Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 1

Tự giới thiệu một chút, tôi đang là sinh viên năm cuối, chuyên ngành Tài chính và Thương mại Trường Đại học Quốc tế AMB. Tôi là một phần tử bình thường thuộc diện trung bình trong lớp. Bạn thân tôi tên Ngọc Anh. Tuy chúng tôi là bạn thân của nhau, ngồi cạnh nhau, cùng lớp, cùng trường, cùng sống chung, Ngọc Anh trái ngược hoàn toàn với tôi. Hình dung về cô ấy có thể gói gọn trong hai từ mà rất nhiều phái đẹp mơ ước: Quyến rũ và Tỏa sáng.

Tôi gặp Ngọc Anh đầu tiên khi bước vào đại học, rồi cô ất dọn về sống cùng với tôi. Ba năm qua, chúng tôi đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện, chia sẻ với nhau nhiều điều. Tuy vậy, bây giờ cô ấy đang đi du lịch với bạn trai - người thứ hai được cô ấy cho phép biết nhiều hơn những người khác, về cô ấy - thành ra tôi đã sống một mình được hai ngày. Phải gần hai tuần nữa cô ấy mới về. Năm cuối rồi, sinh viên ít phải lên lớp hơn, chủ yếu là lo toan cho bài luận tốt nghiệp và tờ đơn xin việc gửi đi có được chấp nhận hay không. Ngọc Anh đã được công ty H68 mời về làm với mức lương quá ổn so với thời buổi đầy rẫy sinh viên thất nghiệp này. Cô ấy đồng ý thư mời của họ và giờ đang thảnh thơi. Thật lạ khi tôi cũng được họ mời về làm việc, nhưng có lẽ, chỉ là cảm nhận của tôi thôi, có gì đó không ổn, nên tôi vẫn chưa hồi đáp, chỉ tiếp tục việc học như bình thường.


Cái “lạ” mà tôi nói đến nằm ở chính bản thân tôi. Khi soi mình vào trong gương, tôi chỉ thấy hai từ “bình thường“. Cô gái trong gương kia mắt nâu nhạt, mắt ba mí hơi xếch, tóc hơi nâu. Mũi không quá cao và thon gọn, môi không son đỏ, gò bồng đảo cao vừa phải, không thiếu thốn nhưng không hề thừa thãi. Bụng dưới vốn hơi thừa mỡ do hay ngồi và thường xuyên ăn mì tôm thì giờ đã nhỏ lại sau trận ốm hai ngày qua, khe đùi tự nhiên, chân không dài, không vòng kiềng. Tôi dí sát mặt vào gương, nhìn sâu vào đồng tử của chính mình, ánh mắt muốn từ con đường đó đi vào não bộ. Kết quả học tập 12 năm đèn sách rất tốt, nhưng không đặc biệt xuất sắc ở môn nào, bốn năm đại học chậm rãi trôi qua có vất vả nhưng không quá khó khăn, tôi tin mình đủ điểm đạt bằng giỏi, nhưng chỉ là đến thế, không phải là nằm trong top những sinh viên xuất sắc nổi bật nhất, không đủ khiến nhà tuyển dụng lớn như H68 chú ý.

Đấy là điều làm tôi thấy là lạ, đúng ra thì thấy ngạc nhiên, nhưng tôi không vui mừng hay phấn khích. Một cảm giác bất ổn như có như không len lỏi trong không gian khi đọc thư mời, vươn từng sợ rễ li ti bám lấy da thịt tôi, thổi vào chân tơ kẽ tóc luồng hơi lạnh nhàn nhạt. Bản năng của tôi đưa ra cảnh báo, vậy là, trước ánh mắt ngạc nhiên và vô vàn bài “diễn văn” vừa hùng hồn đanh thép, vừa đe nẹt dọa nạt, vừa chân tình tha thiết của Ngọc Anh, tôi vẫn dửng dưng đóng email lại, tắt máy tính, đi nấu cơm.


Sau lần thuyết giảng ấy không lâu, bạn trai Ngọc Anh hí hửng bảo rằng anh ta tìm được một địa điểm phượt lí tưởng, thế là cặp đôi ấy lên đường. Nghe Ngọc Anh nói vào là tận miền Nam, đi gần mười ngày, tôi dặn dò cô ấy phải cẩn thận, mang đầy đủ tiền bạc thuốc men. Tôi không phải dân phượt chuyên nghiệp, không hay đi đâu quá xa khỏi thành phố bé nhỏ này nên chẳng biết gì hơn ngoài việc chuẩn bị tất cả những nhu yếu phẩm tối quan trọng. Khi ấy, Ngọc Anh còn đùa tôi rằng “Tôi đi rồi về, không phải đi luôn, bà làm gì chuẩn bị ghê gớm vậy“. Tất nhiên, nếu như tôi biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau đó, tôi sẽ ngăn cản Ngọc Anh bằng được.

Sáng ngày thứ ba từ hôm Ngọc Anh đi, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày. Hai hôm trước tôi bị ốm nên hôm nay phải tới sớm hỏi mượn vở hay bài ghi âm các buổi học bị lỡ, những buổi học này rất quan trọng. Tôi nấu tạm gói mì, vừa húp sột soạt vừa an ủi động viên cái bụng quằn quại suốt hai ngày qua, khích lệ nó đừng lên cơn để tôi còn có thể đi học. Cái bụng không phụ lòng tôi, nhoáng cái xử lí xong bát mì, húp đến tận giọt cuối cùng, nó cũng không có dấu hiệu đau đớn nào. Cho rằng đó là điềm may mắn, tôi tung tăng xốc ba lô ra khỏi nhà.


15 phút.