Vẫn Ở Bên Anh

Chương 8

Phía sau La phủ, có một phòng xay xát nhỏ.

La lão thái thái rất thích món đậu hủ. Nhưng phải do chính ở nhà nấu ra.

Vì vậy bé Hạt Mưa và Bích La thường được trưng dụng đến đây. Bổn phận là xay đậu tương, cái cối đá thật nặng. Hai đứa nhỏ phải cong lưng trên chiếc càng to mới đẩy được hòn đá xay nặng trĩu. 

Công việc thường tiến hành đến thật khuya.

Tối hôm ấy. Hai đứa có bổn phận xay đậu. Nhưng không hiểu sao bé Hạt Mưa lại không chuyên tâm, nó có vẻ như nghĩ ngợi điều gì.

Đang làm chợt nó nhìn lên nói:

Chị Bích La... Phải thế nào mới đi ra ngoài được?

Muốn đi ra ngoài à? Không dễ đâu. Bích La nói – Trừ trường hợp như hôm qua. Lã thái thái đi xem hát, muốn chị Lục, chị Lam theo hầu hạ trà nước... hay sai bảo đi mua đồ... nhưng mà mấy thứ đó, có các chị lớn bao hết rồi, làm gì có phần mình?

Như vậy thì... Bé Hạt Mưa bối rối – Làm sao em đi viếng nội em được? Ngày mai là sinh nhật của người rồi? Chị biết không? Ngày xưa mỗi lần đến sinh nhật nội, em thường phụ người cắt chữ thọ này... Sau đó được ăn bánh trứng, ăn mì... Bây giờ nội không còn nữa... Em định cắt chữ thọ với mua mì đặt lên mộ cho người.

Bích La ngẩn ra:

Em nghĩ tới là đủ rồi... Hay là thế này, cứ cắt chữ thọ bày ra trong phòng rồi vái... Chứ muốn ra ngoài... Chuyện không đơn giản đâu.

Bé Hạt Mưa đứng thẳng người lại. Chiếc cối đá ngừng chạy. Nó quay người ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

Để em đi xin má Phùng.

Ồ Hạt Mưa! Không được đâu... Thế nào cũng bị mà Phùng chửi đánh đấy.

Nhưng bé Hạt Mưa đã chạy ra khỏi phòng xay.

°

Quả nhiên, khi bé Hạt Mưa đến xin, má Phùng đã trợn mắt.

Viếng mộ à? Mày đâu có phải là Thiên kim thiểu thư. Bày đặt chuyện viếng mộ. Hôm nay lại giữa tháng bảy chứ nào phải Thanh minh... Bày đặt! Không được đi!

Nhưng mà... Bé Hạt Mưa lúng túng nói – Ngày mai là sinh nhật của nội con mà?

Người chết rồi làm gì có sinh nhật!

Má Phùng, con van má... Con đi một chút là về ngay... Má giao việc gì con cũng gắng làm cả. Giao gấp đôi việc cũng được!

Tao bảo không là không. Má Phúng lớn tiếng – Hai đứa bay xay hết đậu chưa? Chưa thì quay về đấy xay cho xong. Rồi bà gõ tay lên đầu Hạt Mưa tiếp – Mà coi chừng vỡ cái đầu đấy. Ở đó mà định tìm cách ra ngoài chơi, không dễ đâu con ạ.

Hạt Mưa ràn rụa nước mắt quay về phòng xay. Nó và Bích La cố đẩy đòn xoay. Hai tảng đá to cạ vào nhau phát ra những tiếng giống như tiếng rên xiết.

°

Sáng hôm sau, La phủ như rối lên vì bé Hạt Mưa bỏ trốn.

La lão thái thái giận dữ. Bà ngồi giữa tòa đại sảnh gọi từng a đầu, tôi tớ lên chửi thậm tệ. Tuyết Hà, Phỉ Thúy và Gia San đều có mặt. Hôm ấy may là chẳng có Chí Cang ở nhà, nên không khí đỡ gay cấn. Má Phùng là người đứng mũi chịu sào, bị mắng trước tiên.

Bà cai quản kiểu gì lạ vậy? Tại sao một con tiểu a đầu như vậy mà cũng coi không xong để nó bỏ trốn... Vậy còn làm gì được nữa chứ?

Thưa lão thái thái. Má Phùng vội vã biện minh – Không phải là tôi không biết cai quản, mà tại cái con Hạt Mưa nó hoang quá. Nó không cha không mẹ, nên không được dạy dỗ như bao nhiêu a đầu khác. Tại Lão thái thái thương người, mới chứa nó, chứ lúc nó mới vào nhà, tôi đã thấy không được, nó gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối... Tôi đã hết sức mình rồi đấy chứ, hết rầy la đến mắng chửi, vậy mà nó cũng hoang, cũng bỏ trốn.

Mất một tiểu a đầu cũng không có gì. Lão thái thái nói – Nhưng mà bà thử nghĩ xem, nếu nó ra ngoài rồi nó bêu riếu, nói xấu gia đình ta nào là đánh đập, hành hạ, ngược đãi nó. Có phải là gây tai tiếng cho nhà họ La này không? Rồi bà quay qua đám nam gia nhân gọi:

Lã Văn! Lão Văn đâu rồi, ông đi bắt nó về đây cho tôi.

Vâng.

Lão Văn bước ra nhận lệnh, rồi quay người định đi, nhưng lão thái thái gọi giật lại.

Khoan đã nào. Ông định đi đâu tìm vậy? Ông có biết là con bé đó còn ai quên biết ở Thừa Đức này không?

Bích La không dằn được, bước  ra quỳ trước mặt Lão thái thái.

Thưa lão thái thái... Con nghĩ là Hạt Mưa nó không bỏ trốn đâu. Nó chỉ đi ra viếng mộ của nội nó thôi.

Viếng mộ?

Lão thái thái ngạc nhiên nhìn Bích La.

Vâng, tối qua Hạt Mưa nó khóc suốt đêm. Nó lấy giấy cắt một chữ thọ to. Không có mì nó không dám xuống nhà bếp lấy. Nó sợ má Phùng mắng... Hôm qua nó có xin phép má Phùng cho nó được viếng mộ nội nó. Vì hôm nay là sinh nhật của nội... “Rổn!” Chiếc ly trà trên tay của Tuyết Hà rơi tuột xuống đất vỡ tan.

Lão thái thái nhìn Tuyết Hà.

Cô làm sao vậy?

Dạ... Dạ... Tại con... Phỉ Thúy vội cúi xuống nhặt những mảnh vỡ - Ly trà nóng quá... nóng quá...

Trong lúc ấy Tuyết Hà không còn nghe thấy gì cả! Bé Hạt Mưa viếng mộ của nội nó? Vì hôm nay là sinh nhật của người... Trời ơi... Bé Hạt Mưa! Hạt Mưa! Năm nay nó tám tuổi, không cha mẹ, chỉ có một bà nội... Tại sao... Thành phố Thừa Đức này có hàng trăm hàng vạn hộ, không chọn... lại chọn... La phủ này... Trời ơi... Hạt Mưa! Hạt Mưa!

Lão thái thái không nhìn Tuyết Hà nữa mà quay sang má Phùng.

Chuyện đó có hay không?

Má Phùng cúi đầu xuống.

Dạ... có.

Thế ở đây ai biết mộ của nội nó chôn ở đâu không?

Lão Văn bước ra.

Dạ tôi biết, ở cái nghĩa địa hỗn tạp, phía Tây thành phố.

Vậy thì ông đi bắt nó về đây.

Vâng.

Tuyết Hà đứng đấy, chợt lên tiếng:

Tôi theo với!

Lão thái thái quay lại chau mày nhìn Hà. Khuôn mặt Tuyết Hà hôm ấy không hiểu sao lại trắng bệch, người yếu như gió thổi muốn bay. Với những người đàn bà thế này... có gì hấp dẫn đâu mà Chí Cang lại yêu thích? Về làm dâu đã tám năm mà chẳng hề có chút trách nhiệm trong nhà... Chỉ có vẻ quan tâm nhiều đến con tiểu a đầu. Quan tâm nhiều đấy chứ? Đúng rồi... Có thể là vì... cô nàng không có con... Phải... cô ấy cũng yêu quý Ngọc Lâm lắm... Vậy là trời phạt tội lăng loàn nên mới không có con nhỏ? Chắc là vậy! Thiếu thốn tình thương... Sự không được làm mẹ... Bà suy nghĩ và chợt nhiên thấy cảm thông cho nỗi khổ của Tuyết Hà... Có lẽ vì vậy mà Hà yêu Hạt Mưa... Cái chuyện Hạt Mưa bỏ đi, cũng không có gì căng thẳng. Thôi thì... Hà muốn đi tìm nó về... cứ cho Hà đi. Bà nói:

Phỉ Thúy mày cũng đi theo đi... Nếu thật sự nó đi viếng mộ, thì dẫn nó về – Đừng đánh đập hay trách mắng gì nó... Dù gì đó cũng là một ý tốt. Nó chỉ muốn trả hiếu thôi... Còn nếu không có ở đấy... có nghĩa là nó bỏ trốn thật, thì đến chỗ trọ cũ hỏi, rồi tìm cách mà bắt về.

Dạ!

Phỉ Thúy vội vã gật đầu, rồi theo Tuyết Hà bước nhanh ra cửa.

°

Lên xe, lão Văn vừa vút roi cho ngựa chạy, Tyết Hà đã nắm lấy tay Phỉ Thúy bóp chặt. Có một cái gì đau đớn, muộn phiền, chờ đợi, nôn nóng trong lòng... Có cả những giọt lệ. Phỉ Thúy nhìn chủ mà lắc đầu. Nàng chỉ đưa tay về phía lão Văn ra hiệu.

Tuyết Hà hiểu ý cắn nhẹ môi, cố dằn lấy cảm xúc.

Xe đã đứng lại tại bãi tha ma hỗn tạp phía Tây ngoại ô.

Tuyết Hà và Phỉ Thúy vội nhảy ngay xuống xe.

Ở đây phần lớn là những ngôi mộ vô chủ. Gò mối ngổn ngang. Cỏ dại và lá rụng đầy lối. Cảnh thu thật buồn. Tuyết Hà đảo mắt nhìn. Ở một góc sâu, Hạt Mưa đang quỳ trước một ngôi mộ đất. Cái thân hình nhỏ nhắn của nó giữa khoảng không gian trống trải bao la trông thật bé nhỏ, thật tội. Tuyết Hà chợt thấy lòng đau thắt, suýt đã bật khóc thành tiếng.

Lão Văn, ông đứng đây chờ, để tôi và Phỉ Thúy vào trong khuyên nhủ nó.

Tuyết Hà ra lệnh, từ ngày đến nhà họ La đến giờ, đây là lần đầu tiên Tuyết Hà ra lệnh.

Lão Văn gật đầu.

Tuyết Hà và Phỉ Thúy bước nhanh vào trong.

Trước mặt Hà là tấm bia mộ gỗ.

“Châu Thị chi mộ”.

“Ồ”, Tuyết Hà cảm thấy hai chân như nhũn ra. Nàng quỵ xuống mà hai hàng nước mắt lã chã. Phỉ Thúy đứng cạnh cũng sụp quỳ xuống.

Bé Hạt Mưa quay đầu lại. Nó trông thấy hai người. Nó vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Mợ! Chị Thúy... Dạ... Con xin lỗi... Xin lỗi... Nhưng con không làm sao khác hơn được. Con muốn dâng hương cho mộ nội... Con muốn nói chuyện với người, con có quá nhiều chuyện để nói... Xin lỗi... Con đã làm phiền mợ và chị phải đến đây... tìm con.

Tuyết Hà quỳ lặng ở đó nhìn Hạt Mưa. Đôi mắt đen với hàng mi dài, chiếc mũi nhỏ xinh xắn hoàn toàn là bản sao của A Mông. Vậy mà, vậy mà tại sao ta lại không nhìn ra? Cả khuôn mặt trái xoan và cái miệng kia... là hình ảnh của ta thu nhỏ. Hạt Mưa! Hạt Mưa! Tuyết Hà gào lên trong lòng. Tội nghiệp đứa con khốn khổ của ta... Nàng đưa tay ra run rẩy đặt lên vai Hạt Mưa! Xúc động đến độ không nói được thành lời.

Mợ ơi, mợ làm sao vậy? Hạt Mưa ngạc nhiên hỏi – Mợ đang giận con lắm, phải không?

Không phải, không phải đâu con! Tuyết Hà nghẹn lời nói – Mợ không giận con mà mợ đang giận chính mình. Hạt Mưa này... Con hãy nói cho mợ biết, nội con có cho con biết gì về mẹ về cha con không?

Bé Hạt Mưa do dự một chút rồi nói:

Mẹ con... đã chết rồi... Còn cha con thì... nghe nói là đang làm ở mỏ than tận Tân Cương... Nơi đó xa lắm... xa lắm... Ngay lúc con còn bé tí xíu... Nội cũng đã đưa con đến đấy tìm cha nhưng không gặp. Con theo nội khắp nơi. Để rồi cuối cùng nội con ngã bệnh. Để có tiền mua thuốc trị bệnh cho nội, con mới bán mình vào làm a đầu cho La Phủ. Tiếc một điều là chưa trị được bệnh, nội đã chết... Bây giờ không còn cách nào để con đi tìm cha.

Hạt mưa vừa nói vừa khóc.

Bàn tay của Hà đặt lên vai nó run rẩy hơn.

Thế Hạt Mưa này... Con có nhớ sinh nhật của con vào ngày nào không?

Dạ... Mùng mười tháng sáu. Hạt Mưa nói – Nội còn cho biết, hôm con chào đời... mưa rất to. Nội bế con đi mà thấy mưa rơi đầy hồ... nên người mới đặt cho con cái tên là Hạt Mưa.

Phỉ Thúy đưa tay lên bụm môi. Nàng không còn dằn lòng được, bật khóc lớn. Trong khi Tuyết Hà vẫn ôm chặt con gái, nghẹn giọng:

Thôi được rồi, được rồi! Bây giờ con đã ở bên mợ... Hạt mưa, con gái của ta... Mợ biết... Nội con là một người rất nhạy bén, trước khi qua đời... Người đã... Người đã... sắp xếp một cách chu đáo... Trời ơi...

Tuyết Hà đẩy Hạt Mưa qua một bên. Nàng dập đầu liên tục trước mộ vú Châu... Mẹ ơi! Bây giờ mẹ con con đã được đoàn tụ... Mẹ hãy yên tâm... Hãy yên nghỉ dưới suối vàng.

Hạt Mưa ngơ ngác nhìn Tuyết Hà và Phỉ Thúy nhưng nó cũng có vẻ cảm động.

Nó hỏi:

Tại sao mợ và chị lại dập đầu lạy nội con chi vậy?

Bởi vì... Phỉ thúy đứng dậy, cố lấy lại bình tĩnh nói – Bởi vì nội của em là một bà nội rất vĩ đại. Mợ và chị không thể không bái phục bà ấy.

Bé Hạt Mưa gật đầu. Cái lý do đó quá đúng.

Nó quay lại nhìn nấm mộ của nội nó nó:

Nội vui nhé! Hôm nay có nhiều người đến thăm nội đấy.

Tuyết Hà chợt đứng dậy nắm lấy tay Phỉ Thúy:

Trời đất. Không biết anh Mông đã đi chưa? Ta phải đến ngay Hàn Ngọc Lâu mới được.

Phỉ Thúy tái mặt, ngăn Hà:

Chúng ta phải quay lại La phủ ngay. Lão Văn đang đứng ở ngoài. Lão thái thái đang chờ... Hạt Mưa là a đầu của La phủ, còn Quận chúa là dâu... Cái gì cũng phải giữ nguyên trạng, không được đảo lộn. Đi nào, ta về nhanh đi... Quận chúa cần phải bình tĩnh... Chỉ có cách đó ta mới làm được chuyện lâu dài... Đừng có hấp tấp mà hại... Hạt Mưa... hại cả chủ nhân Hàn Ngọc Lâu nữa.

  Tuyết Hà rưng rưng nước mắt, không dám phản đối.

Bé Hạt Mưa nhìn hai người lớn. Nó không hiểu tại sao họ lại khóc, nó rụt rè nói:

Mợ và chị đừng khóc, không phải con cố tình làm sai đâu. Bây giờ sinh nhật của nội coi như đã xong. Con sẵn sàng trở về chịu tội...

Không! Không được! Tuyết Hà xúc động nói – Từ đây về  sau không ai có quyền đánh con nữa. Mợ sẽ bảo vệ cho con, không cho ai đụng đến con, không cho ai đụng tới hết.

Quận chúa này! Phỉ Thúy bối rối nói – Quận chúa cứ thế này làm sao ta về được? Kìa, lão Văn đã đến kìa... Thôi ta về đi.

Vừa mới đến nhà, mà Phùng đã giận dữ xông ra.

Hay quá hở. Bỏ trốn! Để bị bắt về!

Má Phùng vừa nói vừa vung tay lên. Nhưng Tuyết Hà đã bước tới chận lại.

Đứng im, không được động đến nó.

Má Phùng dừng lại, có vẻ ngạc nhiên. Phỉ Thúy vội bước tới bảo Hạt Mưa.

Sao không quỳ xuống chịu tội với Lão thái thái đi chứ?

Hạt Mưa vội vã bước tới, quỳ trước mặt Lão thái thái, nó run rẩy nói:

Thưa bà, con đã về.

Lão thái thái nghiêm mặt, nhìn Tuyết Hà.

Sao, thế nào?

Tuyết Hà liếc mắt về phía Hạt Mưa, nàng cố dằn lòng. Nếu không có lẽ đã đỡ nó dậy. Nàng chưa kịp trả lời Phỉ Thúy đã nói:

Thưa Lão thái thái. Quả thật Hạt Mưa đã đến mộ của nộ nó. Nó không hề có ý bỏ trốn. Nó là đứa có hiếu... Lão thái thái nên rộng lượng...

Lão thái thái nghe Phỉ Thúy nói có vẻ xúc động nhưng người vẫn làm mặt lạnh, nói:

Không cần biết nguyên do gì. Chưa có lệnh mà tự ý bỏ ra ngoài là phải bị phạt. Hạt Mưa! Mày là a đầu... Mà a đầu thì có thân phận của a đầu. Mày phải biết là mày còn có chủ nữa. Nhà tao đã bỏ tiền ra mua mày về đây... Được ăn mặc đầy đủ, thì mày phải biết vâng lời, chứ đâu có quyền tự ý hành động? Hiểu chưa?

Bé Hạt Mưa quỳ đó, gật đầu lia lịa. Tuyết Hà nhìn cảnh trước mặt mà ruột gan tan nát.

Lão thái thái ra lệnh:

Má Phùng đâu, dẫn Hạt Mưa đi. Kiếm việc cho nó làm!

Dạ!

Má Phùng kéo Hạt Mưa đi, Tuyết Hà nhìn theo. Nàng có cảm tưởng như không phải Hạt Mưa mà trái tim nàng đang bị kéo lôi đi xềnh xệch.

°

Về đến phòng riêng của Tuyết Hà, Phỉ Thúy vội khép kín tất cả các cửa lại.

Quận chúa. Người nên tỉnh táo một chút. Chúng ta cần phải thảo luận!

Tuyết Hà ngẩng lên, bứt rứt nhìn Phỉ Thúy:

Em đi ngay đi, mang bé Hạt Mưa đến đây. Nói là ta có việc cần sai nó làm. Ta không muốn thấy nó bị hành hạ dưới tay má Phùng. Nó mà bị đánh, bị dằn vặt chắc ta chết mất...

Quận chúa này... Phỉ Thúy chụp lấy tay Tuyết Hà nói: – Quận chúa phải bình tĩnh một chút.

Bình tĩnh à? Tuyết Hà cao giọng – Làm sao ta bình tĩnh được. Khi mà... Hạt Mưa. Nó là con ruột của ta...

Phỉ Thúy sợ hãi, vội chụp lấy miệng Tuyết Hà, làm Tuyết Hà như tỉnh ra.

Quận chúa... Cái chuyện đó... Ở đây chỉ có tôi và Quận chúa biết thôi. Và điều này thật là cấm kỵ. Quận chúa không được nhắc đến nữa. Coi chừng tai vách mạch rừng. Chẳng may mà Lão thái thái hoặc thiếu gia biết được thì bé Hạt Mưa sẽ không sống được. Quận chúa biết không? Biết không chớ?

Tuyết Hà trợn trừng mắt, nàng đau khổ nói:

Biết vậy... ban nãy ta đưa nó thẳng đến Hàn Ngọc Lâu, giao cho anh Mông... Trời ơi... Phỉ Thúy... Em nghĩ xem, ta có nên nói hết sự thật cho bé Hạt Mưa biết không? Đừng để nó gọi ta là mợ nữa...

Quận chúa! Quận chúa không thể hành động như vậy được. Phỉ Thúy lắc đầu nói – Bây giờ Quận chúa mà nói thật với bé Hạt Mưa... Quận chúa có tiên liệu được... Hạt Mưa nó phản ứng ra sao? Nếu chẳng may vì quá xúc động, nó quậy tùm lum... Lúc đó... đại họa chứ không phải chơi đâu Quận chúa ạ.

Có lẽ... Có lẽ như vậy... Tuyết Hà bối rối – Nhưng mà ta phải làm sao... để bảo vệ Hạt Mưa? Mẹ chồng ta đã tìm đủ trăm phương ngàn kế để đưa con bé cho ta... Không lẽ ta để nó suốt đời làm thân a đầu à?

Phỉ Thúy chụp lấy vai Tuyết Hà.