Vẫn Phải Nếm Đủ Mùi Đen Đủi

Chương 17

Anh chàng khẽ ấn một cái, vừa nghe ‘rắc’ một tiếng, cổ tôi đã được nắn thẳng trở lại.

“Ai biểu khi không lại quay đầu cái phắt vậy không biết.” Thái độ của Tiểu Hắc tự nhiên lại hiền hoà hẳn ra, nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho tôi, những ngón tay lành lạnh khiến tôi thấy dễ chịu vô cùng, “Thấy đỡ hơn chưa?”

Tôi cười hềnh hệch, lòng vui rạo rực.

Tiểu Hắc, có thể nói anh ta chính là người bạn đầu tiên trong cuộc đời tôi, hồi mới hay tin anh chàng đã về với đất mẹ, tôi còn đau lòng hết một chập mà, lượng cơm ăn vào mỗi bữa giảm mạnh tới mức chỉ còn có một thố rưỡi thôi à, ngay đến món hoẵng quay khoái khẩu mà tôi còn ăn không hết phải bỏ mứa tận mấy khúc xương, nhiêu đó cũng đủ thấy tôi đã buồn bã tới cỡ nào!

Trông thấy tôi thoải mái vặn vẹo cái đầu, Tiểu Hắc biết tôi không sao rồi, mới buông tay ra.

Tôi vừa đang định hỏi chuyện anh ta, bỗng đâu một tiếng gào thống thiết vang lên đã lôi kéo lực chú ý của hai đứa tôi, lão đạo sĩ kia chẳng biết từ khi nào đã bò lăn bò toài lên trên một tảng đá lớn bên sông, trố mắt nhòm sang bên này hệt như bị trúng tà: “Là ngài, đúng là ngài rồi!”

Tiểu Hắc nhíu mày, chẳng nói gì.

“Tôi đã đợi ngày này, đã đợi lâu lắm rồi!” Lão ta gào lên như điên dại, “Rốt cục thì ước mơ của tôi cũng đã thành sự thực rồi!” Tiếp đó lại bật cười khanh khách, “Thế này thì ngài đừng hòng bỏ rơi tôi nhá, ngài làm gì là tôi đều biết hết đấy nhé! Cuối cùng cũng có một ngày tôi được cùng chung hơi thở sẻ chia vận mệnh với ngài rồi! Ngài đừng hòng biết cách hoá giải lời nguyền nhé!”

Tuy rằng không rõ ông ta đang lảm nhảm cái gì, nhưng tôi dám chắc một điều là ổng hổng có bình thường chút nào hết á.

Đến khi tôi nhìn lại ông ta, mới phát hiện ra cặp môi của ổng đang khép mở không ngừng với tốc độ sấm chớp, nhất thời khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên, hơn nữa hai tai còn đột nhiên đau nhói, tôi chịu không nổi rên lên một tiếng. Tiểu Hắc vội đưa tay ra bịt tai tôi lại, nhẹ nhàng xoa xoa, “Hồ li tinh thường rất nhạy cảm với pháp thuật, có phải rất khó chịu không?”

Hơi ấm truyền từ đôi tai giúp xoa dịu bớt cơn đau, tôi lắc đầu. Mãi đến khi miệng ông lão ngừng cử động rồi, Tiểu Hắc mới bỏ tay ra, tận lúc này tôi mới thấy như có gì đó là lạ.


Động tác của lão đạo sĩ giống y hệt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc rút hai tay lại, ông ấy cũng rút tay lại, Tiểu Hắc thò tay vò rối tóc tôi, ông ấy cũng giơ tay ra (giữa không trung) vò vò.

“Thế này là thế nào?” Tôi đưa ra nghi vấn.

Tiểu Hắc nhướng mày: “Mới rồi ông ta đã thi triển lên người tôi một loại phép thuật tên là ‘gian lận’. Để thực hiện nó thì vị trí của người làm phép bắt buộc phải cao hơn so với người trúng phép, thế nên ông ta mới trèo lên trên tảng đá kia. Từ giờ trở đi, ông ta sẽ lặp lại toàn bộ những động tác của tôi, bao gồm luôn cả ngôn từ và biểu cảm, tất cả đều được mô phỏng theo.”

Thật vậy, vừa nãy ông ta đã bắt chước lại lời Tiểu Hắc.

“Ông ta mắc gì phải làm vậy chứ?” Khó hiểu ghê.

“Cỡ tôi lẽ nào lại không có lấy một fan hâm mộ sùng bái tới nỗi suốt ngày theo đuôi bắt chước hay sao?” – Tiểu Hắc giận dỗi nói lẫy – “Có điều đến mức phải dùng tới loại phép thuật này, thì ông ta chính là người đầu tiên đó. Ha, tuy chỉ là một tên nhãi nhép chỉ chuyên nhóm lửa thổi cơm thôi, nhưng cũng không thẹn là kẻ xuất thân từ Bình Tâm Nhai mà.”

“Vậy giờ phải tính sao đây?” Tôi hoang mang hỏi Tiểu Hắc, thứ phép thuật gì mà xâm phạm đời tư của người ta dữ vầy nè!

“Đừng bận tâm, tuy xác suất thành công của phép này cao đến khó đỡ, nhưng được cái là không gây nên tổn hại hay bất tiện gì cho người trúng phép cả. Chính xác mà nói thì là, kẻ chịu thiệt chỉ có bên làm phép mà thôi. Hơn nữa cũng có những hai cách để hoá giải mà, thứ nhất là người làm phép phải chủ động giải trừ, cách thứ hai chính là một khi người làm phép đi đời nhà ma, tự nhiên sẽ mất tác dụng.” Tiểu Hắc nói chắc như đinh đóng cột, thái độ điềm nhiên đến lạ.

“Chưa kể là, phép thuật này cũng có chỗ thú vị của nó, nhìn nha.” Dứt lời, cặp môi quyến rũ của Tiểu Hắc nhếch lên thành một đường cong đầy gian ác, kế đó anh chàng phanh áo ra, lập tức phơi bày cả bộ ngực trần, nơi cần cổ lộ ra những đường cong mạnh mẽ đẹp mê ly cùng với bờ vai trái cuồn cuộn những thớ cơ săn chắc, nét gợi cảm hiện rõ trong ánh mắt, khiến cho hình tượng anh chàng lúc này trở nên khiêu khích cực độ. Không như cái kiểu tuấn tú đầy nho nhã của Vu Kính, ở nơi Tiểu Hắc toát lên thứ vẻ đẹp đậm chất nam tính, kèm theo đó là sức hấp dẫn đầy hoang dại. Chẳng rõ tôi có hâm mộ tới mức thèm rõ dãi rồi hay chưa, nhưng chắc chắn là không tránh khỏi cảnh ngây người ra nhìn tới tận một phút có hơn đâu.

Định thần lại rồi tôi mới đánh mắt sang bên chỗ ông đạo sĩ kia! Lần này thời gian đứng hình dễ chừng không phải chỉ có năm phút thôi đâu!

…Người mẹ chưa từng thấy mặt của con ơi!

Để tránh làm vạ lây cho quần chúng nhân dân vô tội, tôi thấy mình tốt hơn hết là đừng nên miêu tả lại hiện trường cùng với cảm tưởng của bản thân làm gì. Cơ mà vẫn có một chuyện không nói không được, về cái gọi là đỉnh cao của sự học đòi không phải lối ấy mà, qua ngày hôm nay tôi lại được lĩnh hội nó ở một cấp độ cao hơn rồi!

Tôi bụm miệng cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn lại, thế nhưng lại nhịn không nổi cơn kích động muốn giết người, muốn trả thù đời đang dâng trào trong người, nên mới căm phẫn gằn từng tiếng: “Ông ta, đã khơi dậy ham muốn sát sanh lúc bình sinh chưa bao giờ xuất hiện trong tôi.”


Lần đầu tiên trong đời Tiểu Hắc đồng tình với suy nghĩ của tôi, anh chàng gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý với cậu.”

Ông già kia cũng gật đầu lặp lại lời ấy: “Tôi cũng đồng ý với cậu.”

Tiểu Hắc toét miệng cười: “Nếu chính ông cũng cảm thấy là nên như vậy…” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trời, chậm rãi lùi về sau một bước, hai bước, ba bước, sau đó thì dừng lại.

Lão đạo sĩ đương nhiên cũng cười ngoác cả mồm (hai hàm răng xấu đau xấu đớn luôn), ngẩng đầu lên dòm trời, lùi về sau một bước, hai bước, ba bước… Rồi chợt nghe tõm một tiếng, ông ta đã rơi từ trên tảng đá lớn bên bờ sông xuống dưới, nước sông chảy xiết cuốn ổng trôi cái vèo đi xa tít tắp mù khơi.

Tiểu Hắc… Đứng tại chỗ hít sâu thở đều.

Ít có ác lắm!

Độ chừng mười mấy giây sau, Tiểu Hắc gật gù với tôi: “Thế này chẳng phải xong rồi ư, cậu xem hắn đã giải trừ phép thuật rồi kìa.”

Tôi vẫn không khỏi nghi ngờ có khi không phải là ông ta tự nguyện giải phép đâu, mà là do cái trò hít sâu thở đều trong nước đã khiến ổng ngộp nước mà tử ẹo rồi thì có.

Tiểu Hắc kết lại bằng một câu: “Trong những tình huống thế này, ban cho bọn chúng một cái chết nhân đạo về cơ bản cũng coi như thay trời hành đạo đấy.”

“Đi thôi.” Anh chàng đi trước dẫn đường, “Thời gian không còn nhiều nữa, chẳng mấy chốc nữa Vu Kính sẽ phát hiện ra thôi.”

“Gì cơ?” Tôi vẫn chả hiểu mô tê gì cả.

“Thì chân tướng của mọi việc chứ còn gì, bộ cậu không cần nghe giải thích nữa à?” Tiểu Hắc không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, tôi đành phải lóc cóc chạy theo, thuận miệng hỏi luôn: “Cái phép thuật ban nãy cũng thú vị ghê, nhưng sao lại gọi là gian lận vậy?”

Bất chợt Tiểu Hắc lặng thinh một hồi lâu, đôi đồng tử thường ngày vẫn sáng rỡ như có ngọn lửa cháy bập bùng bên trong thoắt cái cũng trở nên tối tăm ảm đạm, thậm chí đến cái điệu bộ ngông nghênh thường thấy giờ đây cũng biến đâu mất, anh chàng ngoảnh đầu đi, để mặc tôi đứng nhìn cái sườn mặt nghiêng nghiêng, cất giọng đều đều: “Chỉ là một thứ phép thuật dở hơi do một đứa dở hơi sử dụng để gian lận trong khi thi mà thôi, đi nào.”

Tôi đi đằng sau Tiểu Hắc, nhìn theo bóng lưng ấy, chẳng hiểu sao cảnh vật trước mắt dần trở nên nhoè nhoẹt hẳn, không chỉ có vậy, mọi xúc giác cũng trở nên ù lì, ngay cả suy nghĩ cũng hoá mông lung thế nào ấy, chỉ riêng có đôi chân là không cách nào dừng lại được. Dường như cả người đang rơi vào một không gian ngập tràn ảo giác, thậm chí hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì nữa, chỉ đến khi có một đôi tay vỗ vào nhau trước mặt tôi, âm thanh chát chúa phát ra mới kéo tôi về với thực tại.


Tôi có cảm giác như mình vừa giật mình tỉnh giấc từ một cơn ác mộng khủng khiếp, mồ hôi vã ra như tắm, thở dốc liên hồi.

Đây là đâu? Tôi đang làm gì thế này?

Tôi hốt hoảng ngước đầu lên, lúc này mới nhận ra bản thân đang nằm trong một gian phòng hết sức bình thường, điểm đặc biệt duy nhất đó chính là toàn bộ kết cấu căn phòng đều được xây nên từ tre nứa, hương hoa cỏ ngan ngát khắp phòng, hương hoa này rất quen thuộc. Giữa phòng được bày trí một bộ bàn ghế cẩm thạch nho nhỏ, trên bàn vứt chỏng chơ hai cuộn tranh được buộc lại cẩn thận, một đỏ một xanh. Dựng đứng nơi góc tường là một cỗ đàn đã ngả màu, xem ra cũng đã có tuổi rồi. Người đang ngồi trên chiếc ghế tre đặt cạnh cửa sổ kia, không ai khác ngoài Tiểu Hắc, anh ta không nhìn thấy tôi, đôi mắt trống rỗng vô hồn cứ ngó đăm đăm vào giữa phòng.

Ánh mắt ấy mới lạ lẫm làm sao.

Nó khiến tôi thấy bất an.

Cũng may nó chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi biến mất ngay, Tiểu Hắc quay mặt qua, vẫn là bộ dáng thường ngày: “Ngồi đi, ghế đằng đó đó.”

Tôi y theo lời anh ta ngồi xuống, anh chàng lại lơ đãng ngó đi đâu, đợi mãi cũng không thấy mở lời, tôi mới phải dè dặt lên tiếng: “Tiểu Hắc, anh đã hứa sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi mà.”

Anh ta như thể vừa sực nhớ ra vụ này, sửng sốt một hồi mới gật đầu: “Trên bàn có để hai cuộn tranh màu xanh với đỏ đó, cậu mở cuộn màu xanh ra xem sẽ hiểu ngay thôi.”

Chưa gì Tiểu Hắc đã vội viết hồi kí rồi sao? Phục anh ta thiệt đó.

Tôi đứng dậy, tiện tay cầm lấy cuộn tranh nọ, đồng thời nhìn sang cạnh bàn nơi có cái chậu gỗ để dưới đất, bên trong chứa đầy những hạt đậu đã héo queo tới mức gần như mục nát luôn rồi, bệnh tò mò lại trỗi dậy, “Trong chậu này đựng nhiều đậu thật nha?”

“Không nhiều đâu, chỉ có bảy ngàn ba trăm hai mươi sáu hạt thôi hà.” Tiểu Hắc thản nhiên trả lời.

Tôi thoáng sững sờ: “Anh đếm hết rồi sao?”

“Một mình tôi sống ở đây đã mười bảy năm rồi, lắm lúc sợ nhàn cư vi bất thiện nên mới ngồi đếm tới đếm lui vậy đó mà, nhiêu đây thì sá gì, đến cả trên sàn có bao nhiêu vết nứt nè, rồi trên tường có bao nhiêu vết ố nữa nè, tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay.” Tiểu Hắc cười nói, không rõ là vì sao, nụ cười này tựa hồ chất chứa cả một nỗi xót xa khôn cùng, bất chợt tôi lại thấy sống mũi mình cay cay.


“Tiểu Hắc này, sao anh lại…” Tôi toan hỏi, Tiểu Hắc đã chặn họng ngay: “Thay vì quan tâm chuyện của tôi thì hãy lo chuyện của cậu trước đi kìa.”

Nói cũng phải.

Dù sao cũng còn rất nhiều cơ hội khác để hỏi mà. Tôi cầm cuộn tranh màu đỏ lên, tháo gút dây rồi trải bức tranh ra, sao trong tranh trống không thế này?

Lấy nhầm rồi à? Tôi đực mặt ra, tiếp đó mới cười phá lên: “Thì ra là thế. Trước giờ tôi chưa từng biết mình lại không phân biệt được hai màu xanh đỏ đó nha.” Nói đoạn thò tay tính lấy cuộn tranh còn lại.

Tiểu Hắc vội vã đè cuộn tranh ấy lại: “Không phải cậu bị mù màu đâu.”

“Thế thì là bệnh nhược sắc (rối loạn sắc giác) rồi?” Tôi nhớ hình như là có cách gọi như vậy thật.

“Nhược thì đúng là có nhược, nhưng không phải nhược sắc, mà là nhược trí cơ.” Tiểu Hắc bất đắc dĩ đành lắc đầu trả lời.

Tôi đang định đốp lại, bỗng đâu từ trên mặt giấy trắng trơn xuất hiện một sức hút cực mạnh, tôi giật mình thảng thốt, đợi đến khi định thần lại rồi, cả người thế nhưng lại cứng đờ không thể nhúc nhích gì được, toan chất vấn mới phát hiện ra không nói năng được gì luôn. Mà đối diện tôi lúc này lại là khuôn mặt anh tuấn bự chảng của Tiểu Hắc, chuyện này rốt cục là sao chứ?!

“Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ thu cậu vào trong tranh thôi mà.” Tiểu Hắc bình thản nói ra như thể anh ta chỉ đang mời trà tôi thôi vậy.

Nhốt vào trong tranh? Là bức tranh hồi nãy á?

Hình như Tiểu Hắc vừa giơ bức tranh lên cao thì phải, bởi vì bây giờ thì tôi lại có thể nhìn bao quát xuống cả người anh ta.

“Yên tâm đi, những gì đã hứa với cậu tôi nhất định sẽ thực hiện được, tôi sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân, hơn nữa còn là do chính miệng tên đó nói ra, cậu không cần phải lo lắng gì hết.” Nói rồi, anh chàng đem tôi (đang ở trong tranh) trải ra trên bàn, chuẩn bị cuộn lại như cũ.

Đừng mà, rốt cục thì anh có ý đồ gì đây!

“Cậu đừng có hiểu lầm, không phải là tôi ghét bỏ gì cậu đâu, thậm chí còn có hảo cảm với cậu nữa là đằng khác. Trông cậu có phần giống…” Tiểu Hắc đột ngột nói tiếp, “Chỉ tiếc rằng cậu lại bị Vu Kính chấm trúng mất rồi.”


Sau đó anh chàng không chút do dự cuộn tròn bức tranh lại, trước mắt tôi trở nên tối hù, chả thấy được gì cả. Chỉ có thể cảm thấy được rằng anh ta đang cẩn thận đặt tôi lên bàn, Tiểu Hắc à, rốt cục là anh bị cái gì vậy chứ!

Tôi không hiểu, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Giờ phút này, hình ảnh Vu Kính, bất chợt lại hiện lên một cách rõ ràng đến mức lạ kì trong tôi. Nghĩ đến anh ấy, tôi như được tiếp thêm lòng dũng cảm, trước giờ tôi chưa từng có niềm tin nào mãnh liệt đến thế, tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ vì tôi mà đến, chắc chắn luôn!