Vẫn Phải Nếm Đủ Mùi Đen Đủi

Chương 21

Câu hỏi của tôi khiến sư phụ thừ người ra, hết cả buổi trời vẫn không nói được tiếng nào, thầy ngồi xoay lưng về phía tôi, từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy được bờ vai rộng của thầy cùng mái tóc bù xù xoã tán loạn trên đó. Một tay thầy chống cằm, thật hiếm khi được chiêm ngưỡng cái vẻ đăm chiêu tư lự này của thầy nha! Tôi kéo nhẹ tay áo thầy, gọi thử một tiếng: “Sư phụ?”

Thầy không quay đầu lại, cũng chẳng thèm trả lời trả vốn gì cả.

Tôi ráng ngồi dậy, ghé sát vào để nhìn thầy: “Sư phụ?”

Không xem thì còn đỡ, chứ mà đã xem rồi chỉ thiếu điều muốn hộc máu chết tươi thôi. Ai đời ngồi có xíu đã gà gật như ổng không cơ chứ!

Tôi hít một hơi thật sâu, xổ ngay một tràng dài vào lỗ tai ổng: “Sư phụ ơi! Dậy ăn cơm nào! Bữa nay có món gà rút xương kho tiêu nè, măng tươi luộc nè, trứng phù dung ướp mật ong nè, còn có canh gạo nếp nấu với nho nữa, vừa thơm vừa giòn, vừa ăn vào hương vị đã lan khắp vòm miệng, đảm bảo thầy ăn một lần là sẽ muốn ăn tiếp lần thứ hai, ăn hết lần thứ hai rồi vẫn còn thòm thèm đến hết đời luôn! Thầy ngửi thử xem, thơm nức mũi luôn nè!”

*Khò khò*

Lại hít thêm một hơi nữa, chĩa mỏ vào sát ngay lỗ tai ổng nã pháo: “Sư phụ ơi, cháy rồi kìa! Khói lửa ngút trời luôn rồi kìa! Thầy có nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng ì xèo không vậy, thầy có cảm nhận được hơi nóng hầm hập đang bốc lên xung quanh không vậy! Lửa lan tới đây rồi kìa, sắp lên tới mông thầy rồi kìa! Còn không mau chạy đi thầy trò ta sẽ phải vùi thây trong biển lửa mất thôi, đến xương cũng không còn một mẩu, tro cốt cũng chẳng sót một nhúm bây giờ!”

*Khò khò*

Cân nhắc mãi một lúc lâu, tôi mới thỏ thẻ một câu: “Sư phụ à, Tiểu Hắc tới kìa.”

Ổng chợt run bắn cả người, mở choàng hai mắt, nhanh như chớp rút thanh bảo kiếm vẫn đeo bên hông ra, vẽ nên một vòng thật lớn trong không trung, ánh sáng xanh lạnh lẽo loé lên giữa trời, thật là lợi hại nha! Sau đó lập tức thu kiếm về, kề lên cổ mình, lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu đừng có qua đây nha!”

Tôi quen biết sư phụ cũng non nửa hai chục năm rồi, vậy mà vẫn chưa từng chứng kiến ổng ra tay nhanh, gọn, lẹ như vầy đó.

Hai mắt sư phụ láo liên, dòm trước ngó sau nhìn ngang liếc dọc soi trên nghía dưới, quét khắp mọi góc trong căn phòng hết những ba lần bảy lượt, tới chừng không thấy bóng dáng Tiểu Hắc đâu, mới thở phào nhẹ nhõm, tra kiếm vào vỏ, ngồi phịch xuống đất, gọi giấc mơ về, một chuỗi động tác được thực hiện liền tù tì chỉ trong nháy mắt.

Tôi nhìn ổng trân trối, coi mòi là chẳng trông cậy gì được vào thầy rồi. Tính ngồi dậy bỏ trốn nhưng không ngờ thắt lưng vẫn còn đau thấy bà cố, đành phải lại nằm trở về. Nằm mãi cũng thấy chán, lại bắt đầu hồi tưởng lại từ a đến z những tháng ngày đã qua.


Từ đầu chí cuối đều là Vu Kính lừa gạt tôi. Giờ thì tôi đã rõ mọi chuyện.

Con tim như bị bóp nghẹt, hắn đối đãi với tôi như thế có khác nào việc tôi đã gần như bán mạng mà tất tả chạy đôn chạy đáo vì hắn đều trở thành phí công vô ích đâu.

Nếu không nhờ có Tiểu Hắc, dễ chừng cho đến cuối đời, tôi vẫn sẽ ngoan ngoãn sống trong vở kịch do hắn dàn dựng mất thôi. Coi hắn như một tình nhân dịu dàng biết chở che, như một nạn nhân bị bản năng động vật trong tôi xâm hại, là điểm tựa duy nhất của tôi khi chơi vơi lạc lõng giữa dòng đời.

Lần này nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà âm mưu của hắn bất thành, song lần tới thì sao? Phải chăng tôi sẽ lại dại dột mà sa chân lỡ bước thêm một lần nữa, sau đó cũng chẳng còn ai tốt bụng mà tới kéo tôi ra khỏi vũng lầy ấy? Phải chăng tôi sẽ bị hắn ta tuỳ ý đùa giỡn trong lòng bàn tay, thế mà vẫn lấy làm cảm kích vô vàn?

Huống hồ dựa vào những lời Tiểu Hắc dùng để chỉ trích Vu Kính kia, tỷ như chuyện miếng ngọc đỏ nọ, chính Vu Kính cũng đã dõng dạc tuyên bố rằng đó là kế trong kế rồi còn gì. Tôi bắt đầu ý thức được cái thòng lọng mà Vu Kính giăng ra này, có lẽ anh ta không chỉ dùng để bắt trói tôi thôi, mà còn dự định một mẻ tóm gọn luôn cả sư phụ lẫn Tiểu Hắc luôn.

Lại nghĩ đến quãng thời gian bị nhốt trong bức vẽ, tôi vẫn luôn ngóng trông Vu Kính đến cứu mình, thế nhưng cuối cùng người đến đó lại không phải anh ta. Phải chăng là đấng tạo hoá muốn ám chỉ với tôi rằng, anh ta vốn không phải là người mà tôi hằng mong đợi?

Ngay lúc này đây, hình ảnh về những tháng năm mà tôi đã trải qua cùng sư phụ ở ngọn núi thân thương kia bất chợt ùa về trong đầu, trong khoảng thời gian bình yên hạnh phúc ngày ngày chỉ chăm lo săn bắt kiếm ăn ấy, tôi với sư phụ làm một đôi thầy trò biếng nhác sống nương tựa vào nhau, không chút dối trá gạt gẫm.

Tôi muốn quay về.

Ý niệm này vừa nhen nhóm trong lòng, đã bị tôi thẳng tay dập tắt.

Nào là sắc xuân mơn mởn, nào là hoa hạ rực rỡ, nào là cảnh thu yên ả, nào là trời đông tĩnh mịch, mọi khoảnh khắc trên núi đó tôi đều khắc ghi sâu trong lòng mình, vậy thì tại sao tôi lại có thể quên sạch sành sanh những lúc trong mắt tôi chỉ có một mình Vu Kính mà thôi?

Tuy rằng giờ đây khi nghĩ về Vu Kính, tôi vẫn cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng biết đâu những kỉ niệm trong núi kia mới chính là cuộc sống mà tôi mong muốn. Cảm giác luyến tiếc xen lẫn nỗi đau âm ỉ này, có lẽ rồi sẽ sớm nhạt phai thôi.

“Sư phụ này, bao giờ thầy tỉnh giấc, hãy dẫn con về nhà nhé.” Tôi thì thào.

Đáp lại lời tôi, là một tiếng ngáy to như kéo bễ của sư phụ.

Trong lúc nhàn rỗi, ánh mắt tôi vô tình lướt qua một thứ đỏ chót. Ủa, kia chẳng phải cuộn tranh đã gây cho tôi không ít phiền toái đó sao. Đáng nhẽ phải bị sư phụ cất vô rồi chứ, sao lại nằm lăn lóc trên mặt đất thế kia? Chắc là tại ban nãy sư phụ đột nhiên nhảy chồm lên làm nó rơi xuống đây mà.

Tôi vẫn nằm nguyên đó thò tay nhặt lên, phủi đi bụi đất dính bên trên. Nằm mãi cũng chẳng có gì làm, thôi thì tranh thủ cơ hội này nghiên cứu nó một phen. Suy cho cùng đây cũng có phải tranh vẽ tầm thường thôi đâu!

Có điều một cuộn tranh bị buộc lại thế này cho dù có lạ thường tới đâu cũng chẳng có chỗ nào hay ho để tìm hiểu cả, xem một lát đã thấy chán rồi, liền tiện tay vứt trở lại mặt đất. Trước giờ tôi chưa từng ngờ tới chỉ bằng một động tác vung tay ném xuống thế này, vừa khéo làm sao, lại gây nên một hậu quả khó lường đến vậy.

Sợi dây cột bức tranh nọ, khi không lại vướng vào tay áo của tôi, vừa ném đi một cái, thế là nó bị tuột gút, bức tranh cũng theo đà trải rộng ra, nằm ì trên đất.

Tôi thực sự rất là không nên, hay phải nói là tuyệt đối không nên, đúng lúc này lại rống lên một tiếng như heo bị thọc huyết.


Sư phụ chắc chỉ mới thiu thiu ngủ mà thôi, vẫn chưa say giấc lắm, vừa nghe tiếng la thất thanh của tôi đã theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại. Vừa ngoảnh lại, đập ngay vào mắt chính là bức vẽ đang mở toang ra kia.

Mặt mày thầy bỗng chốc tái mét, miệng vừa há ra, còn chưa kịp nói tiếng nào, tức thì một luồng sáng trắng loé lên, cả người đã biến mất.

Tôi chật vật lắm mới ngồi dậy được, trỡi hỡi!

Sư phụ bị tôi nhốt vào trong tranh mất tiêu rồi!

Bây giờ biết làm sao cho phải đây!

Tôi cố gắng nhớ lại động tác của sư phụ khi ấy, rồi cuống quýt lật ngược bức tranh lại, giũ hai ba cái, hô lên một tiếng “Khắc xuất”!

Chẳng có chút động tĩnh nào.

Phải làm sao đây?!

“Đồ đệ tử ăn hại!!” Bỗng từ đâu truyền đến tiếng mắng chửi.

Là sư phụ ở trong tranh đang nói với tôi!

“Sư phụ, thầy có thể nói chuyện được sao?!” Tôi mừng húm reo lên.

“Nói thừa, công lực của ta vượt xa con tới tận đẩu tận đâu luôn ấy chứ!” Sư phụ bực bội trừng tôi: “Sớm biết thế này đã chẳng thèm phí công tới cứu con rồi!”

“Sư phụ, vậy giờ phải làm sao mới thả thầy ra được?!”

“Về phương pháp thì con làm đúng rồi đấy, chẳng qua muốn thành công thì công lực của người làm phép phải cao cường hơn gấp nhiều lần người bị nhốt trong tranh.”

“Thế à, biết tìm ai đây ta? Có rồi, Tiểu Hắc nhất định cứu được thầy!”

“Không bằng con cứ đem ta đi nhúng chảo dầu luôn đi cho lẹ!”

“Vậy còn Vu Kính thì sao?!”


“Tìm tới hắn thì chẳng khác nào đem chảo dầu đổi thành hố lửa cả.” Sư phụ vẫn một mực khước từ, “Thầy con chẳng thà trải qua phần đời còn lại trong cái bức vẽ chết tiệt này còn hơn là phải đối mặt với hai thằng khốn đó!”

“Vậy chắc phải còn lựa chọn nào khác nữa chứ?”

“Hiện nay ở trên vách Bình Tâm cũng chỉ còn có mỗi…” Sư phụ đứng trong tranh lắc đầu nguầy nguậy, “Thôi, không được, vẫn là đừng nên cậy nhờ gì tên đó thì hơn!”

“Sư phụ à! Đến lúc nào rồi mà thầy còn kén cá chọn canh như vậy nữa hả!” Tôi nổi nóng rồi nha, “Lo mà tranh thủ thời gian tìm người có khả năng cứu thầy ra đi kìa.”

“Ra ngoài đó thì có gì vui chứ!” Sư phụ ở trong tranh cãi lại, rồi đột nhiên như nghĩ thông được điều gì mà bật cười hô hố: “Đúng ha! Căn bản là thầy con cóc cần phải ra đó làm chi hết! Ở trong này sung sướng biết chừng nào, vừa không có Tiểu Hắc lại càng chẳng có Vu Kính, muốn ngủ bao lâu cũng được cả! Quá tốt rồi còn gì! Đồ nhi à, thầy quyết định ở luôn trong này không ra nữa đâu.”

“Sư phụ!”

“Thầy nói nghiêm túc đó!” Sư phụ nhìn tôi, “Việc con phải làm ngay lúc này, chính là mang thầy đi, hai ta mau chóng trốn khỏi chỗ này. Sau đó tìm một nơi thanh tịnh để ẩn cư, còn không thì cứ tuỳ ý con muốn đưa ta theo hay đem ta vứt xó cũng được.”

“Thầy ơi, có bao giờ con dám bỏ mặc thầy không quan tâm đâu!”

“Bây giờ hãy lo nghĩ biện pháp để cùng nhau đào thoát đi nào. Một mình con ở đây không núp được lâu đâu, chẳng bằng cứ thừa dịp hỗn loạn mà phắn ngay đi!”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Đừng nhúc nhích!” Vừa mới cất bước, sư phụ đã lớn tiếng ngăn lại!

Chẳng lẽ tôi đã đụng trúng cơ quan mật gì rồi? Tôi hết sức thận trọng rút chân về, ngó dáo dác chung quanh, nhỏ giọng gọi thầy: “Sao vậy sư phụ?”

“Có phải con đã quên chuyện gì rồi không?” Ngữ khí của thầy vẫn rất nghiêm khắc.

“Đồ nhi ngu dốt, mong sư phụ chỉ bảo cho!” Tôi lia mắt khắp phòng, chỉ sợ có thứ gì đó thình lình bổ nhào ra.

“Xoay bức tranh lại cho đúng chiều coi! Chổng vó nãy giờ chóng mặt muốn chết luôn nè!”

Tôi vội vội vàng vàng lộn bức tranh lại, rồi đi theo hướng dẫn của sư phụ, quẹo tới quẹo lui một hồi cũng thoát ra được phòng nghỉ của Vu Kính.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám nhốn nháo ở bên ngoài, cách đó không xa là làn khói dày đặc đang bốc lên cuồn cuộn, thế lửa cao ngút trời, có mấy người còn gào váng lên “Phòng của Lý Sơ cháy rồi!” rồi nhanh chóng xách nước chạy đi cứu hoả. Mà ở bãi cỏ đằng xa kia lại có lác đác mấy vị, hào hứng sôi nổi uống trà bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng lửa cháy, chốc chốc lại cười ầm lên.


Tôi tò mò khó hiểu sao bọn họ lại không lo chữa cháy nhỉ.

Sư phụ nhỏ giọng giải đáp thắc mắc cho tôi, mấy tên đang thưởng trà ngắm cảnh đó là những thằng bệnh hoạn chỉ sợ thiên hạ quá yên bình ấy mà. Đám đó không đi đốt nhà người ta là đã phải dập đầu tạ ơn trời đất rồi, nên hãy sớm dẹp bỏ cái ý định trông chờ bọn chúng đi dập lửa đi. Cách tốt nhất chính là, nhân cơ hội mọi người đang không chú ý mà lẳng lặng chuồn êm.

Tôi tự tiếp thêm lòng can đảm cho mình rồi hiên ngang băng xuyên qua trước mặt bọn họ.

Bên tai còn văng vẳng tiếng chuyện trò: “Nghe đâu sư huynh Điển Mặc có hẹn chưởng môn Vu Kính đến nhà của Lý Sơ làm gì đấy?”

Trái tim tôi đánh thịch một cái.

“Ban nãy khi lửa vừa bốc lên, tôi có trông thấy Điển Mặc quay lại đó mà.”

“Chỉ mới cách đây ít phút, ngài chưởng môn vốn đang xăm xăm bỏ về cũng đột nhiên quành trở lại nè, sắc mặt của ngài ấy lúc đó nha, đảm bảo không thú vị không lấy tiền.”

“Hê, nói không chừng giữa bọn họ sắp sửa diễn ra một cuộc đại chiến ngàn năm có một rồi cũng nên!”

“Đi qua đó xem thử không?”

“Thôi cho xin đi, lỡ mà hai ổng nhào vô bụp lộn thiệt, ông nói coi ở Bình Tâm Nhai này có mấy ai đủ can đảm chạy tới hóng hớt chứ?!”

Trái tim tôi đập thùm thụp muốn thủng buồng phổi, Vu Kính, anh ta đại khái là đã ngộ ra được điều gì rồi đấy nhỉ.

Tôi không cách nào yên lòng được nữa.

Tôi thầm nói tiếng xin lỗi với sư phụ, rồi cuộn bức tranh lại, cất vào trong ngực áo, ba chân bốn cẳng lao về phía ngọn lửa đang bốc ngập trời.

Vu Kính, tuy rằng anh đã lừa tôi không ít lần, nhưng tôi vẫn không mong anh có suy nghĩ rằng chính mình đã tự tay giết chết tôi.

Ngay khi tôi chạy tới nơi, đã trông thấy một con rồng lớn giương nanh múa vuốt bay vút lên không trung, ngọn lửa đã được dập tắt. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn rõ toàn bộ căn nhà mà trước kia sư phụ sống, lúc này đã bị cháy trụi.

Tiểu Hắc và Vu Kính đang đứng trước nhà. Trời lúc này đã tối mịt, không thấy rõ mặt bọn họ, chỉ nghe văng vẳng được những mẩu đối thoại đứt quãng của hai người.

“Em ấy ở trong đó sao?” Giọng nói vốn dĩ vô cùng dịu dàng của Vu Kính, chẳng hiểu sao lại trở nên gay gắt như vậy.

“Anh nói thử coi?” Tiểu Hắc bật cười, giọng nói đượm màu thê lương, “Vu Kính ơi Vu Kính, xin phép được chúc mừng anh nhé! Tự tay thiêu chết người ta rồi, có thấy vui không nào?”


“Điển Mặc…” Vu Kính thở dốc, “Không thể nào, trong gian nhà này làm gì có hơi thở của em ấy đâu.”

“Thế thì việc gì anh cứ phải hỏi tôi xem cậu ấy có trong đó không cơ chứ? Chẳng phải anh vẫn quả quyết rằng cậu ta không ở bên trong đó thôi?” Tiểu Hắc buông lời mỉa mai, “Mà nếu người ta đã không có ở trỏng, thế thì hà tất phải âu lo làm gì, mà có lo thì được ích gì chứ?”

Một trận gió lớn thổi qua, cuốn đi mất tiếng nói của cả hai.

Tôi vừa định tiến lại gần hơn một chút, bỗng đâu xuất hiện một cánh tay níu tôi trở lại.