Nếu ai đó hỏi: “Quyển sách yêu thích của bạn là gì?” mình sẽ trả lời không ngần ngại: “Harry Potter”, đơn giản vì đó là bộ sách đầu tiên xuất hiện trong đầu mình, đó dường như là một thói quen, một kiểu phạn xạ rồi. Hôm nay chợt ngẫm nghĩ, tại sao lại là Harry Potter, mà không phải là những quyển khác, những quyển mà mình đã khóc khi đọc, những quyển mình đọc lại hàng chục lần? Và Hanami viết bài cảm nghĩ này, với mục đích đầu tiên, chính là trả lời câu hỏi đó, tiếp theo là giải tỏa tình yêu Harry Potter trong mình. Đây hoàn toàn là những cảm nghĩ của riêng mình, vì vậy nó mang đậm tính chất cá nhân.
Trở lại với câu hỏi: “Vì sao mình lại yêu thích Harry Potter đến vậy”. Nguyên nhân, rất nhiều. Nhưng khi nói đến một truyện, người ta phải nhắc ngay đến cốt truyện của nó. Có lẽ ở đây (và nhiều nơi khác) không ai “chê” cốt truyện của Harry Potter cả. Và cái từ mình muốn dùng ở đây, là tuyệt vời, thậm chí là tuyệt đỉnh. Một cốt truyện chặt chẽ, li kì, bất ngờ… hầu như không có kẻ hở nào. Mình muốn bàn một tí từng tập trong series 7 tập, 7 năm học của Harry tại học viện Hogwarts
1. Tập 1: Harry Potter và Hòn đá phù thủy.
Mình còn nhớ, mình đọc đầu tiên quyển be bé mà từ tập 6 đã không còn xuất bản nữa, đó cũng là một trong những quyển sách đầu tiên của mình, và thực sự thì Harry Potter đã đưa mình đến với thế giới văn học, đã khơi trong mình tình yêu văn chương. Mình đọc Harry Potter lần đầu tiên năm lớp 2, tức năm 2002, cách đây đã 10 năm. Đứa trẻ trong mình lúc ấy không biết văn học là gì, chỉ biết rằng, mổi khi đọc, những diễn biến của nhân vật hiện lên, rõ ràng trong đầu mình, thú vị như xem một bộ phim. Và thế là yêu, thế là ghiền thôi. Tình yêu ấy, kéo dài đã 10 năm, và có lẽ, sẽ còn dài nữa về sau này.
Harry, năm đầu tiên bước vào học viện, là một cậu bé 11 tuổi, ngơ ngác giữa sảnh đường hàng trăm người. Những lo lắng của Harry, mình cũng từng một lần trải qua, sợ sự nhầm lẫn, sợ phải quay trở lại từ đầu, sợ những gì mình làm là bao đồng nhưng vẫn muốn đâm đầu vào. Có lẽ vì vậy, mình rất thương cậu Harry 11 tuổi, cậu bé nổi tiếng trong thế giới “của cậu” nhưng… 11 tuổi, cùng 2 người bạn thân, Harry đã vượt qua bao khó khăn của năm học đầu tiên và đã khám phá ra được những bí mật ẩn sâu trong tòa lâu đài. Cậu, 11 tuổi, đối mặt và vượt qua Voldermort, giành lấy sự sống của mình, và có thể, là cho cả thế giới phù thủy.
Nói như vậy, tất nhiên không phải là để tâng bốc Harry đến tận mây xanh, chỉ là điểm lại một chút tập một, năm đầu tiên của Harry ở Hogwarts. Tập một, chắc không phải là tập đỉnh nhất, nhưng có lẽ, là tập mà mình luôn cười khi nhắc đến. Nó trong trẻo lắm, nó là cuộc phiêu lưu của các bạn nhỏ trong pháp thuật, và nó cũng mở đầu cho một tình bạn dài đến nhiều năm sau đó. Đến tận bây giờ, mổi khi buồn, mình vẫn tìm đến Harry Potter và hòn đá phù thủy, để cười một chút, và để tin rằng: thiện thắng tà, cái tốt sẽ lên ngôi khi người ta đấu tranh cho nó đúng mực, và trên thế gian, có một điều tuyệt diệu được gọi là tình bạn. Ít nhất, đó chính là thông điệp mà mình cảm nhận được.
2. Tập 2: Harry Potter và căn phòng bí mật.
Đây là một trong những tập mình ít thích nhất. Vì cái sắc xám ảm đạm trùm lên Hogwarts trong năm thứ 2, mặc dù, có lẽ không xám bằng những năm sau đó nữa (thứ 3, thứ 5, thứ 6 và không có tập nào có thể cạnh tranh mức độ đen tối bằng tập 7). Mình không muốn bàn nhiều về Căn phòng bí mật, đơn giản là vì mình không có mấy ấn tượng về nó. Có chăng, thì chỉ là ấn tượng nhiều về cô bé Hermione mà thôi.
3. Tập 3: Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban
Mình muốn nhắc đến tập 3, như một tập truyện chứa đựng sự bất ngờ đến nghẹt thở. Nếu lấy tiêu chuẩn của tập 1 và tập 2 để đoán, thì cuối truyện có lẽ sẽ là một trận đấu giữa Harry và tên tù nhân. Harry, bằng sức mạnh yêu thương, bằng lòng dũng cảm… cậu sẽ lại một lần nữa chiến thắng, lại một lần nữa trở thành anh hùng. Nhưng, không phải thế. Bộ ba Harry, Ron và Hermione đã khám phá ra sự thật đằng sau bức màn dối trá, đã giải thoát được cho hai kẻ vô tội khỏi cái chết và sự sống vật vờ không linh hồn. Tập 3, bắt đầu tạo nhiều nút thắt để giải quyết vấn đề về sau, bắt đầu cho chúng ta thấy sự liên kết chặt chẽ của toàn bộ series Harry Potter.
Tập 3, Harry đã bắt đầu chiến đấu vì chính nghĩa, cho dù chính nghĩa đó bị bọc bởi lớp vỏ xấu xa. Harry đã bắt đầu biết phân biệt phải trái đúng sai, và đã bắt đầu bước vào con đường của người anh hùng thật sự.
4. Tập 4: Harry Potter và chiếc cốc lửa.
Đây rồi, tập mình thích nhất, so với 3 tập trước, có lẽ Harry Potter và chiếc cốc lửa có nhiều “pha hành động” hơn cả. Và nó, bắt đầu bớt đi tính chất của một truyện trẻ con: cuối truyện có một cái chết. (và những tập tiếp theo, cuối truyện luôn là một cái chết, riêng tập 7 là nhiều cái chết)
Tập 4, sự trỗi dậy của thế lực hắc ám, Voldermort đã trở lại hình hài. Tập này dự báo một tương lai u ám cho những năm sau và chiến tranh đã bắt đầu. Nếu mình nhớ không lầm, chương cuối của tập 4 là “Bắt đầu”, vâng, đúng là bắt đầu một thế giới truyện khác hơn, đen tối hơn, gay cấn hơn.
5. Tập 5: Harry Potter và hội Phượng Hoàng.
Mình không thích tập 5 nhất, vì tập 5 là chuỗi chuyển biến tâm lý của Harry, từ một cậu bé dần trở thành một người đàn ông. Cái tuổi dở dở ương ương. Harry, trong tập năm đặc biệt hay cáu giận và nông nỗi. Và mình cho rằng, ở tập 5, tác giả đã lột tả sự thay đổi tâm lý vô cùng tuyệt vời, cái tâm lý tuổi teen khó ưa được truyền tải hoàn hảo. Harry, bồng bột và nông nỗi, cái tuổi này, người ta khó mà có thể suy nghĩ một cách chín chắn, đặc biệt với cái đầu nóng nảy và một trái tim chan chứa yêu thương như Harry. Cậu đã không cần tới 5 giây để quyết định đi tới bộ Pháp Thuật khi nghi ngờ người cha đỡ đầu yêu dấu đang lâm nguy, mặc kệ rằng chính mình sẽ lâm nguy nếu quyết định ra đi. Cái đầu nóng nảy thúc giục cậu, khiến cậu quyết định mà không cần phải đắn đo đến một âm mưu nào khác. Mình cho rằng, đó là nhân cách cao đẹp nhất của Harry, vì người khác trước khi vì mình. Điều này đã thể hiện ở tập 4 (và nhiều tập trước nữa) khi mà Harry quyết định cứu luôn cô em gái của Fleur Delacou trong cuộc thi thứ 2, mà với mình, thì lúc đó Harry thật… ngu. Kiểu anh hùng rơm không chấp nhận được. Đó là chi tiết mà mình không thích nhất, cảm giác nó bị gượng ép.
Mình đặc biệt thích cuộc trò chuyện của Harry và cụ Dumbledore ở cuối tập 5, vì nó hé mở rất nhiều bí mật, tháo ra khá nhiều nút thắt ở những năm về trước. Và quan trọng, nó đáp ứng lời hứa của cụ Dumbledore với Harry trước đó năm năm: trả lời cho Harry tại sao Voldermort lại chọn Harry để tiêu diệt, và tại sao Harry lại sống.
6. Tập 6: Harry Potter và Hoàng Tử Lai.
Những bí mật về cuộc đợi Voldermort được hé lộ, sự xuất hiện của thứ gọi là “trường sinh linh giá” – một sản phẩm tuyệt vời của đầu óc - và cách để tiêu diệt kẻ gọi là Chúa tể hắc ám. Tập này cũng đánh dấu một bước ngoặc vô cùng quan trọng: cụ Dumbledore chết, và Harry chính thức trở thành ngọn cờ đầu của phong trào đấu tranh chống thế lực đen tối.
Tập này cũng đưa ra một trong những nút thắt gây bất ngờ nhất của tập bảy: Hoàng tử Lai. Một trong những bí mật “khủng khiếp” nhất kéo dài từ khi Harry mới bước chân vào Hogwarts. Và khi nó được bật mí, chắc chắn nó cũng làm rất nhiều độc giả bất ngờ. Một chi tiết được đánh giá là bất ngờ nhất, và đối với mình, nó là chi tiết khiến Harry Potter đáng đọc hơn một quyển sách giải trí đơn thuần.
7. Tập 7: Harry Potter và Những bảo bối tử thần.
Đây là tập khủng nhất của series HP. Thật sự, mổi chi tiết đều nghẹt thở, từng cuộc chiến đấu và cách sắp xếp tất cả theo lớp lang thứ tự, cách tháo gỡ nút thắt, cách Harry khám phá dần sự thật và cách để tiêu diệt Voldermort quá tuyệt vời.
Và những đoạn cảm động đầy tính nhân văn cũng nhiều không kém những màn đấu đũa phép kịch tính.
- Đầu tiên, phải kể đến đoạn chia tay của Harry với nhà Dursley. Thật bất ngờ, thằng anh họ Dudley đã cảm ơn Harry, vì đã cứu cậu ta trong tập 5. Rồi đến thái độ của dì Petunia, rốt cuộc thì họ vẫn là máu mủ, trong huyết quản của cả hai dì cháu cùng đều chảy dòng máu của mẹ Harry. Về sau, chúng ta còn biết dì đố kị với mẹ Harry. Và phải chăng mọi nỗ lực bưng bít xuất thân của Harry chính là vì muốn bảo vệ Harry khỏi những điều đã hại chết mẹ cậu?
- Cuộc chiến đấu trên không để đưa Harry về Trang Trại Hang Sóc, cậu đã bị phát hiện vì dùng một chiêu thức quen thuộc, giải giới. Một chi tiết thể hiện sự nhân đạo (mặc dù có vẻ hơi ngu ngốc): Harry chưa sẵn sàng để giết bất kì một ai, cho dù đó là kẻ lăm le đang giết mình. Nói cho cùng thì: “nghĩ đến việc giết một con người đã rất kinh khủng”. Phải, không ai có quyền tước đi sự sống của người khác.
- Đoạn Harry, Ron, Hermione chuẩn bị cho cuộc ra đi mình cảm nhận nó như là một trong số ít phần mang tia sáng trong trẻo và ấm áp nhất. Nó đơn giản chỉ là sự chuẩn bị, và nó thể hiện rõ tầm hiểu biết của Ron và Hermione về những gì sắp diễn ra, những gì họ sắp chiến đấu. Họ làm mọi cách để bảo vệ gia đình của họ, và đối với họ thì, chuyện ra đi với Harry “đã được quyết định từ nhiều năm trước” (trích cuối tập 6, là một trong những câu mình thích nhất). Tình bạn, nó thật đẹp.
- Câu chuyện của Kreacher, lại một nhân vật rất đáng thương của Harry Potter. Cả đời cô đơn trong căn nhà ẩm thấp của dòng họ Black, ước muốn lớn nhất là được chặt đầu treo lên trần nhà (bó tay). Một con gia tinh bé nhỏ nhưng mang một bí mật trong hơn 20 năm. Và cách Harry đối xử với Kreacher, tác nhân gây ra cái chết của chú Sirius, thật hợp tình hợp lý.
- Đoạn thầy Lupin đến báo tin mừng của hai vợ chồng họ, bứt rứt mà muốn ra đi vì lo sợ cho đứa con trai của một người sói, và Harry thì không kềm được sự nóng giận, mắng Lupin. Hành động mà sau này được chính thầy Lupin đánh giá là “thiện căn” .
- Đoạn ở nhà của Xenophilus Lovegood, Cho dù ông Lovegood đã bán đứng họ, Hermione vẫn để Harry lộ mặt để bọn Tử thần thực tử biết rằng ông ta đã không nói dối.
- Đoạn ở thái ấp của nhà Malfoy, Đuôi Trùn đã chết vì một phút yếu lòng phản lại chủ nhân. Đó chính là cái giá phải trả của hắn, cũng chính là món nợ hắn đã nợ Harry vào năm thứ ba, giờ được đổi lại bằng tín mạng hắn.
- Đoạn Harry tự tay đào mộ, chôn cái xác của Dobby. Cậu làm việc đó không cần đến phép thuật, có lẽ vì cả đời Doppy đã phải dùng pháp thuật của loài gia tinh để phục vụ chủ nhân, Harry muốn Dobby có một cái mộ không dính dáng gì đến phát thuật, những giọt máu, mồ hôi của Harry đổ ra khi lao động chính là món quà tiễn đưa Dobby về nơi chín suối.
Nhìn tổng thể, cốt truyện Harry Potter có lẽ là một trong những cốt truyện khủng nhất mà mình từng được đọc. Nó logic và thể hiện một chân lý “trí tưởng tượng của con người là vô biên”.
Harry Potter, cho dù với nhiều người, nó chỉ là quyển sách đọc để giải trí, nhưng với mình, nó luôn là một thế giới sống động mà mình học được rất nhiều từ đó. Ít nhất thì thiện thắng tà, sự cần thiết và vẻ đẹp của tình bạn, tình yêu, tình thân gia đình…