Vẫn Ở Bên Anh

Chương 4

Ngay lúc Hạt Mưa và Tuyết Hà gặp nhau, nhưng còn chưa biết nhau, thì ở Di Thân Vương phủ một chuyện lạ xảy đến.

Trời tờ mờ sáng, Vương Gia vừa thức dậy thì Lý Phiêu, một tay thân tín của ông từ ngoài đi vào.Với tấm danh thiếp trên tay, Phiêu căng thẳng nói:

- Thưa Vương Gia...Có khách định gặp Vương Gia.

- Thế à? Vương Gia nhìn Lý Phiêu. Nhưng tại sao mi lại có vẻ hốt hoảng vậy? Khách hung dữ lắm à?

Rồi Vương Gia cầm tấm danh thiếp lên xem.

- Cao Hàn cái tên nghe lạ quá. Người ở đâu vậy? Ông ta có nói là định gặp ta làm gì không?

- Thưa Vương Gia. Lý Phiêu bối rối nói. – không biết thủ hạ có lầm lẫn không, nhưng cái ông Cao Hàn này, sao mà có vẻ quen quá. Hình như là Cố A Mông ngày xưa Vương Gia đã đày ra biên cương thì phải.

Vương Gia giật mình.

 Bà Phước Tấn ngồi kế bên cũng tái mặt, bà bước tới:

- Mi có nhìn lầm không? Nếu đúng là hắn sao lại phải thay đổi tên họ? Mi thấy ăn vận thế nào? Có nghiêm túc không? Có ai cùng đi không?

- Hắn có vẻ rất chững chạc, có dẫn cả người đi theo.

- Hả? Bà Phước Tấn căng thẳng. - Có phải Vú Châu không?

- Dạ không phải mà là một người nam. Anh chàng có vẻ võ nghệ cao cường chắc là tùy tùng theo bảo vệ.

- Hừ. Vương Gia kinh ngạc. – Ý mi muốn nói là Cố A Mông đã rùng mình biến thành người khác? Tay Cao Hàn nào đấy? Còn mang cả cận vệ đến đây sinh sự? Phải không? Được rồi. Để ta ra xem hắn...hắn là Cao Hàn hay là Cố A Mông.

Vương Gia bước nhanh ra đại sảnh. Bấy giờ người khách lạ đang đứng hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ, tay chắp sau lưng. Chiếc áo dài màu lam lịch sự. Đứng phía sau ông ta là một thanh niên to lớn.

Vương Gia vừa ra tới đã nghe tiếng người khách nói với gã hầu:

- A Đức này...Mi có thấy không. Mặc dù hoa văn trên cột kèo Di Thân Vương phủ có phai nhạt đi nhưng tượng sư tử đá trước cửa vẫn uy nghi như ngày cũ.

Vương Gia thấy tim đập mạnh. Giữa lúc đó bà Phước Tấn từ trong cũng bước ra, bà buột miệng kêu:

- A Mông.

Cao Hàn giật mình quay lại. Tuy gương mặt A Mông không đổi nhưng dáng dấp, cử chỉ lại hoàn toàn khác, vững vàng, lịch sự hơn. Đã có những nếp nhăn năm tháng, mắt Cao Hàn vừa sắc, vừa lạnh. Cao Hàn chợt nhép môi cười. Giọng nói có cái gì chua chát:

- A Mông à? Hình như ai mới gọi A Mông thì phải? Đúng rồi! Chín năm về trước... Tôi cũng biết đến một người tên là A Mông...Hắn bị đày đi tận biên cương...Trên đường đói khát bệnh tật. Hắn chết rồi. Cố A Mông chết thật nhiều lần. Một lần trên đường đi đày. Một lần chui xuống mỏ than, hầm sập, một lần...căm phẫn đánh nhau với lính canh. Đến lúc cách mạng đến, quân nhà Thanh bị mất thế. Mỏ than bị giải tán thì cái tay Cổ A Mông kia vì đói rét nên cũng bệnh hoạn trầm trọng...Hắn lưu lạc khắp miền Tây Bắc, bị bọn lưu manh ở địa phương tấn công và Cố A Mông chết...chết ngay trong lúc đó. Rồi Cao Hàn ưỡn ngực ra thở dài.

- Xin lỗi hai ông bà...Cái anh chàng Cố A Mông đó nhờ hai ông bà chiếu cố nên nó đã chết hàng chục lần rồi. Bây giờ đứng trước mặt hai ông bà đây không phải là Cố A Mông nữa mà là Cao Hàn.

Cao Hàn chậm rãi nói. Những hình ảnh cũ như hiện rõ trước mắt. Màn bị bọn lưu manh ở Thiểm Tây hành hạ...Nếu lần đó không gặp hai thầy trò Cao lão gia và A Đức có lẽ bây giờ Cao Hàn không còn đứng ở Vương phủ này. Cuộc đời có nhiều cái kỳ ngộ lạ lùng, mà nó nhiều khi đổi thay cả vận số.

Ông Cao Chấn Nguyên bấy giờ trên sáu mươi tuổi vừa thấy A Mông, như một định mệnh, khi biết rõ thân thế của chàng, đã động lòng đưa Mông về quê nhà. Đến Phước Kiến, người đã nói với A Mông thế này:

- Con thì không nhà không cửa, ta lại không con cái. Tên của con đã bị bao tội danh làm hoen ố.Bây giờ... giữa ta và con đã có duyên gặp nhau thì tại sao..con lại không thừa dịp thay tên đổi họ, lập lại cuộc đời?

Thế là...A Mông đã bái Cao lão gia làm nghĩa phụ, chàng đổi sang họ Cao, lại lấy tên Hàn. A Mông nhớ mãi câu: “ ngọc trong tuyết nên phải chịu lạnh” nên chàng lấy tên là Hàn, dù gì Mông cũng có chín năm lạnh buốt.

Hôm nay... đứng trước Vương Gia chàng đã có thể ngẩng cao đầu không mặc cảm. Cao Hàn nói:

- A Mông tuy đã chết nhưng oan hồn chưa tan. Vương Gia có điều gì cần nhắn lại với hắn, hãy nói, tôi sẽ chuyển lời cho.

Vương Gia đứng đấy, gương mặt xanh tái. Đột nhiên, ông lớn tiếng:

- Hừ. Mi còn dám quay về đây à? Chín năm trước mi đã tạo nên biết bao rắc rối...đến bây giờ còn chưa hóa giải được...vậy mà mi vẫn còn dám ngang nhiên đặt chân đến Vương Phủ này, dám lên giọng lớn lối với ta nữa chứ!

Cao Hàn bình tĩnh:

- Vương Gia. Xin nhắc Vương Gia bây giờ là năm dân quốc thứ tám rồi, không phải thời phong kiến cũ. Hai cái chữ Vương Gia của ông nó cũng đã đi vào lịch sử. Ông không còn ngồi trên những tầng bệ cao, muốn giết ai thì giết như ngày nào. Cũng như tôi, tôi cũng không còn thân phận thấp hèn. Mặc ai muốn làm gì thì làm. Chúng ta là những con người bình đẳng. Chẳng ai có quyền đụng đến ai...ông hiểu chứ?

- Đồ hổn láo! Vương Gia giận dữ, xông tới chụp lấy ngực áo Cao Hàn –  Hừ. Đó chỉ là một sự đổi đời, cải triều hoán đại...như một màn kịch...Mày dù có thay tên đổi họ thế nào thì trong con mắt tao thế giá mày cũng không thay đổi...Tao vẫn khinh thường, ghê tởm. Tao thù mày...Vì chính mày...Mày đã mang nhục vào nhà tao...Thật tiếc...Phải chi lúc đó tao cho mày một nhát kiếm là xong...

- Vương Gia này!

Anh chàng có tên là A Đức bước tới, nắm lấy tay Vương Gia đẩy nhẹ. Vương Gia thấy cái đẩy kia đầy sức mạnh làm ông không thể không buông Cao Hàn ra. Ông tròn mắt nhìn gã thanh niên. Đây là Cao Hàn chứ không còn là Cố A Mông, cạnh hắn có cả một cao thủ hầu cận. Ông chợt hiểu.

A Đức lên tiếng với nụ cười:

- Vương Gia, có gì ta nghiêm chỉnh thảo luận. Thiếu gia chúng tôi đến đây với thiện ý. Mong là ông cũng dùng lễ đáp lại là tốt hơn.

Hừ...Thế là thế nào? Vương Gia giận xanh mặt.

Ông chưa kịp nói gì thì bà Phước Tấn đã bước tới đứng giữa hai người. Bà nhìn Cao Hàn:

- Thế còn mẹ cậu đâu? Hai mẹ con chưa gặp nhau à? Bà ấy chưa tìm gặp cậu?

- Bà nói gì? Cao Hàn giật mình quay qua. Mẹ tôi đi gặp tôi? Tôi bị đày mãi tận Tân Cương làm sao gặp? Sau giải phóng, tôi lại lưu lạc khắp nơi rồi về Phước Kiến, mẹ tôi làm sao biết ở đâu mà tìm? Lúc mới quay lại Bắc Kinh, tôi có đến gian nhà cũ mà mẹ con tôi đã sống. Nhưng bây giờ nhà mục nát mà đã đổi chủ. Những người chung quanh nói mẹ tôi đã bỏ đi từ tám năm trước rồi. Thế quý vị...

Cao Hàn chợt bước tới lớn tiếng:

- Sao? Quý vị đã làm gì mẹ tôi chứ?

- Trời đất! Bà Phước Tấn kêu lên. – Bà ấy chưa gặp cậu? Chính tôi đã cho bà ấy địa chỉ của cậu. Tôi đã nói rõ là thôn Ha La tỉnh Tân Cương. Tôi còn cho lộ phí nữa. Đúng ra...phải đến đấy rồi chứ?

Cao Hàn ngẩn ra, Vương Gia cũng ngẩn ra:

- Bà đã nói thật chứ?

- Làm sao tôi có thể nói dối chuyện như vậy được?

Bà Phước Tấn vừa dứt thì Vương Gia gầm lên:

- Hay dữ đa, bà dám qua mặt tôi. Bà tiết lộ rồi còn cho tiền vú Châu nữa. Bà to gan thật.

- Vương Gia! Bà Phước Tấn nghẹn giọng nói – Chuyện xảy ra đã tám năm rồi, ông thắc mắc có ích lợi gì.

Cao Hàn loạng choạn. Thật vậy ư? Mẹ ta đã đến Tân Cương? Trời ơi, con đường đến đầy tuyết giá...lại xa vạn dặm...Nếu thật sự mẹ đã đi...cũng khó mà đến được...Vậy thì...chuyện gì đã xảy ra...tìm không gặp ta...người có quay trở lại Bắc Kinh không? Có tìm lại bà Phước Tấn cầu cứu không? Cao Hàn ngẩng nhìn lên:

- Sau đó...Sau đó thế nào chứ?

Sau đó à? Bà Phước Tấn ngập ngừng. – Sau đó tôi không còn biết tin tức gì nữa.

- Thế còn...Tuyết Hà thì sao?

Cao Hàn hỏi làm Vương Gia nổi nóng:

- Con người vô trách nhiệm như cậu mà còn dám nhắc đến cái tên Tuyết Hà nữa à? Nó đã lấy chồng...Tám năm trước nó về làm vợ của La Chí Cang. Bây giờ sống rất hạnh phúc. Tôi cấm cậu đấy.Cậu không có quyền quấy rầy...Cậu làm thế tôi không tha cho cậu đâu...Tôi tuy già nhưng sẵn sàng chiến đấu đến cùng...

- Vương Gia ơi Vương Gia! Bà Phước Tấn kéo lấy chồng. – Sao ông hay nổi giận như vậy?

Và quay sang Cao Hàn bà buồn bã phân bua:

- Cậu biết không, Vương Gia nhà tôi, hai năm nay sức khỏe suy sụp, không còn như ngày trước. Riêng chuyện kia dù gì nó cũng đã qua rồi, cậu hỏi làm gì chứ?

- Chuyện cũ còn đó nào đã qua? Cao Hàn lớn tiếng nói. – Còn đứa con của tôi? Hãy cho biết đi, bây giờ nó ở đâu?

Vương Gia trợn mắt nói:

- Cái thứ lộn dòng đó, vừa mới chào đời đã chết rồi!

Cao Hàn tái mặt, lần này chính chàng chụp lấy ngực áo của Vương Gia:

- Làm gì có chuyện đó? Tại sao vừa chào đời lại chết? Ông nói bậy... Mấy người...đã làm gì nó?

- Tao đã cho chôn rồi. Vương Gia hét. Tao đã chôn nó, cái thứ nhục nhã đó, không chôn sớm còn để làm gì? Rồi sao?

- Trời ơi! Cao Hàn hét, tay nắm ngực áo Vương Gia lắc mạnh. – Mấy người nhẫn tâm vậy sao? Đứa bé nó vô tội...Nó cũng là máu thịt của mấy người cơ mà...Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao?

- Dừng tay lại. Bà Phước Tấn vội can. – Hãy nghe tôi nói đây...Đứa bé đó chưa chết...Nó là một đứa con gái rất đẹp...Tôi đã giao nó cho mẹ cậu...Và vú Châu không dám ở lại thành phố này nên đã bế nó đi Tân Cương tìm cậu ngay.

Bà Phước Tấn vừa dứt lời, cả Vương Gia và Cao Hàn đều ngẩn ra. Cả hai đều chăm chăm nhìn bà, làm bà bối rối.

Bà quỳ xuống nói với Vương Gia:

- Em xin lỗi anh. Nhưng mà cái con bé đó tuy mới chào đời nhưng cũng thật dễ thương. Nó nhìn em cười...Em làm sao nhẫn tâm xuống tay? Vả lại, vú Châu...bà ấy vừa mất một thằng con trai đang đau khổ...Em thấy...đưa con bé cho bà ấy...để bà ta mang đi tìm con sum họp...Coi như ta đã làm được điều lành...Em đâu có ngờ là...bà ta cũng không tìm được A Mông.

Bà Phước Tấn nói với nước mắt rồi nắm lấy tay Cao Hàn xúc động:

- Thôi từ đây về sau...cậu đừng có đến nữa...Chúng tôi chỉ là hai người già vô dụng...Cậu cũng đừng đi tìm Tuyết Hà...Nó bây giờ nó đã có chồng, nó có cuộc sống mới...Hãy đi đi...Đi tìm mẹ và con của cậu đi. Không biết họ đang lưu lạc phương trời nào...Có lẽ họ đang chờ cậu đấy.

Bà Phước Tấn chân tình nói. Bà trìu mến nhìn Cao Hàn.

- A Mông. Chuyện đã qua rồi, có oán có hận cũng vô ích. Có những cái nghĩ lại mà cũng buồn. Nhưng...cậu hãy vì chúng tôi, vì Tuyết Hà, vì cậu mà cố gắng tìm cho được vú Châu về đi.

Cao Hàn nhìn bà Phước Tấn chợt trong ánh mắt tuyệt vọng kia đã vươn lên sự an ủi và niềm vui. Ít ra thì...

· ° ° °

Tối hôm đó, Cao Hàn và A Đức ngồi trong khách sạn. Trước mặt họ là một tấm bản đồ từ thành phố Bắc Kinh đến Ha La, con đường khá dài phải vượt sông, vượt núi, sa mạc hoang vu...Mẹ của ta đã già, lại còn phải bế cháu mới sinh làm sao có thể chịu nổi một cuộc hành trình như vậy? Đó là chưa nói, con đường đó rất nguy hiểm, cướp bóc, thổ phỉ... Rồi lính nhà Thanh đào ngũ, bọn tội phạm trốn trại. Cái gì cũng có, thật gay go. Mẹ ta và đứa bé, biết đã gặp điều gì chưa?

- Thiếu gia này, A Đức trung hậu nói. – Mình cứ đi, lần theo từng thôn xóm mà dò hỏi. Biết đâu có người biết thì sao?

- Đức ơi! Chuyện đó đã hơn tám năm rồi. Cao Hàn đau khổ nói – Tám năm đã có bao nhiêu đổi thay, biết người ta có còn nhớ?

Cao Hàn đứng dậy, chắp tay sau lưng, tới lui trong phòng:

-Thật tình ta cũng không biết nên thế nào. Bắt đầu từ con đường nào đây?

Rồi chàng chợt dừng chân lại, như phát hiện một điều gì:

À...Hay là ta nên làm một chuyến đến Thừa Đức xem?

Thừa Đức à

- Vâng. Thừa Đức. Cao Hàn nhìn ra bầu trời đen bên ngoài, rồi quay lại nói – Chúng ta cần đến đó một chuyến, bởi vì … Tuyết Hà đang ở đấy. Không biết nàng sống ra sao? Đối với mẹ và con ta, có khi nàng biết được một vài tin tức nào đó? Mẹ ta, tuy thất học, nhưng là người trung hậu, thật thà, chắc chắn, trước khi đi phải có một thông tin nào đó cho Tuyết Hà biết … Nào … Ta đến Thừa Đức nào …

- Vâng. A Đức đứng lên, chuẩn bị hành lý – Tôi sẽ đi thuê một chiếc xe ngựa … Thiếu gia ở đây đợi nhé. Khoảng hai giờ đồng hồ nữa là chúng ta có thể đến đấy được rồi.

Cao Hàn ngạc nhiên.

- A Đức!

- Dạ!

- Sao cậu không ngăn tôi? Tôi còn nhớ là, trước khi đến Bắc Kinh, nghĩa phụ tôi có dặn dò cậu là: “A Đức, cậu nên hộ tống Cao Hàn đến Bắc Kinh, nếu thấy mục đích chỉ là tìm thân nhân thì thôi, mà nếu thấy Cao Hàn đến đấy chỉ gặp Tuyết Hà … thì cậu phải chận lại …

A Đức nhìn Cao Hàn với nụ cười.

- Vâng, đúng là lão gia có dặn tôi điều đó.

- Thế tại sao cậu lại không ngăn?

- Thiếu gia ạ, A Đức có vẻ hiểu biết Cao Hàn – Anh có nhớ là từ lúc ta gặp nhau ở miền Tây Bắc đến giờ, thời gian trải qua cũng trên bảy năm. Bảy năm đó, anh sống gần gũi với chúng tôi, tâm sự anh thế nào, không giấu được Lão gia lẫn tôi. Bây giờ anh quyết tâm đến Thừa Đức, anh muốn tìm người thân cũng được, mà tìm Tuyết Hà cũng được. Làm sao tôi có thể ngăn cản? Tôi làm không được chuyện đó. Mà nếu làm không được thì tốt hơn là nên giúp anh. Giúp anh tới cùng, cũng hay là Lão gia ở tận Phước Kiến. Người không biết chuyện này đâu. Vợ cũng là người thân, mẹ cũng là người thân, có gì khác nhau đâu mà ngăn với chận?

Cao Hàn xúc động nhìn A Đức. Chàng vỗ mạnh vào vai người bạn trẻ, với cái nhìn cảm ơn.

- A Đức … trên danh nghĩa chúng ta là chủ tớ, nhưng thật ra thì … anh em tri kỹ cũng không bằng.

Rồi đột nhiên, Cao Hàn ngẩn ra:

- Cậu có biết không? Bên cạnh Tuyết Hà cũng có người con gái … Cô ấy cũng quý Tuyết Hà như cậu quý tôi. Đó là Phỉ Thúy, không biết bây giờ Phỉ Thúy có hầu Tuyết Hà không? À …thì ra … Tuyết Hà đã sinh một đứa con gái … Thôi được … con bé bây giờ nếu còn đã tám tuổi… Không biết bây giờ ở đâu? Làm gì? Sống có vui không? Khoẻ không?