Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 9

Tôi bắt đầu hối hận vì không đeo đồng hồ. Khả năng ước lượng thời gian của tôi cực kém. Chân đã bắt đầu mỏi, đèn pin đã chập chờn, vậy mà con đường trước mặt vẫn cứ nối dài như vô tận. Tôi đưa tay lên vỗ vỗ cái đèn, thầm mong nó đừng bỏ cuộc sớm như vậy. Chợt liếc thấy một thứ, tôi giật mình. Đó là lớp ni lông quấn quanh nắp chai nước khoáng. Từ lúc Thanh Hiên đã bóc chai nước cho tôi uống đến giờ, chúng tôi đã đi cạn pin của một cái đèn mới, vậy mà, vậy mà chưa đi đến đâu cả, lòng vòng trở về điểm xuất phát. Nhớ lại thái độ hùng hổ đi trước đón đầu của mình, tôi vừa bực mình vừa ảo não.

Cố gắng phớt lờ cái mẩu ni lông bé tí nhưng có lực sát thương kinh khủng kia, tôi ngồi bệt xuống. Người đằng sau đang chăm chú gì đó trên tường, tôi cũng không lên tiếng. Ước lượng tầm mắt nếu như người đó nhìn về phía này, tôi nhích nhích mông sao cho vừa vặn che khuất mẩu ni lông ấy.

- Nhìn này - Thanh Hiên quay về phía tôi, đôi mắt đen mời gọi.


Tôi xoa xoa đầu gối, đứng dậy bước lại gần.

- Em nhìn bức tường này đi, toàn là tóc. Từ bên ngoài nhìn vào thì là cây lá, hành mộc. Con dao có thể khiến thứ tóc kia sợ hãi là hành kim, kim khắc mộc. Nên thứ tóc dường như có sự sống, thậm chí là cộng sinh cùng với cây này anh vốn đoán chỉ có thể là thổ, mộc hoặc thủy, giờ chắc nó hành mộc.

- Không chỉ là cộng sinh đâu - Tôi lựa một sợi tóc, rút dần khỏi bức tường. Rút mãi, rút mãi, đến khi sợi tóc bị kéo căng, tôi nhổ ra. Ý hệt như cái cảm giác khi đưa tay lên đầu bứt một sợi tóc. Giơ sợi tóc lên dưới ánh đèn pin thấy chân tóc còn ươn ướt - Có khi, cả cái cây này, là cây tóc. Sáng nay tôi chọc thẳng tay qua bụi cây đã gặp thứ này rồi, sống được cả về ban ngày, chắc lớp cây lá bên ngoài là lớp vỏ bọc của chúng, vừa che mắt vừa bảo vệ. Sao lại có cái cây như vậy ở trường? Sao chúng lại tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của tôi?


- Đi lòng vòng không phải là cách hay. Lúc nãy, anh đã nhìn thấy miếng ni lông kia mấy lần, chứng tỏ chúng ta không phải đi lòng vòng, mà là dậm chân tại chỗ. Chuyện nhất định phải có mấu chốt ở đâu đó.

Tại sao tôi có cảm giác rằng mình nghe cụm từ “miếng ni lông kia” rõ ràng hơn những từ khác nhỉ? Anh ta đã biết, vậy mà còn lẳng lặng đi sau giễu cợt tôi. Cơn bực tức lại xuất hiện.

- Ý anh là tôi đã làm chuyện vô bổ không ích lợi gì nãy giờ à? Sở dĩ tôi tiếng lên vì bên ngoài, bụi cây này khá dài, tạo hình thành hàng rào đặc biệt bao quanh khuôn viên này vậy. Vì thế tôi mới cho rằng, cuối đường sẽ có điều... gì... đó... - Giọng tôi nhỏ dần, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đảo mắt suy nghĩ một vòng, tôi nói tiếp, giọng hơi lộ chút hưng phấn - Tiếng sột soạt là để gây sự chú ý. Lộ liễu gây sự chú ý vào ban ngày bởi tôi rất ít khi ra khỏi lớp làm những việc thừa thãi. Một cái cây đâu thể nhổ rễ mà đi được đúng không, nên nó phải nhân cơ hội tôi ở đó. Có lẽ nó đã vận dụng rất nhiều sức mới có thể làm vậy dưới ánh sáng mặt trời, vượt qua cả sự bảo vệ của chiếc vòng, nên nó mới hút máu tôi để hồi sức. Cái thứ này, cần gặp tôi có việc gì đó.


- Sao em không nghĩ cuộc tấn công vừa rồi là nó tìm em để hút cạn máu em, vì em với thể chất của em là con mồi phù hợp nhất mà nó vô tình bắt gặp. Phù hợp tới nỗi đúng như em nói, nó bất chấp ánh sáng ban ngày, con dao, sự bảo hộ của chiếc vòng mà thu hút em? Sao đã qua bốn năm rồi, em vẫn giữ cái suy nghĩ là có-thứ-gì-đó-cần-tìm-em đầy ngây thơ đậm chất tiểu thuyết thay vì sự thực như bây giờ là nó vừa muốn-giết-em?

Giọng nói nhẹ nhàng, dày dặn, đủ nghe, không trầm khàn, không chua ngoa, không nghe ra được quá nhiều cảm xúc nếu không xét đến nội dung lời nói. Tôi ngước mắt lên nhìn người đối diện, ánh mắt người ấy cong cong, nhưng tôi biết người đó không cười. Có kí ức vừa khẽ lướt qua, tôi chợt so sánh mình với mình ngày xưa. Vế so sánh chưa hoàn tôi đã gạt đi, lạnh giọng nói: “Chuyện của tôi không hề liên quan tới anh, đừng quá phận“. Tay bị người ấy nắm lấy, chúng tôi chưa kịp nói thêm một câu thương tổn nhau thì người đó đã kéo tôi ngồi xuống. Từ trong túi quần, Hiên lấy ra hai cái bật lửa, dùng dao của tôi đâm vào đáy một cái, khéo léo để xăng không tung tóe, rồi rải chỗ xăng ấy thành một vòng tròn trên nền tóc trước mặt. Bật lửa đốt. Bây giờ trước mắt tôi là một vòng tròn lửa đang cháy rừng rực.

Tóc bắt lửa rất nhanh, mùi khét lẹt lan tỏa. Tôi thậm chí cảm thấy an toàn, ít ra có mùi gì đó còn hơn là cái thứ không khí tĩnh lặng như không có bất cứ phân tử nào tồn tại. Tôi chăm chú nhìn vòng tròn kia, lửa vẫn đượm. Tiếng tóc cháy tanh tách. Kì lạ là chỉ có số tóc bị rưới xăng bắt cháy, không hề có ngọn lửa nào lan ra khỏi vòng tròn.

- Này...


- Suỵt - Ngón tay thon dài ấn nhẹ lên môi tôi, nuốt trọn âm thanh vừa bật thốt ra khỏi miệng. Tôi mím môi, nhìn chăm chăm vào vòng lửa, nhưng tâm trí tập trung hết vào ngón tay đặt trên môi mình kia. Có cảm giác khi rút tay về, ngón tay ấy như có như không cọ nhè nhẹ vào môi một chút rồi mới hoàn toàn rời đi. Chữ “lưu luyến” vừa hiện lên, tôi lập tức phủ định, hi vọng dập tắt suy nghĩ ấy ngay lập tức. Tôi buộc mình phải tỉnh táo, chú tâm vào việc tìm hiểu sự việc kì lạ này. Chợt tôi nghe tiếng khóc. Tiếng khóc âm ỉ văng vẳng trong không gian. Tiếng khóc bé nhỏ mà dằn vặt, như cung đàn sầu ai oán máu rỏ lệ rơi, kiên nhẫn lắng tai nghe lại thấy trong uẩn ức có chút gì, nhỏ như hạt đậu dưới mười hai lớp đệm, điên cuồng, một sự điên cuồng kì quái bị nén chặt. Tiếng khóc khiến người tôi nổi da gà. Quay sang người bên cạnh, tôi thấy người ấy khẽ gật đầu. Chúng tôi tắt đèn pin, dựa vào ánh sáng từ ngọn lửa, Hiên trích máu từ đầu ngón tay mình, nhỏ vào giữa vòng tròn. Sau đó, tôi cũng lặp lại động tác ấy. Tôi thấy rõ hai giọt máu hòa vào nhau làm một rồi lặn xuống dưới nền tóc dày. Tín hiệu của sự đồng thuận, mỗi người bọn tôi lập tức chấm máu từ đầu ngón tay lên hai mí mắt.

Tiếng khóc rõ dần rõ dần, mắt tôi mờ đi vì sương mù đang bao bọc không khí. Tôi ngồi im lặng, không dám hít thở mạnh, chiếc vòng quấn ở cổ tay rung nhè nhẹ đòi về vị trí của nó nhưng tôi không nhúc nhích. Một bóng hình hiện ra từ sương mù. Tôi nhớ không nhầm, lũ trẻ con ở một tuổi nhất định, chúng có thể thấy bóng người lờ mờ trong sương mù vào ban đêm mà cha mẹ người lớn không thể thấy, nếu em bé nhổ nước bọt về phía đó, họ sẽ rời đi. Lớn lên dần, đứa trẻ cũng sẽ quên đi chuyện đó. Tôi đã không còn nhớ hồi bé mình có phải đã quên nhổ bọt không nên giờ phải chịu thứ dị năng quái đản này, nhưng giờ không phải lúc hồi tưởng quá khứ hay bày tỏ xúc cảm. Tôi gạt đi liên tưởng xéo xiên trong đầu mình, căng mắt nhìn vào màn sương.

Nếu có thể lại nôn, tôi sẽ nôn ngay lập tức.