Vãn Thiên Hà

Chương 12

Lý công tử, không phải Bình Nam vương, cũng không phải Lý tướng quân, ba chữ thốt ra, Triệu Mạnh Húc không hổ là tâm can thủy tinh người như pha lê.

Lý Nhược Phi ánh mắt như đao phong nhịn không được dịu đi vài phần, nói: “Ta rót rượu.”

Cầm lấy bình rượu, ánh mắt chớp động, đã nhìn ra huyền cơ, bình rượu từ thân bình đến miệng bình ở giữa có vách ngăn ngọc, nửa bên trái là rượu nguyên chất, nửa bên phải lại là rượu độc. Lúc rót rượu, lấy tay nâng đế, khẽ ấn vào đế bình bên trái, rót ra chính là rượu độc.

Bèn ấn vào đế bình bên phải, vì Phó Hoài Xuyên rót một chén rượu đầy.

Phó Hoài Xuyên cười đến sáng lạn trước nay chưa từng thấy, nâng chén một hơi uống cạn. Triệu Mạnh Húc cúi đầu không nói, đáy mắt hiện vẻ sợ hãi khiến người không đành lòng nhìn lại.

Lại nghe Thái tử nói: “Mạnh Húc ngươi ngay cả rót rượu cũng không biết, đi xuống tự lãnh năm mươi roi da.”

Triệu Mạnh Húc khẽ buông bình rượu vừa muốn đứng dậy rời khỏi điện, Kim Chi phu nhân đôi tay mạnh mẽ nắm lấy ống tay áo của hắn —— ống tay áo màu xanh như làn khỏi mỏng manh, đôi con ngươi như nước chăm chú nhìn hắn, thần sắc thống khổ lại kiên định.

Triệu Mạnh Húc lại không gỡ được ngón tay thon dài của nàng, nhịn không được cười nói: “Sơ Nhuỵ, nàng có thể giữ ta lại được sao? Ta sớm đã không còn là Triệu Mạnh Húc của ngày trước, Tứ vương gia hùng tài đại lược, đi theo ngài có gì không tốt? Tội gì lại đến hại ta?”

Không màng tay nàng, đứng dậy mà đi, chỉ nghe xoạt một tiếng vang lên, tựa như âm thanh xé nát cõi lòng, ống tay áo bị kéo rách.

Kim Chi phu nhân ngã xuống đất. Lý Nhược Phi đang muốn đỡ nàng dậy, Thái tử đột nhiên nói: “Bình Nam vương đã rót một chén cho Tứ đệ, nay sinh thần bổn vương, không biết có thể vì bổn vương mà rót một chén được không?”

Lý Nhược Phi cười lạnh: “Đương nhiên có thể.”

Cầm bình rượu bước qua. Phó Hoài Xuyên không kịp cản lại, ánh mắt hiện lên lo lắng. Phó Hình Giản thản nhiên liếc mắt lướt qua.


Lý Nhược Phi đứng thẳng, bình rượu hạ thấp, rót đầy một chén cho Thái tử lại trở về, đỡ Kim Chi phu nhân đứng dậy.

Thái tử cầm chén rượu kia kinh ngạc không nói, ánh mắt đang ẩn hiện vẻ phẫn nộ, bước lại gần cười nói: “Bổn vương mượn hoa kính phật, kính Kim Chi phu nhân một chén.”

Chén rượu đưa đến trước mắt Kim Chi phu nhân.

Kim Chi phu nhân vẻ mặt hững hờ, tiếp nhận chén rượu liền muốn uống xuống.

Lý Nhược Phi rốt cục tức giận, đoạt lấy chén rượu ném về phía mặt Thái tử.

Phó Hoài Xuyên thở dài, thân hình chớp động, một phen kéo Thái tử ra, chén rượu rơi trên nền nỉ trong điện.

Thái tử sắc mặt trắng bệch, vừa chuẩn bị mở miệng, Phó Hoài Xuyên đã cướp lời: “Lý Nhược Phi ngươi ra ngoài điện quỳ cho ta, không được ta cho phép không được đứng lên.” Nhìn Lý Nhược Phi ra khỏi điện, cười nói: “Đại ca, Lý Nhược Phi dã tính khó thuần, đích thực nguy hiểm, nhưng không thể tổn thương hắn, dù sao Lãng quốc Bình Nam vương cũng là chất tử dùng Thất đệ đổi lấy.”

Thái tử cười lạnh nói: “Ngươi đây là đang cảnh cáo ta?”

Phó Hoài Xuyên chỉ cười: “Đại ca quá lời, ta nào dám có ý này, chỉ là muốn nói lợi hại trong đó, chớ làm phụ hoàng tức giận là được rồi.”

Đột nhiên thanh âm khẽ rên quyến rũ của diễm cơ, là bị Phó Hình Giản mạnh tay ngắt một phen trên bờ ngực.

Mọi người cười lớn, không khí bỗng nhiên hoà hoãn vài phần, lập tức có vũ cơ nhập điện biểu diễn, Phó Tinh Hạc đứng dậy hướng Thái tử mời rượu.

Trong náo nhiệt, Phó Hình Giản lại ngồi xuống bên cạnh Phó Hoài Xuyên, thấp giọng nói: “Tứ đệ, Thái tử lần này có ý đồ. Độc chết ngươi đương nhiên rất tốt, cho dù độc không chết, cũng muốn kích ngươi trở mặt động thủ với hắn.”

Phó Hoài Xuyên bất động thanh sắc: “Ta đương nhiên biết, ta chỉ sẽ án binh đợi lão nhân qua đời rồi mới hành động.” Trên mặt vẫn bảo trì nụ cười vân đạm phong khinh.

“Nhưng Thái tử đã không từ thủ đoạn, tránh được lần này, lần sau vị tất đã may mắn như vậy.” Phó Hình Giản thần sắc có vài phần khẩn trương: “Ngươi vừa rồi vì Lý Nhược Phi mà chống đối Thái tử, cũng là lỗ mãng. Ngươi đem Lý Nhược Phi giao cho Thái tử biểu thị hảo ý, lão nhân cũng không sống thêm được bao lâu, chỉ cần Thái tử trong thời gian này không gây khó dễ, thiên hạ sẽ là của ngươi, cũng không có người có thể ngăn cản được.”

Phó Hoài Xuyên nói: “Không, tính tình hắn không tốt, ngược lại sẽ đắc tội Thái tử.”


Phó Hình Giản ngữ khí bình thản: “Triệu Mạnh Húc tính tình năm đó thế nào? Hiện tại bộ dáng ra sao? Nếu ngươi không hạ thủ được, giao cho ta, không quá nửa năm, chắc chắn càng nhu thuận hơn Triệu Mạnh Húc. Lại nói mặc dù tính tình hắn nóng nảy, nhân vi đao trở (*), chẳng lẽ Thái tử còn không khắc chế được Lý Nhược Phi hắn?”

(*) Nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục: Người là đao thớt, ta là cá thịt tương tự như câu cá nằm trên thớt.

Phó Hoài Xuyên lặng im, hồi lâu mới nói: “Hắn vừa mới cứu ta.”

Phó Hình Giản cười lạnh: “Ta không tin bản thân ngươi không nhìn ra trong rượu kia có huyền cơ.” Khuyên nhủ: “Ngươi nếu thật sự thích hắn, hồi phủ muốn hắn trước, sau đó hẵng tặng Thái tử cũng được. Ta thấy Thái tử đối với Triệu Mạnh Húc cũng không chán ghét, ngươi nếu tặng Lý Nhược Phi, thứ nhất thoả đáng, thứ hai lão nhân sẽ càng không mong đợi gì ở hắn nữa, chẳng phải là vẹn cả đôi đường?”

Phó Hoài Xuyên lắc đầu, nói: “Nhị ca ngươi không hiểu, ta không chỉ thích hắn, ta muốn có được hắn, nắm giữ hắn, hắn là người duy nhất ta muốn có trong cuộc đời của ta.”

Con ngươi màu tro của Phó Hình Giản nhìn không ra cảm xúc, nói: “Xem ra ngươi là coi nhẹ nguyện vọng của mẫu thân? Không muốn làm hoàng đế?”

Phó Hoài Xuyên chua chát nói: “Ta sao dám quên…”

Đang nói, Hữu thừa tướng đã đến hàn huyên cùng Phó Hình Giản. Phó Hình Giản ở trong triều đình rất được lòng người, ngay cả Phó Đông Bình cũng tán thưởng hắn có tài trị quốc vô song, cùng Tả Hữu thừa tướng quan hệ rất tốt.

Phó Hoài Xuyên nhìn Phó Hình Giản trò chuyện vui vẻ, bích quang óng ánh của chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, cổ tay áo ngân hồ lông nhung lay động, phong thần đều thanh cao, quý khí bức người, lại nhớ đến tám năm trước trong sài phòng của Tây Châu vương, thiếu niên thân thể trần trụi giống như con chó bị thiết liên trói buộc quỳ rạp trên mặt đất, nhịn không được áp lực đau khổ trong lòng, lặng lẽ rời khỏi điện.

Phó Hình Giản khóe mắt lướt nhìn thân ảnh bỏ đi của hắn, con ngươi bán trong suốt lộ vẻ thống khổ, bên môi lại nở ý cười thê lương mỏng manh.

Đã gần nửa đêm, bông tuyết từng hạt từng hạt rơi xuống. Mặt hồ ngoài điện lúc này đã tích một tầng băng mỏng, dưới ánh đèn phản chiếu, phá lệ trong suốt tươi đẹp. Tảng đá bóng loáng trên đường phủ một lớp băng thật dày.

Phó Hoài Xuyên bung mở tán ô, lại nhìn bên đường, chỉ thấy Lý Nhược Phi quỳ gối trên đất tuyết, ngọc quan bó buộc óng ánh mà trong suốt, cúi đầu, dung mạo đều giấu trong bóng râm, chỉ thấy đường cong thanh tú của chiếc cằm.

Phó Hoài Xuyên bước đến trước mặt hắn, vứt ô đi, xoay lưng ngồi xổm xuống, nói: “Ta cõng ngươi về.”

Lý Nhược Phi chỉ cảm thấy đầu gối đau đớn tựa kim châm, cũng không khách khí, nằm phủ trên lưng hắn cười nói: “Kết thúc rồi sao?”

Phó Hoài Xuyên vừa đi vừa nói: “Ngươi hôm nay rất nghe lời, ta lúc đó thật đúng là sợ ngươi lại nóng nảy, không chịu ra quỳ.”


Phó Hoài Xuyên thân hình cao lớn, lại chỉ cao hơn Lý Nhược Phi một chút, Lý Nhược Phi được cõng ở sau lưng, chân dài rũ xuống, mũi chân kéo lê trên tuyết đọng, kích khởi bông tuyết từng hạt từng hạt, chỉ nghe hắn lẳng lặng nói: “Ngươi là vì tốt cho ta. Triệu Mạnh Húc chỉ là không rót rượu, đã bị đánh năm mươi roi, ta dùng rượu hất lên mặt của tên Thái tử biến thái kia, nếu không ra đây quỳ, hắn còn không rút gân lột da ta sao!”

Phó Hoài Xuyên cười hỏi: “Nếu lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi còn đánh hắn nữa không?”

Lý Nhược Phi suy nghĩ, nói: “Đánh!”

Hai người đồng thời cười lớn.

Nụ cười này, Phó Hoài Xuyên cảm thấy rốt cuộc bầu không khí ô trọc phức tạp trong điện chậm rãi cuốn trôi, ngay cả hô hấp cũng thanh lương khoan khoái.

Thái tử phủ dựa nước mà xây, hành lang uốn khúc cầu vòm nơi nơi đều có thể thấy, hai bên lối đi trồng đầy hoa mai, hương lạnh thấm vào ruột gan, hai người một đường bước đi, khẽ giọng đàm tiếu, phảng phất tựa như bước trong cảnh mộng.

Phó Hoài Xuyên đột nhiên hỏi: “Tại sao lại cứu ta? Mấy tháng trước ta còn bẻ gãy tay ngươi.”

Lý Nhược Phi nói: “So với ngươi đại ca ngươi càng đáng ghét hơn.”

Phó Hoài Xuyên cười khổ.

Lại nghe Lý Nhược Phi nói: “Cho dù như thế nào, ngươi một đời anh hùng, không nên chết dưới thủ đoạn ti tiện như vậy.”

Phó Hoài Xuyên cảm thấy hơi an ủi, thở dài: “Bố trí của Thái tử ngày hôm nay thật là âm hiểm, trước mặt mọi người diễn một màn đông cung sống, Tả thừa tướng cùng Ngũ đệ một mực nhìn thân thể Triệu Mạnh Húc, Nhị ca cùng Tạ gia đối với thái độ làm người này, căn bản dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, ai ngờ Thái tử lại sai hắn rót rượu độc cho ta. Ngươi tại sao lại phát hiện bình rượu không đúng?”

Lý Nhược Phi đun tay vào trong cổ áo ngân hồ của Phó Hoài Xuyên để sưởi ấm, suy tư nói: “Lúc hắn rót rượu rất khẩn trương, tuy rằng khống chế không phát run, nhưng ngón tay dùng sức đến mức khớp tay đều trắng bệch… Ta liền chú ý tay hắn.” Dừng một lát, nói: “Triệu Mạnh Húc cũng không phải người vô sỉ, vô sỉ chính là Đại ca Nhị ca ngươi.”

Phó Hoài Xuyên trong lòng thầm khen năng lực quan sát kinh người tựa như dã thú của hắn, nghe thấy nói Phó Hình Giản vô sỉ, không khỏi ảm đạm nói: “Nhị ca bản tính không phải như vậy… Bất quá, Triệu Mạnh Húc từng bị Nhị ca tra tấn quả thật rất thảm.”

Lý Nhược Phi rùng mình, đột nhiên nghĩ đến Triệu Mạnh Húc đứng trước Phó Hình Giản, ngón tay dưới đáy bình do dự chuyển động qua lại, trong lòng nhất thời thấu suốt, Triệu Mạnh Húc theo lệnh Thái tử, rót rượu độc cho Phó Hoài Xuyên, bản thân lại càng muốn dùng độc chết Phó Hình Giản —— Hắn chưa quên cừu hận, tự nhiên sẽ không thật sự cam nguyện thấp hèn, đối với Sơ Nhụy quyết tuyệt như thế, nói vậy chỉ là sợ liên lụy nàng mà thôi.

Đang xuất thần, Phó Hoài Xuyên oán trách: “Nhìn ngươi thon gầy, cõng trên lưng lại giống như hòn đá, nặng muốn chết.”


Lý Nhược Phi cảm thấy hai đầu gối mặc dù vẫn còn lạnh như băng, nhưng cũng đã không còn đau, cười nói: “Vậy ngươi thả ta xuống, tự ta đi,”

Phó Hoài Xuyên dùng sức giữ chặt hắn không buông, nói: “Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn chút thì tốt hơn, tay vừa khỏi, cũng đừng què.”

Phong cảnh như họa, chưa bao giờ cùng Lý Nhược Phi thân cận thế này, Phó Hoài Xuyên nhịn không được nghĩ muốn phóng túng tâm tình.

Hai người lúc này đã vòng đến hậu viện phủ Thái tử, đang định đi qua cửa hông, chợt nghe một hồi sáo thê lương, ca cơ ngâm nga hát: “Vui sầu thiếp đều vấn vương, chàng cười tâm thiếp mới vui. Nào thấy được cây liền cành, cùng nhánh lại không cùng gốc… Nói gần lại không tính được, mà biệt ly đến giá lạnh. Không thấy nước chảy về đông, bao giờ mới quay về tây.”

Thanh âm uyển chuyển mềm mại dịu êm, từ ngữ lại càng có một loại ý niệm chấp nhất.

Lý Nhược Phi nhịn không được hỏi: “Đây là bài ca gì?”

Phó Hoài Xuyên thản nhiên nói: “Tử dạ ca.”

Lý Nhược Phi nghe khúc hát, đột nhiên hỏi: “Ngươi có người mình thích không? Thành thân chưa? Tại sao ta vẫn không nhìn thấy phu nhân của ngươi?”

Phó Hoài Xuyên sửng sốt, cười nói: “Mười năm trước ta đã thành thân rồi.”

Hoa tuyết dày đặc rơi xuống, Phó Hoài Xuyên chìm trong ký ức, chậm rãi nói: “Khi đó phân bang cát cứ, Phó Đông Bình vội lo ứng phó chiến sự Đông Liêu, các tiểu quốc Trung Nguyên lại động đậy, đành phải để Nhị ca đến Tây Châu làm chất, ta cưới công chúa Tây Châu.”

Lý Nhược Phi thấy hắn nhắc đến phụ thân lại gọi thẳng tên họ, giống như có cừu hận khắc cốt. Lại nghe hắn cắn răng nói tiếp: “Nhị ca năm đó mười tám tuổi, so với ngươi niên kỷ lớn hơn, đã làm tới Giám quốc, khi Phó Đông Bình viễn chinh, toàn quyền xử lý triều chính, anh minh nhân thiện mẫu thân rất vui mừng.”

“Nhưng trong việc Tây Châu, Phó Đông Bình lại giữ Thái tử, đem Nhị ca tiễn đi, chỉ vì mẫu thân Thái tử là đương kim Nghiêm hậu nhất phái nắm giữ thuỷ vận Toa Hà, lương thảo trong quân đều do bọn họ vận chuyển.”

“Mẫu thân tự trách, chính mình cùng Nhị ca tiễn đến Tây Châu, trên đường nhiễm bệnh mà mất, an táng tại núi Phong Tẫn Tây Châu.”

“Hai năm sau ta dẫn binh đánh vào đô thành Tây Châu, đêm đó Nhị ca đã bị tra tấn chỉ còn một hơi thở, lại nhân lúc Tây Châu vương nghĩ hắn đã chết, tự tay cắt đầu Tây Châu vương.”

“Nhị ca hạ lệnh giết hết Tây Châu vương tộc, phu nhân ta nghe được liền tự vẫn. Đến chết ta cũng chưa từng nhìn mặt nàng vài lần, gần như không nhớ rõ hình dáng của nàng.”


“Mấy năm nay cũng không muốn tái giá, thầm nghĩ đợi một người ta thật thích xuất hiện.”

Lý Nhược Phi nằm phủ trên tấm lưng rắn chắc của Phó Hoài Xuyên, thở ra làn khói trắng, ở sau tai mang đến cảm giác ấm áp.

Chuyện bi thảm nhất thế gian, chính là sinh ra trong nhà đế vương vào buổi loạn thế, huyết thống tôn quý, ngược lại trở thành món hàng dễ ra tay nhất, tôn nghiêm dễ bị chà đạp nhất. Một thời thịnh thế, cần đổ bao nhiêu kim qua thiết mã huyết nhục bạch cốt mới có thể đổi được?

Thiên địa như bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, loạn thế kẻ chịu thê lương há chỉ riêng đế vương tôn tử?