Trời mùa đông lạnh lẽo gió rét rít qua ô cửa sổ nhỏ, bao trùm lấy căn phòng nhỏ và cũng làm lòng tôi se lạnh. Ngồi đây nhìn lên bầu trời cao cùng ánh trăng mờ huyền ảo và tuổi thơ ùa về trong đầu tôi lại xuất hiện loáng thoáng đâu đó những buổi tối chơi đùa dưới trăng với lũ trẻ trong xóm.
Tối 15, tháng nào cũng vậy chúng tôi tụ tập lai ở một địa điểm nhất định để cùng ngắm trăng và nghe ngoại tôi kể chuyện cổ tích...đúng như ông cha ta nói đêm 15 trăng sáng nhất.
Mờ tối, sau ngọn núi phía xa trăng từ từ nhô lên, rồi trăng lấp ló trên ngọn tre đầu làng chỉ một lát sau trăng đã toả sáng giữa những ngôi sao và bầu trời đêm u tối, không chiếu sáng mạnh mẽ như mặt trời không le lói, yếu ớt như sao mà trăng là một thứ gì đó riêng biệt đến lạ lùng tưởg chừng như có một chút huyền ảo thêm một chút ấm áp một chút lãng mạn và một thứ gì đó mà tôi không tài nào xác định được...
Dưới ánh trăng lung linh lũ trẻ con chúng tôi chơi bao nhiêu là trò: bịt mắt bắt dê, đuổi bắt, đoán chữ... và khi đã mệt lả chúng tôi ngồi vây quanh ngoại và nghe ngoại kể chuyện, bao nhiêu là điều hay, cái đẹp được bà gửi gắm trong câu chuyện.
Chúng tôi còn có trò sau mỗi đêm trăng kết thúc sẽ nán lại, ngồi bên nhau để chia sẻ ước mơ của từng đứa, những điều ước này sẽ linh nghiệm nếu chúng tôi thành tâm, thực sự đam mê với điều ước đó dưới ánh trăng.
Bây giờ xa quê tôi thèm muốn ngày ấy da diết. Thực sự trong cái thành phố ồn ào và bận rộn này thi không thể kiếm đâu ra ánh trăng ấy. Nếu cho tôi một điều ước tôi sẽ ước được trở lại quá khứ rồi cùng đám bạn dưới trăng.