Nguyên soái hỏi:
- Nay câu chuyện Lý Thành mạo công tuy đã rõ ràng song phải đối chứng cho phân minh.
Nói rồi sai Mạnh Đình Quốc đòi cha con Lý Thành vào ra mắt:
Lý Thành vào quỳ lạy thưa:
- Cha con tôi là người hữu công vô tội, sao Nguyên soái lại bắt như vậy?
Dương Nguyên soái nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết Táng Thiên vương và Tử Nha Xai sao ta sai người đi dò xét thì ai cũng nói không thấy việc đó.
Lý Thành nói:
- Vì lúc ấy trời khuya nên không ai trông thấy cũng phải.
Dương Nguyên soái nạt lớn:
- Vậy chớ cha con ngươi ép Tiêu Đình Quý uống rượu rồi trói đem bỏ xuống sông Yến Tử là vì ý gì?
Lý Thành nghe nói thất sắc thưa:
- Việc ấy thật tôi không hay biết gì cả.
Nguyên soái truyền đòi Tiêu Đình Quý đến đối chứng:
- Tiêu Đình Quý vào đến soái phủ thấy cha con Lý Thành thì nổi nóng xốc lại đạp cho một đạp, nói:
- Ngươi là quân tàn nhẫn, bất nhân, ngươi muốn đoạt công trận của Địch Khâm sai, gạt ta uống rượu rồi trói ta bỏ xuống sông chiếm đoạt hai cái thủ cấp. Nếu không có gã tiều phu cứu mạng thì ta còn gì. Thôi, để ta xin Nguyên soái đem cha con ngươi bỏ xuống sông, làm y như ngươi đã hành động với ta lúc đó.
Lý Thành bị một đạp đau quá khóc om sòm. Phạm Trọng Yêm thấy vậy nói:
- Tiêu Đình Quý giữa soái phủ không nên vô lễ như vậy.
Dương Nguyên soái hỏi:
- Ta sai ngươi đi đón Địch Khâm sai đặng lấy chinh y sao ngươi trở lại Ngũ Vân trấn làm chi?
Tiêu Đình Quý liền thuật hết mọi việc cho Nguyên soái nghe.
Nguyên soái hỏi Lý Thành:
- Chứng cớ đã rõ ràng như vậy ngươi còn chưa chịu sao?
Lý Thành nói:
- Việc ấy chỉ nói bằng miệng lấy chi làm bằng cớ. Xin Nguyên soái cứ theo quân pháp mà luận hễ ai được thủ cấp thì có công trạng, để khỏi mất công bình.
Nguyên soái nói:
- Ngươi nói ngươi giết được hai tướng ấy vậy ngươi có biết chúng nó mặc giáp gì, cầm vũ khí gì chăng?
Lý Thành nói:
- Táng Thiên vương đội huyền bi mão, mình mặc hồng bào, còn Tử Nha Xai thì mặc lạc bào
Vừa nói dứt lời thì Tiêu Đình Quý nạt lớn:
- Nói bậy! Táng Thiên vương đội mũ kim khôi, nên khi ấy ta lấy được chiếc ngù mũ, bây giờ còn đây.
Nói rồi móc túi lấy ra chiếc ngù mũ đưa cho mọi người xem.
Dương Nguyên soái thấy vậy bèn nạt Lý Thành, trách:
- Lý Thành! Ngươi thật già mồm. Bây giờ còn gì để nói chăng?
Lý Thành nói:
- Chứng cớ như vậy cũng chưa chắc, vì Địch Thanh làm mất chinh y rồi sợ bị tội nên lo tốt với Tiêu Đình Quý làm như vậy để kể công chuộc tội.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Lý Thành? Ngươi nói cha con ngươi giết được Táng Thiên vương và Tử Nha Xai, vậy khi lấy được thủ cấp rồi ngươi có biết hai cái thây của chúng nó hiện giờ ở đâu không?
Lý Thành nói:
- Khi hai tướng ấy đi dạo chơi có dắt theo bốn tên tùy tùng, cho nên lúc tôi giết được chúng nó thì bốn tên tùy tùng đã mang xác đem đi rồi.
Phạm Trọng Yếm nói:
- Còn hai con ngựa của chúng nó đâu?
Lý Thành nói:
-Khi hai tướng ấy đi dạo ban đêm nên không cỡi ngựa.
Địch Thanh nghe nói cười lớn:
- Ta thấy ngươi thật già hàm.
Vừa nói dứt lời thì có quân vào báo:
- Nay có Ngũ Tư Phong ở trên Bát quái sơn đi với Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương đem ba mươi muôn binh đến vây Tam Quan, lại kêu Địch Thanh ra đánh để trả thù cho Táng Thiên vương và Tử Nha Xai. Xin Nguyên soái định liệu.
Dương Nguyên soái nghe báo thì kêu Lý Thành nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết hai tướng ấy, sao bây giờ chúng nó không kêu ngươi ra mà trả thù, lại gọi Địch Thanh?
Lý Thành nói:
- Ý chúng nó muốn đánh với ai thì đánh, tôi làm sao biết được.
Dương Nguyên soái nói:
- Đến nỗi như vậy mà ngươi còn chưa chịu là gian dối thì thật là già mồm.
Lúc ấy lại có quân vào báo:
- Ngũ Tư Phong đốc binh phá thành rất gấp, cứ kêu tên Địch Khâm sai mà mắng nhiếc.
Địch Thanh nghe nói nổi giận liền đứng dậy thưa với Nguyên soái:
- Xin cho tôi ra đánh một trận đặng lập công.
Dương Nguyên soái chưa kịp nói thì Tiêu Đình Quý lật đật đứng dậy nói:
- Khoan đã, tuy Địch Khâm sai võ nghệ cao cường, so trận này không nên ra đánh, hãy để cha con Lý Thành đánh một trận đã, như cha con Lý Thành giết được Ngũ Tư Phong thì công thuộc về hai cha con Lý Thành.
Dương Nguyên soái nghe theo lời Tiêu Đình Quý liền sai cha con Lý Thành ra trận và khiến Phạm Trọng Yếm ra lướt trận.
Cha con Lý Thành nghe nói thất kinh, lật đật quỳ lạy nói:
- Tuy cha con tôi là quan võ, song chức vụ chỉ biết đi tuần hành đây đó, nếu ra trận mạc thì tôi không dám.
Nguyên soái nạt lớn:
- Ngươi cũng là quan võ, người ta cũng là quan võ, nếu ngươi sợ chết mà không đi thì kẻ khác cũng sợ chết như ngươi thì còn ai đi chiến đấu.
Tiêu Đình Quý nói:
- Quan võ sao không dám ra trận, nếu vậy triều đình ban bổng lộc chẳng uổng phí sao?
Lý Thành liệu bề xin không được, bất đắc dĩ phải vâng mạng lãnh một muôn binh kéo ra ngoài thành.
Địch Thanh thấy vậy thưa với Nguyên soái:
- Vả Lý Thành ra trận đây chắc là bị giặc giết và làm rối loạn binh mã. Xin Nguyên soái cho tôi theo ứng cứu, giúp Lý Thành đánh với Ngũ Tư Phong.
Dương Nguyên soái nói:
- Lời ấy cũng phải, song Khâm sai phải cẩn thận cho lắm, Vì Ngũ Tư Phong là một danh tướng bên Tây Hạ.
Nói rồi liền cấp cho Địch Thanh hai muôn binh kéo ra tiếp ứng cho Lý Thành.
Bấy giờ Ngũ Tư Phong, Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương đem ba mươi muôn binh vây hãm Tam Quan, xảy thấy Lý Thành ra trận, liền hét một tiếng làm cho cha con Lý Thành giật mình làm rớt cây đao và gần té nhào xuống ngựa.
Ngũ Tư Phong nói:
- Có phải ngươi là Địch Thanh chăng?
Cha con Lý Thành nghe nói như vậy thì nằm mọp xuống yên ngựa năn nỉ:
- Xin Nguyên soái hãy dung tính mạng cho cha con tôi, vì tôi không phải là Địch Thanh, tôi là Lý Thành tài mọn sức yếu, không phải là địch thủ của Nguyên soái.
Ngũ Tư Phong thấy vậy cười lớn:
- Ta không giết các ngươi đâu, hãy trở về kêu Địch Thanh ra đây mà giao đấu với ta.
Lý Thành nói:
- Tôi đi đây là tại Dương Tôn Bảo ép buộc, chớ thật tình tôi rất sợ Nguyên soái.
Nói rồi xá Ngũ Tư Phong một cái rồi quày ngựa trở vào. Nhưng vừa vào đến cửa thành thì bị Tiêu Đình Quý tóm ngực cha con Lý Thành ném xuống ngựa, hối quân trói lại bắt ra đánh với Ngũ Tư Phong. Nhưng chưa đến nơi thì Địch Thanh đã giục ngựa đến trước, nạt lớn:
- Ngươi có phải là Ngũ Tư Phong đó không?
Ngũ Tư Phong nói:
- Phải! Còn ngươi có phải là Địch Thanh đó không?
Địch Thanh nói:
- Đã biết tên ta sao không xuống ngựa nạp mình.
Nói rồi lướt tới chém Ngũ Tư Phong. Hai bên đánh nhau một trận, quân Tây Hạ kinh hãi bỏ chạy, còn Ngũ Tư Phong nổi giận vung giáo đánh với Địch Thanh hơn hai chục hiệp chưa phân hơn thua. Địch Thanh liệu thế không xong, lịền thò tay vào túi lấy Nhơn diện bài ra đưa lên niệm chú, tức Ngũ Tư Phong bất tỉnh, rồi rơi xuống đất, hộc máu mà nhào xuống ngựa.
Tiêu Đình Quý thấy vậy cả mừng liền chạy đến cắt lấy thủ cấp, vừa toan vào thành thì có Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương phi ngựa đến. Địch Thanh còn cầm Nhơn diện bài trong tay liền đưa lên niệm chú. Hai tướng cũng hộc máu nhào xuống đất.
Tiêu Đình Quý cũng chạy lại cắt lấy thủ cấp. Còn Địch Thanh thì đánh đuổi quân Tây Hạ, làm cho chúng đạp nhào nhau mà chạy tán loạn.
Tiêu Đình Quý nói với Địch Thanh:
- Bữa nay tối rồi, hãy về nghỉ rồi ngày mai tiếp tục đánh nữa.
Địch Thanh nghe theo liền quày ngựa trở về ải ra mắt Dương Nguyên soái.
Dương Nguyên soái nói:
- Địch vương thân nhỏ tuổi mà anh hùng dường ấy, thật hơn ta nhiều lắm. Để ta làm biểu tấu cùng Thánh Thượng nhường quyền nguyên soái cho vương thân.
Địch Thanh nói:
- Tôi đâu dám chịu điều ấy. Xin Nguyên soái chớ vội khen:
Dương Nguyên soái nói:
- Nay Địch vương thân mà lập được công lớn như vầy thật là hồng phước của Thánh Thượng, nên mới được một anh tài phò Tống dẹp loạn.
Nói rồi truyền mở tiệc ăn mừng, khao đãi tướng sĩ.
Tiệc xong, Dương Nguyên soái truyền quân dẫn cha con Lý Thành ra, và hỏi:
- Lý Thành! Bây giờ người đã chịu tội hay chưa?
Lý Thành quỳ lạy nói::
- Xin Nguyên soái xét lại cho cha con tôi nhờ. Công trận ấy thiệt của cha con tôi mà thôi.
Tiêu Đình Quý nghe nói nổi nóng bước tới đạp cha con Lý Thành mỗi người một đạp và nói:.
- Loài súc sanh! Đến nước này mà cha con ngươi chưa chịu tội hay sao?
Lý Thành nói. Có công nào có tội chi mà bảo tôi chịu?
. Nguyên soái nạt lớn:
- Sự việc đã rõ ràng trước mắt mà ngươi vẫn tìm cách dối gạt mọi người, không biết cải hóa.
Nói rồi truyền quân dẫn cha con Lý Thành ra viên môn mà xử trảm, vợ con Lý Thành là Trần thị hay tin chồng con mình đều bị chết chém, liền thu gom tiền bạc trốn về Biện Lương mà mưu toan với Trầm Quốc Thanh đặng làm cáo trạng kiện Dương Tôn Bảo.
Hôm sau, Dương Nguyên soái nói với Địch Thanh:
- Địch khâm sai làm mất chinh y thì đó cũng là tội lớn lắm nhưng giết được năm tên tướng giặc cùng một lúc thì cũng có thể lấy công mà chuộc tội được. Vậy để ta dâng biểu về trào tâu với Thánh Thượng xem lượng trên phán thế nào?
Địch Thanh nói:
- Chuyện còn đó. Xin Nguyên soái cho tôi đem binh đến Đại Lang sơn mà trừ diệt hết tặc đảng thu lại chinh y đã bị mất.
Nguyên soái nói:
- Nếu Địch khâm sai lấy lại được chinh y thì công lớn biết chừng nào?
Nói rồi liền phát binh cho Địch Thanh. Địch Thanh lãnh mạng đem binh đi đánh Đại Lang sơn.
Lúc này Ngưu Kiện và Ngưu Cang hay tin Ngũ Tư Phong, Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương đều bị giết, thì anh em bàn luận thế nào Địch Thanh cũng kéo quân đến Đại Lang sơn đòi chinh y lại. Hai anh em bàn tính bỏ trốn đi nơi khác để tránh tai họa.
Ngưu Cang nói:
- Đại Lang sơn đây là một hòn núi rất hiểm trở, vậy chúng ta bố trí cung tên và cây đá sẵn, hễ chúng kéo quân đến thì dùng tên bắn xuống, thế tất chúng nó phải thiệt mạng, sợ gì bỏ trốn đi đâu.
Ngưu Kiện nói:
- Em nói cũng phải, song ở đây lương thảo tích trữ chẳng được bao nhiêu. Nếu chúng nó vây hãm lâu ngày thì làm sao sống được chi bằng ta đem chinh y trả lại cho Dương Nguyên soái, may ra người rộng lượng mà cho chúng ta đoái công chuộc tội chẳng hơn sao?
Ngưu Cang bất bình nói:
- Nếu làm như vậy chẳng là chúng ta nhút nhát lắm.Thà ở đây mà thủ thế, sống chết còn rạng danh hơn.
Ngưu Kiện nói:
- Dương Nguyên soái là người đại lượng, em thiết tưởng không đến nỗi nào.
Ngưu Cang nói:
- Nếu tôi nói mà đại ca không nghe lời thì tình anh em chúng ta phải chia lìa mỗi đứa một nơi.
Ngưu Kiện nói:
- Áy là tại em muốn vậy. Thôi em muốn đi đâu thì đi, ta không ép.
Nói rồi liền khiến quân góp nhóp chinh y mà chở ra Tam Quan, còn vật dụng bao nhiêu đều giao lại cho Ngưu Cang lưu giữ.
Lời bàn.
Người xưa nói: "Mưu thâm họa diệt thâm".
Đó là luật nhân quả. Hễ mưu mô càng hiểm độc bao nhiêu thì kết quả tai hại bấy nhiêu.
Lý Thành muốn cướp công của kẻ khác, mưu đồ giết hại Tiêu Đình Quý, đó là một âm mưu hiểm ác, chỉ thấy danh vọng mà không kể đến nghĩa nhân. Lúc vỡ lở, đáng lẽ phải phục thiện, để sửa chữa tính gian ác của mình thì lại tìm cách chống chế, để cuối cùng mọi việc càng tối tăm hơn, không thẽ tự vệ được bản thân.
Ở đời khi phạm tội lỗi mà biết ăn năn sửa chữa thì đó là điều tốt dù tội ác xấu xa đến đâu cũng có thể giảm nhẹ được Lý Thành đã rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp, nếu nhảy xuống sợ cọp ăn mất, nhưng không phải vì thế mà tránh được tai họa của hành động mình.
Tóm lại, biết phục thiện để sửa mình là điều hay ho và can đảm nhất trong lẽ sống.