Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

Quyển 1 - Chương 5: Học bá ôm chặt tôi (tứ)

Tại trong vòng năm phút Thư Dư tìm y nói chuyện, Thời Viễn đã tới tới lui lui ít nhất bốn lần.

Trình Mộ không nhịn được.

“Thời Viễn, có muốn ngồi xuống nghỉ một lát hay không?”

“Được.” Thời Viễn lập tức kéo ra cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

“…” Trình Mộ lần đầu tiên cảm thấy không có gì để nói. Y cho là Thời Viễn có thể nghe hiểu hàm ý trong lời của mình, hiển nhiên y vẫn là đánh giá cao trí thông minh của Thời Viễn.

Nhưng mà y không biết Thời Viễn là cố ý làm như vậy, dù sao cậu là người đang có nhiệm vụ.

“Keng! Hệ thống nhắc nhở, nam chủ không thể nhìn thấu ý đồ chân chính của người chơi, người chơi trí lực +1.”

Thời Viễn nhìn cột thông minh kia biến thành 31, trong lòng mừng thầm. Bởi vì cậu lúc trước cả đời từ lúc bắt đầu vẫn luôn là bại tướng dưới tay Trình Mộ, ngày hôm nay rốt cục vãn hồi 1 trận.

Có thể vãn hồi nữa ha?

Cậu đem cằm để lên bàn, quay đầu nhàm chán nhìn hai người bọn họ tiếp tục nói, đơn giản chính là Thư Dư đang hỏi một chút đề tài mà cô ả làm bộ không biết.


Thời Viễn cảm thấy Trình Mộ người này thật sự rất quái lạ. Nói y cao lãnh, y liền sẽ ở một số chuyện nhiệt tình giúp người ta, nói y không cao lãnh, y liền luôn luôn độc lai độc vãng.

Nhìn nhìn nghe nghe một chút, Thời Viễn liền buồn ngủ, cơn buồn ngủ này vừa đến cả Thiên vương lão tử cũng không ngăn nổi. Cho nên, cậu nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Chờ thời điểm Trình Mộ quay đầu nhìn sang, Thời Viễn nhắm hai mắt, đầu hướng về bên y, đối diện y là nửa bên mặt bị nút trên tay áo in ra một cái vòng tròn, không biết cậu mơ tới cái gì, cứ như đang cãi nhau.

Trình Mộ không biết sao, đột nhiên nghĩ gì cũng không muốn nghĩ, chỉ lẳng lặng mà nhìn mặt của cậu. Trên thực tế, y quả thật cũng đã làm như vậy rồi.

Làm như thế đánh đổi là —— thời điểm thầy số học bảo y trả lời vấn đề y đứng đầy đủ hai phút mà một lời cũng không nói ra được. Bởi vì hắn hỏi đề tài nào y cũng không biết.

Mọi người kinh ngạc có, cười nhạo có, không thèm để ý cũng có, duy chỉ không có giúp y.

Mà y vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, khóe miệng hơi giật giật, như đang nhìn một đám hề.

Thư Dư ngồi không yên, cô nghĩ cô trả lời vấn đề giúp Trình Mộ, y có phải sẽ đối với cô và những người khác bất đồng không.

Trong lòng cô cười trộm liền muốn đứng lên.

Nhưng là ——

“30.” Mọi người kinh ngạc nhìn người nói ra câu trả lời —— Thời Viễn. Lần này, ngay cả Trình Mộ cũng kinh ngạc, y quay đầu nhìn chằm chằm Thời Viễn bằng đôi mắt thật sâu.

Thời Viễn đối diện với ánh mắt Trình Mộ có chút chột dạ, dù sao cậu tỉnh lại đã mấy phút. Mà này cũng không trách cậu a, ai bảo thời điểm cậu mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Trình Mộ giống như nhập định một tay chống đầu thẳng tắp nhìn cậu. Cậu cảm thấy nhất thời tỉnh lại bầu không khí giữa hai người sẽ có chút là lạ, cho nên mới làm bộ không tỉnh, thuận tiện lắng nghe thầy giảng. Này khó đúng dịp vừa vặn có thể giúp đỡ được việc.

Vừa nghĩ như thế, Thời Viễn liền có niềm tin hơn nhiều. Cậu đem đôi mắt hướng lại trừng trừng, như là nói, tôi vừa nãy giúp cậu, cậu không cảm tạ tôi còn muốn thế nào?


Trình Mộ đột nhiên nở nụ cười.

Thời điểm kéo Thời Viễn đồng thời ngồi xuống, y dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói một chữ —— ngốc.

Thời Viễn vì một chữ này, ở trong lòng mắng Trình Mộ có tới năm phút đồng hồ.

Rõ ràng giúp y còn phải chịu mắng thực sự là được rồi.

“Keng! Nam chủ đối người chơi độ thiện cảm tăng cường, tích phân 50, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng cường đến 15%. Nhắc nhở thêm, khi tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đến 20% thế giới sẽ kết thúc. Người chơi tiếp tục cố gắng u~.”

Thời Viễn muốn nói, Trình Mộ cậu thật thích giả vờ, độ thiện cảm cũng đều gia tăng rồi. Cậu nhất thời nhớ lại từ chỗ Trình Điềm nghe qua một câu nói —— ngươi đồ tiểu yêu tinh chọc người. Đúng, chính là câu này, thật thích hợp với Trình Mộ, hừ.

Song những ngày sau đó, vô luận Thời Viễn bán xuẩn thế nào, phi, ra sức ở trước mặt Trình Mộ xoát độ tồn tại, tiến độ nhiệm vụ chính là bất động, chỉ có tích phân xoát xoát xoát mà vẫn luôn tăng, nhất thời không quan sát, cư nhiên đến 1000. Cậu suýt chút nữa tưởng 2B xảy ra vấn đề, sự thực là, hết thảy bình thường. Đó chính là nói, vấn đề xuất hiện ở trên người mình. Đến cùng vấn đề này là ở chỗ nào?

Ba tháng cứ như vậy đi qua, Thời Viễn mao mao táo táo mà nhìn tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn đứng ở 15%, trong lòng luôn cảm thấy không yên.

Hôm nay, hội thao mùa thu ba năm một lần bắt đầu, trường học rất coi trọng phương diện này, trước lúc bắt đầu một tháng đã sớm chuẩn bị xong các phương diện cần thiết, hết thảy đều không cho phép có sai lệch.

Bởi vì sức chịu đựng của Thời Viễn cũng không tệ lắm, cậu cùng Trình Mộ báo danh tham gia chạy 1500 mét nam. Thời điểm đăng kí cậu còn đang suy nghĩ, Trình Mộ lúc này cư nhiên nguyện ý tham gia loại hoạt động này, nhớ tới đời trước y chính là thần phiền của các loại hoạt động. (chắc nói anh công phiền chán tham gia các hđ ấy)

“Tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy, tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy…” Âm thanh trong phát thanh truyền đến rất xa, được xếp trong tổ thứ nhất Thời Viễn cùng Trình Mộ liếc mắt nhìn nhau, đi về đường chạy.

“Các, vị, liền…” Trọng tài phát ra hiệu lệnh.

“Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở, cha của người chơi không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện, người chơi có chạy đi hay không…” Phía sau Thời Viễn không nghe thấy, cậu quay người muốn kết thúc.

Trình Mộ kéo cậu lại: “Thời Viễn, thi đấu…”


“Buông tay!” Thời Viễn ngắt lời y, cánh tay ra sức muốn tránh khỏi tay y.

Trình Mộ không buông: “Trường học sẽ xử phạt…”

“Cậu / mẹ / nó / buông tay!” Thời Viễn hai mắt đỏ chót, liều mạng tránh khỏi nên đánh Trình Mộ một đấm, xoay người chạy, không để ý người phía sau la lên cùng ánh mắt bị thương kia của Trình Mộ.

Thời Viễn dựa vào ký ức đời trước lưu lại không ngừng chạy, tìm kiếm địa phương lúc trước cha say rượu đánh chết người.

Cậu cái gì đều không nghe thấy, chỉ là chạy, cậu không thể dừng.

“Thời Dũng, mày / mẹ / nó / nổi điên làm gì!” Trong ngõ hẻm mấy người đang đẩy xô đẩy táng, một người trong đó giơ bình rượu trên không trung xoay vòng, hắn như là uống say đứng không vững, chai rượu trong tay cũng không đập trúng người.

Thời Viễn nhanh chóng hướng về mấy người kia chạy tới, mới vừa dừng lại cậu liền nhìn thấy cách một bình rượu hướng về sau gáy một người mà đánh. Cậu cái gì cũng không nghĩ liền xông lên.

“Bốp!” Bình rượu nát, âm thanh lớn đến khiến mấy người trong nháy mắt đều tỉnh táo lại.

“A Viễn? A Viễn con làm sao vậy!” Nhìn tay Thời Viễn đầy máu, Thời Dũng cuống lên, hắn ôm lấy cánh tay Thời Viễn.

“Ba, con không sao, chúng ta về nhà đi.” Thời Viễn đau đến mặt đều trắng bệch, vẫn nở một nụ cười. Cậu dùng một tay khác không bị thương kéo cha rời đi, ánh mắt nửa điểm cũng không để ý những người khác. Bất quá, cậu vẫn không chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh.

Thời Viễn cảm thấy lần này nhắm mắt lại ngủ đã rất lâu đã rất lâu, thời điểm mở mắt nằm ở trên giường bệnh có người vây quanh cậu. Cha, mẹ, bà nội, còn có, Trình Mộ.

“A Viễn a, không có sao chứ.” Bà nội ngồi ở bên giường nhìn tay Thời Viễn đeo băng, đau lòng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vừa quay đầu, nắm đấm không lưu tình mà nện trên người cha Thời Viễn, “Sống rất tốt, đây không phải là làm bậy ni, Thời Dũng, cậu nhìn một chút cậu dằn vặt A Viễn thành dạng gì… Tôi đánh chết cậu… Cậu đứa con vô dụng này, sống mấy chục năm, làm sao cũng không sống ra hình người…”


Bà nội khóc không thành tiếng, Thời Viễn thấy cũng khóc.

Thời Dũng ở một bên cũng khóc lên, tự đánh lên người mình “Mẹ, là con bất hiếu, con sau này tuyệt đối không uống rượu nữa, mẹ…”

Nhất thời, mọi người khóc thành một đoàn.

Chờ mọi người tâm tình tỉnh táo lại, Thời Dũng đỡ bà nội về nhà, mẹ Thời Viễn vốn dự định lưu lại chăm nom Thời Viễn lại bị Thời Viễn dùng Trình Mộ bên cạnh còn chưa đi sẽ chăm sóc cậu cự tuyệt. Hơn nữa bác sĩ nói, Thời Viễn cần ở bệnh viện quan sát hai ngày, hai ngày sau nếu như không có chuyện gì là có thể về nhà nghỉ ngơi. Mẹ Thời Viễn yên lòng, cũng về theo.

Lần này, tất cả đều yên lặng.

Trong phòng bệnh chỉ còn Trình Mộ cùng Thời Viễn vẫn luôn im lặng.

“Xin lỗi.” Hai người đồng thời nói.

“Mình vừa nãy đánh cậu, là mình không đúng. Cậu vết thương… Không có sao chứ?” Thời Viễn nhìn Trình Mộ má trái sưng đỏ ngượng ngùng nói.

“Nên nói xin lỗi chính là tôi, tôi cái gì cũng không biết liền ngăn cản cậu, xin lỗi.” Trình Mộ thấp giọng nói, nhìn tay Thời Viễn bị thương y không tiếng động mà nắm thật chặt nắm đấm. Trời mới biết y nhìn thấy vết thương đều sắp đau lòng muốn chết.

Nói xong mấy câu này, hai người như là thương lượng xong bèn nhìn nhau cười, không nói thêm câu nào nữa.

Thời Viễn lặng yên nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Mộ lặng yên nhìn thụy nhan của cậu.

Thời Viễn lần này bị thương, Trình Mộ bận tíu tít làm nhiều việc, Thời Viễn đều nhìn ở trong mắt.

Trường học bên kia vốn là muốn trừng phạt Thời Viễn, cân nhắc đến Thời Viễn có nguyên nhân đặc thù, cũng liền không truy cứu nữa.


Sinh hoạt liền trở về hình dáng ban đầu.

Nhưng là, sự kiện kia vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải 2B lại đột nhiên xuất hiện, Thời Viễn thiếu chút nữa đã quên cậu còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

5% còn thiếu đến cùng như thế nào mới có thể đạt đến na?