc bất tri bất giác, đã đến bên hồ ôn tuyền, Nhan Nhai một đời chinh chiến, Lý Đồng cố ý sai người ở trong vương phủ dẫn một dòng ôn tuyền, để cho Nhan Nhai tĩnh dưỡng.

Vòng qua con đường trải đá bên ôn tuyền, lại thấy một gian phòng, ngày thường không người ở, cũng rất ít cho phép người khác lại gần, chỉ có Nhan Xung Vũ cùng Uất Trì Hương thường xuyên lui tới tự mình quét dọn, Phó Vãn Vãn tuy tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Hôm nay lại tình cờ đến đây, nhìn thấy cửa sổ mở, trong phòng có người đang nói cười. Bước đến bên cạnh cửa, chính là Uất Trì Hương vừa dọn dẹp giường, vừa cười nói: “Đợi hắn trở về, ta phải nhéo lỗ tai hắn, chỉ biết làm ta lo lắng!”

Nhan Xung Vũ đứng bên tường, khẽ vuốt chiếc cung khảm sừng, ánh mắt xa xăm nhìn không trung xanh thẳm xa xôi kia, bên miệng hiện lên mạt cười say mê —— chưa bao giờ nhìn thấy trượng phu để lộ dáng cười ấm áp say mê như vậy, Phó Vãn Vãn chỉ thấy trong lòng khổ sở khó chịu, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.

Uất Trì Hương nhìn thấy nàng, vội cười nói: “Vãn Vãn sao lại đến đây? Vào đi, đừng đứng sững trước cửa vậy.”

Phó Vãn Vãn thanh âm đắng chát hỏi: “Trong nhà sắp có khách sao?”

Uất Trì Hương sửng sốt, ngữ âm dịu êm: “Không phải khách, là con trai khác của ta sắp trở về.”

Phó Vãn Vãn nghe nói là con trai bà, trong lòng nhất thời thả lỏng, khắp người nhẹ nhõm, cười nói: “Con giúp nương dọn dẹp a!”


Quan sát bốn phía, quả nhiên là phòng của nam tử, trên tường treo đầy các loại cung nỏ, từ nhỏ đến lớn, từ ngắn đến dài, từ gỗ đến sắt, không một hạt bụi, càng có một tấm da báo tuyết, nhưng cũng đã rất cũ.

Bên cửa sổ có một tủ gỗ, mở cửa tủ, bên trong đều là ngăn kéo. Phó Vãn Vãn bước đến thuận tay kéo ra một ngăn, nhìn thấy đều là đồ chơi của tiểu nam hài trên thảo nguyên, bi đá, ngựa gỗ nhỏ, chày gỗ đều được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, kéo ra một ngăn nữa, lại là một tấm áo da tuyết trắng nhỏ nhắn, cũng đã có chút cũ.

Còn muốn xem thêm, Nhan Xung Vũ đã đè tay nàng lại, nói: “Việc ở đây công chúa đừng động vào, trở về phòng đi.” Ngữ khí dù lãnh đạm, nhưng không thể kháng cự.

Đôi mắt xinh đẹp của Uất Trì Hương hiện lên vẻ thương cảm nhàn nhạt, kéo tay Phó Vãn Vãn, cùng nàng trở về phòng.

Ngoài thành Hạ Châu.

Thái dương dần dần ló dạng từ phương đông, xa xa xuất hiện một đội hắc giáp kỵ binh, tựa như gió cuốn ô vân tiến sát, mang theo cảm giác điêu linh lẫm liệt cuồn cuộn quét tới.

Con ngựa dẫn đầu giống như ngọn lửa đen bùng cháy mãnh liệt lướt trên mặt đất, tựa như tia chớp xẹt qua khoảng cách thật dài lao đến.

Lý Nhược Phi cười lớn.

Nhìn thấy dáng cười này, Tần Sơ Nhụy mới biết khi Lý Nhược Phi chân chính cười rộ mê người đến mức nào.

Không có ẩn nhẫn, không có sát khí, nụ cười chỉ đơn thuần tự nhiên nở rộ, trong lúc bất ngờ không phòng bị tỏa sáng bốn phía, cả gương mặt sinh động hoa mỹ đến tột đỉnh, chói mắt đến gần như nguy hiểm.

Lý Nhược Phi thúc ngựa lao đến, roi ngựa trong không trung vùn vụt rung động, Ô Truy dùng tốc độ trước nay chưa từng có băng trên thảo nguyên, bốn vó cơ hồ nhấc bổng, nghênh hướng chạy đến bên Nhan Xung Vũ đằng xa.

Hai con ngựa nháy mắt đã song song, nhất tề ghìm cương, ôm chặt nhảy xuống ngựa, lăn lộn trên mặt cỏ xanh rì.

Gần như muốn ôm chặt lấy đối phương, đem đối phương khảm nhập vào trong vòng tay.

Chưa từng thấy tương phùng sảng khoái như vậy, thương nhớ tràn trề như vậy, biểu đạt phóng khoáng như vậy.

Ngay cả mặt trời lên cao cũng đặc biệt rực rỡ.

Lý Nhược Phi hung ác cắn xuống môi Nhan Xung Vũ, Nhan Xung Vũ cũng không hề do dự cắn ngược lại.

Dưới nắng sớm long lanh, giống như hai con thú lộng lẫy, gắn kết một phương thiên địa nhiệt liệt thâm tình.

Mấy trăm kỵ binh phía sau lặng im vô thanh, nhất tề xoát xoát giơ đao hành lễ, giống như một tấm chắn kiên cố như bàn thạch, cảm giác vui mừng mãnh liệt trào dâng bên trong.

Mộc Kỳ Lân mắt hổ phiếm nước.

Truyền kỳ thảo nguyên rốt cuộc đã trở về.


Hồi lâu, Lý Nhược Phi ngồi dậy, môi sưng đỏ, Nhan Xung Vũ vẫn nằm trên mặt đất, ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ phi dương đến gần như tà khí của Lý Nhược Phi, lại nói một câu không hề liên quan: “Lúc ngươi không ở đây, ta đọc rất nhiều sách về Trung Nguyên, những nơi ở Trữ quốc, núi hồ trùng điệp xanh tươi, có hương quế tam thu, hoa sen mười dặm, sau này chúng ta cùng đi ngắm nhìn, được không?”

Lý Nhược Phi nói: “Được!”

Vọt dậy, vươn tay nắm Nhan Xung Vũ đứng dậy.

Hai người cùng nhau sóng vai, tự nhiên hòa hợp khó nói thành lời.

Hắc Diễm của Nhan Xung Vũ chen đến bên cạnh Lý Nhược Phi, vươn đầu lưỡi không ngừng liếm tay hắn, ngửi ngửi, vô cùng thân thiết.

Lúc nhìn rõ Nhan Xung Vũ, Tần Sơ Nhụy biết, nếu thiên hạ còn có người có thể chống lại Phó Hoài Xuyên, thì đó chính là Nhan Xung Vũ.

So với Phó Hoài Xuyên, hắn thiếu đi vài phần tao nhã âm trầm, nhưng lại có khí phách tung hoành ngang dọc, so với Lý Nhược Phi, thiếu đi vài phần kiên quyết sắc bén, nhưng lại bình tĩnh nội liễm.

Nam nhân này, e rằng có thể khuấy đảo thế gian thay đổi càn khôn, Tần Sơ Nhụy trong lòng thầm than.

Lý Nhược Phi giới thiệu: “Đây là Tần Sơ Nhụy.”

Tần Sơ Nhụy vội mỉm cười nói: “Sơ Nhụy bái kiến Nam Viện vương.”

Chỉ thấy dụng mạo Nhan Xung Vũ đường nét rõ ràng, anh tuấn rắn rỏi khác hẳn với người Trung Nguyên, mâu quang đen kịt sâu không thấy đáy, chạm phải mâu quang của hắn, trái tim Tần Sơ Nhụy thình thịch đập loạn, cảm giác như không thể che đậy bất cứ thứ gì.

Nhan Xung Vũ ngưng thần nhìn nàng chốc lát, kéo giãn một nụ cười nói: “Đa tạ phu nhân bấy lâu chiếu cố Nhược Phi.”

Tần Sơ Nhụy thoáng thấy an tâm.

Lý Nhược Phi trở về đến thảo nguyên, nhìn thấy Nhan Xung Vũ, dị thường vui mừng, một đường đều cười lớn nói lớn, từ phồn hoa Tĩnh Phong đến minh tranh ám đấu của hoàng tử Trữ quốc, lại nói thiên tai thay đổi thủy vận Trữ quốc, nhưng không hề nhắc đến những chuyện mình gặp phải.

Nhan Xung Vũ trong mắt chìm đắm sủng nịch tự hào, lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại đưa bình nước cho hắn.

Nói xong tình thế Tĩnh Phong, Lý Nhược Phi tổng kết: “Một năm nay ta nhờ họa được phúc, đã biết được không ít tin tức Ám Lưu cũng không cách nào lấy được, ngày sau chúng ta tấn công Trữ quốc, chắc hẳn có thể thành công phân nửa.”

Nhan Xung Vũ trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Ngươi cho rằng không nói, ta sẽ không biết sao?” Cắn răng nói: “Ngươi ở đó chịu khổ bao nhiêu, ta nhất định bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần.”

Cánh tay khẽ vươn, gắt gao ôm chặt Lý Nhược Phi, dụng lực khiến hắn hầu như hít thở không thông, trong lòng tràn ngập vui mừng cùng cảm động mất lại có được.

Khuôn mặt Lý Nhược Phi dán lên cơ thể dưới lớp y phục mỏng của Nhan Xung Vũ, trong cái ôm quen thuộc, cảm thấy ấm áp lại thả lòng.


Hốc mắt Tần Sơ Nhụy đã đỏ.

Thâm Châu thành giống như điểm nhỏ xa xa trong tầm mắt.

Nhan Xung Vũ giơ roi nói: “Thêm hai canh giờ nữa, chúng ta có thể vào thành, vừa đúng giờ cơm tối.” Lại cười nói: “Nửa tháng trước nương đã sớm dọn dẹp phòng của ngươi, nhớ ngươi đến đau lòng, tóc cũng bạc vài sợi.”

Lý Nhược Phi nháy mắt vài cái: “Có phải lại muốn nhéo tai ta?” Trong mắt đã hiện ý cảm động thân thiết.

Nhan Xung Vũ cười lớn: “Bình Nam vương quả nhiên anh minh!”

Đang lúc nói đùa, sườn núi xa xăm chậm rãi xuất hiện một đội nhân mã.

Tần Sơ Nhụy sắc mặt trắng bệch, giống như gặp phải ác ma đáng sợ nhất, kinh hô: “Phó Hoài Xuyên đuổi đến rồi.”

Nhan Xung Vũ sắc mặt ngưng trọng, nhưng vẫn trấn định như trước, hạ lệnh: “Xếp thành đội hình chữ nhạn (chữ nhạn là chữ này 雁), toàn tốc vào thành.”

Chợt thấy năm trăm Hỏa Lôi kỵ binh đao tước khỏi vỏ, tiễn lắp trên cung, chiến ý nóng lòng muốn thử bốc lên.

Con ngươi đen nhánh của Lý Nhược Phi giống như đốt cháy, đã có sát ý ngoan liệt của dã thú xuất chuồng, chiến mã dưới thân hí dài một tiếng, đã đứng đầu phía trước. Nhan Xung Vũ theo sát phía sau, nửa bước không rời.

Thời gian một chén trà nhỏ, hai quân cách nhau trăm trượng đã dàn xong thế trận.

Trữ quân chừng hơn hai ngàn người, đều là quân đội tinh nhuệ. Trước trận vây quanh một người, chính là Phó Hoài Xuyên tự mình dẫn binh mại phục ở đây.

Chỉ thấy Phó Hoài Xuyên không mặt giáp trụ, một thân áo bào trắng, cao giọng nói: “Mời Nam Viện vương bước ra nói chuyện!” Chủ động thúc ngựa lên phía trước.

Nhan Xung Vũ hàng mày nhướng cao, phóng ngựa bước ra phía trước, Lý Nhược Phi theo sau.

Ánh mắt Nhan Xung Vũ giống như hồ nước sâu không thấy đáy, thâm trầm tựa như thôn tính hết mọi thứ, ánh mắt Phó Hoài Xuyên lại thản nhiên không quản, không mảy may nhìn thấy phong mang.

Phó Hoài Xuyên nhìn xuống dưới cổ Nhan Xung Vũ, thảo nguyên đầu hạ khí trời đã dần nóng bức, cổ áo Nhan Xung Vũ rất thấp, lộ ra nửa khuôn ngực, chỉ thấy một cái nanh sói vàng kim rũ xuống trên da thịt màu mật ong.

Phó Hoài Xuyên thản nhiên nói: “Nanh sói này của Nam Viện vương khắc một chữ “Phi” chăng?” Đảo mắt nhìn Lý Nhược Phi, mỉm cười: “Thiếu chút nữa ta đã bị ngươi gạt, may mắn ngươi luyến tiếc vứt lại nanh sói kia trong đám cháy.”

Hai chiếc nanh sói này là năm xưa khi Nhan Xung Vũ cùng Lý Nhược Phi kết làm an đáp đã tặng cho nhau, đều tự tay đánh chết sói hoang rồi nhổ xuống, Uất Trì Hương thấy đẹp, đặc biệt mời thợ thủ công dùng chỉ vàng quấn quanh nanh sói, lại ở bên trên khắc một chữ “Vũ” cùng một chữ “Phi”, hai người đeo trên cổ, chưa từng tháo xuống.

Lý Nhược Phi lúc lúc trốn thoát bằng mật đạo trong nhà gỗ, vứt lại Tĩnh đao, cung tiễn, dù biết sẽ để lại sơ hở, do dự nửa ngày, cũng không nỡ bỏ lại vật luôn đeo bên mình này, quả nhiên bị Phó Hoài Xuyên lục soát kỹ càng.

Hừ một tiếng, cũng không nói gì.


Phó Hoài Xuyên nhìn cánh môi hơi phồng lên lại càng lộ vẻ hấp dẫn, đôi mắt âm u, cười đến có vài phần dâm tà, không hề tương xứng với khí chất đặc thù trên người: “Ngươi cũng quá bất cẩn rồi, chúng ta một đêm xích lõa đồng sàng cộng chẩm, trên người ngươi có thứ gì ta không nhìn thấy? Càng khỏi nói nanh sói kia, ngươi quả thật nên để nó lại cho ta làm kỷ niệm chứ.”

Lời còn chưa dứt, phảng phất giống như chân trời sấm sét giáng xuống, đao quang mạnh mẽ chém tới trước ngực, trong lúc vội vã, Phó Hoài Xuyên hoành đao chặn lại, chiến mã rú một tiếng thảm thiết, lui về sau vài bước, Phó Hoài Xuyên khẽ ho khan, mép miệng đã trào máu.

Lý Nhược Phi tức đến không kiềm được, một đao đánh xuống còn định truy kích, đôi tay ổn trọng đã phủ lên bàn tay đang run của hắn, Nhan Xung Vũ mâu quang trong trẻo, bất động thanh sắc nói: “Tứ Dã vương hôm nay phục kích, không phải chỉ để nói vài lời tán gẫu thấp hèn này?”

Phó Hoài Xuyên đáp: “Ta đợi ở đây nửa tháng, đương nhiên là muốn thỉnh chất tử trở về Tĩnh Phong.” Thần thái lúc này đã khôi phục vẻ tao nhã tôn quý.

Nhan Xung Vũ nói: “Tứ Dã vương trí nhớ kém. Chất tử đã bị Nhị hoàng tử quý quốc thiêu cháy, nước ta còn đang muốn chất vấn hoàng đế quý quốc về việc này.”

Phó Hoài Xuyên cười nói: “Những lời này, Nam Viện vương không ngại có thể nói với bọn chúng,” chỉ nhân mã phía sau: “Hai ngàn tinh nhuệ của ta, ngươi chỉ có năm trăm người, ta dĩ dật đãi lao (lấy nhàn nhã đối phó với mệt mỏi), ngươi lại ngày đêm không nghỉ.”

Nhan Xung Vũ ảm đạm cười: “Hai ngàn người của ngươi, từ Tĩnh Phong ngàn dặm đến đây, coi là mệt mỏi; vất vả giữ vững trong nửa tháng, coi như khỏe.” Chỉ về Thâm Châu thành phía xa, cười đến tất cả đều nằm trong tay: “Bên trong Thâm Châu thành năm vạn binh mã ta có thể tùy ý điều khiển, nghe nói hoàng đế quý quốc hạn chế quyền lực điều hành biên quan của Tứ Dã vương, quân có thể điều động trong tay ngươi, sợ rằng chỉ có hai ngàn người này. Danh tướng đương thời như ngươi, hẳn sẽ hiểu kết quả của hai mặt thụ địch là gì chứ?”

Chỉ một năm không gặp, Nhan Xung Vũ dường như thoái thai hoán cốt (thay da đổi thịt), bình tĩnh thâm trầm như vậy, chẳng những không bị lời nói của mình kích động, còn nắm rõ thế cục, chỉ vài câu nói đã đánh bay toàn bộ, lời nói sắc bén cùng năng lực ứng đối lại không hề thua kém lão cáo già nào trên triều đình.

Phó Hoài Xuyên trong lòng không khỏi thầm khen, lạnh lùng nói: “Hai ngàn ngươi sau lưng ta, nếu không thể đưa chất tử trở về, toàn bộ đều bị xử trảm.”

“Năm trăm ngươi của chúng ta, là nghênh đón chiến thần độc nhất vô nhị của thảo nguyên trở về, nếu chết ở đây, là vinh quang tối cao đối với bọn họ.” Ngữ điệu bình tĩnh không gợn sóng của Nhan Xung Vũ, lại để lộ khẳng định nắm rõ mọi sự cùng tàn khốc tựa như ban ân.

Phó Hoài Xuyên cười.

Nhan Xung Vũ đã không giống danh tướng, càng giống bá chủ một phương quan sát chúng sinh, nắm trong tay phúc họa, mơ hồ vững như núi cao, khí thế chỉ điểm giang sơn.

Trận này nếu như lấy thiên hạ làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, Lý Nhược Phi là tiền cược trong ván cờ lập tức càng kích thích càng thú vị. Nhưng đáng tiếc, tiền cược này cũng là một loại máu lạnh vô tình nhất trên đời này.

Đảo mắt nhìn lại, bắt gặp Lý Nhược Phi sóng vai cùng Nhan Xung Vũ, khí độ đứng trên vạn người tuyệt nhiên không thể chống trả của Nhan Xung Vũ vẫn không hề khiến Lý Nhược Phi thua kém chút nào, hắn cao lớn nổi bật, tự có khí phách kiệt ngạo thanh lãnh sát phạt quyết đoán, không phải chư hầu, mà là song phương độc lập ngang hàng, không phải dựa dẫm, mà là niềm tin mang lại cho nhau —— nhìn hai người họ, Phó Hoài Xuyên đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật thê lương, tịch mịch như tuyết.

Tần Sơ Nhụy lúc này thúc ngựa đuổi theo, đứng sau lưng Lý Nhược Phi, ánh mắt trấn tĩnh lại mờ mịt.

Phó Hoài Xuyên cười nói: “Nhiều ngày không gặp, phu nhân dung sắc càng hơn xưa, Triệu hầu nhìn thấy, trong lòng nhất định thập phần vui mừng.”

Tần Sơ Nhụy không đáp.

Phó Hoài Xuyên thoái lui nhường đường, thở dài: “Các ngươi đi đi, thế cuộc hôm nay, bổn vương cho dù dùng tính mạng của hai ngàn ngươi, cũng không thể giữ được nhị vị.”

Nhan Xung Vũ ánh mắt chớp động, chăm chú nhìn Phó Hoài Xuyên: “Tứ Dã vương khách khí rồi!”


======================= Ta là đường phân tuyến 囧 mà vui vẻ ===================

Từ nay về sau Tiểu Nhan cùng Tiểu Lý ở trên thảo nguyên phóng ngựa thả dê, hoặc ẩu đả đánh nhau, hoặc đọc sách viết chữ, trải qua cuộc sống vui vẻ…

Tần Sơ Nhụy lại tìm được gg trên thảo nguyên, phóng ngựa thả dê, hoặc ẩu đả đánh nhau, hoặc đọc sách viết chữ, trải qua sống vui vẻ…

Phó Nhị gg đột nhiên phát hiện mình yêu chính là Tiểu Triệu gg, mà Phó Tứ gg cũng phát hiện mình yêu Phó Nhị gg, vì thế ba người thiên nhai bỏ trốn, ba người vui vẻ, phóng ngựa thả dê, hoặc ẩu đả đánh nhau, hoặc đọc sách viết chữ, trải qua cuộc sống vui vẻ…

End