Văn Mẫu Lớp 7

Em hãy viết bài văn biểu cảm về mùa xuân

Đối với mỗi người trên thế giới, không ai không biết mùa xuân là gì. Có nhiều đứa trẻ nói mùa xuân là mùa lì xì, có người lại nói mùa xuân là mùa đẹp nhất trong 4 mùa: Xuân, hạ, thu, đông.

Mùa xuân đẹp như hạt sương pha lê thanh khiết nhất mà mẹ thiên nhiên ban cho cây cối, hoa, lá, cỏ. Cứ hằng năm, sau Tết cổ truyền, các lễ hội mùa xuân lại mở ra khắp mọi miền đất nước, thu hút đông đảo khách thập phương về dự. Nhiều năm qua, việc tổ chức lễ hội đã trở thành nếp sinh hoạt văn hóa cộng đồng ở nhiều địa phương có di tích lịch sử văn hóa hoặc danh lam thắng cảnh mang đậm bản sắc văn hóa của mỗi vùng, miền.

Không những thế mùa xuân còn là mùa bắt đầu cho một năm mới An khang thịnh vượng. Là ngày mà những đứa con, đứa cháu sẽ về thăm cha thăm mẹ, ông, bà.

Mùa xuân những đứa bé có thể nhận những bao lì xì màu đỏ mà chúng co thể mua những cái bánh, cái kẹo.

Cứ theo quy luật tự nhiên, nhất là mùa xuân ở ngoài Hà Nội có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng...

Mùa xuân như một cái nhựa sống cứ tuôn trào như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy chào mùa xuân.

Cùng với mùa xuân trở lại, tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn trong những ngày đông tháng giá. Lúc ấy, đường sá không còn lầy lội nữa, mà cái rét ngọt ngào chứ không còn tê buốt căm căm nữa.

Nhang trầm, đèn nến, và nhất là bầu không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, trên kính dưới nhường, trước những bàn thờ Phật, bàn thờ Thánh, bàn thờ Tổ tiên làm cho lòng mỗi con người ấm lạ lùng, tuy miệng chẳng nói ra nhưng trong lòng thì cảm như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan.

Từ ngày mồng bốn tháng giêng, ở các làng vùng Bắc bắt đầu mùa quan họ.

Hát cho lở đất long trời,

Cho giời biết mặt, cho người biết tên,

Hát từ chợ Phủ hát lên,

Hát suốt tỉnh Bắc qua miền Đông,

Hát sao cho cạn dòng sông

Cho non phải lở cho lòng phải say.

...

Cứ thế mùa này sang mùa khác mùa xuân lại nhường chỗ cho mùa hè, lại đến mùa thu, mùa đông lại chiếm chỗ. Rồi sẽ đến mùa xuân mùa mà bao con người mong đợi.