Vạn Huê Lầu diễn nghĩa

hồi thứ hai mươi hai

Lý Nghĩa thấy Tiêu Đình Quý xốc lại giao tranh thì nói:

- Tướng quân ơi! Tôi đang bận đi tìm Địch khâm sai, không rảnh mà đem tài năng ra giao đấu. Xin hẹn ngày khác.

Tiêu Đình Quý nói:

- Sao không nói cho sớm? Vậy Địch Thanh có phải là Địch khâm sai được phái đi giải chinh y không?

Lý Nghĩa nói:

- Đúng rồi!

Tiêu Đình Quý hỏi:

- Hai người cùng đi với nhau sao lại tìm nhau?

Lý Nghĩa nói:

- Hôm qua Địch khâm sai đi tìm chỗ đóng quân đến hôm nay mà chưa thấy về, nên tôi phải đi tìm.

Tiêu Đình Quý nói:

- Nay ta vâng lệnh Dương nguyên soái ra đón mà chinh y đây, hay là Địch Thanh sợ oai ta mà lánh mặt. Còn ngươi thì ăn tiền hối lộ nên tìm cách trì hoãn chăng?

Lý Nghĩa nổi giận nói:

-Đừng nói bậy! Địch khâm sai là người hoàng thân quốc thích chức trọng quyền cao, sao lại sợ ngươi mà lánh mặt? Hay là ngươi âm mưu hãm hại Địch khâm sai rồi tìm lời nói quấy?

Tiêu Đình Quý nói:

- Ta vâng lệnh Dương nguyên soái đến đây hối thúc chinh y, ngươi lại dám tìm lời vu họa cho ta sao? Nếu ngươi chọc đến ta thì ắt hồn về chín suối đó.

Lý Nghĩa nói:

- Ôi thôi! Chinh y đâu còn nữa mà hòng đốc thúc.

Tiêu Đình Quý nói:

- Sao lại không còn?

Lý Nghĩa nói:

- Chinh y bị lũ cường đạo trên Ma Bàng sơn cướp hết rồi, cho nên tôi phải đi tim Địch Thanh về mà đòi lại.

Tiêu Đình Quý nói:

- Nói bậy! Bọn cường đạo trên Ma Bàng sơn đâu còn nữa, chúng nó đã bỏ trốn hết rồi. Thôi ngươi hãy bó tay mà chịu tội, đặng ta dắt đến nguyên soái nạp cho rồi.

Lý Nghĩa nghe nói thất kinh, hỏi:

- Nếu vậy thì tính mạng Địch khâm sai còn gì?

Tiêu Đình Quý thấy Lý Nghĩa thất sắc như vậy thương tình nói:

- Thôi, chúng ta phải đi mỗi đứa một ngã tìm cho được Địch khâm sai rồi sẽ thương nghị.

Nói rồi liền quày quả ra đi. Còn Lý Nghĩa thì trở lại nói với Trương Trung hay, rồi tiếp tục chia nhau đi tìm kiếm.

Bây giờ Tiêu Đình Quý đi được vài dặm thì thấy một vị tướng quân đầu đội kim khôi, mình mặc kim giáp, tay cầm kim đao, cỡi một con ngựa rất cao lớn vừa đi đến. Tiêu Đình Quý thấy con ngựa thì nghĩ thầm:

- Con ngựa này tốt lắm, để ta giết người này bắt ngựa đem về nạp cho nguyên soái thì ắt được trọng thưởng.

Nghĩ như vậy liền liền núp vào một gốc cây đại thọ mà chờ.

Bấy giờ Địch Thanh ra khỏi chùa rồi thì cứ theo đại lộ mà đi thăng. Vừa đến cây đại thọ thì thấy một vị tướng quân nhảy ra nạt lớn:

- Hãy đóng tiền mãi lộ thì mới được đi.

Địch Thanh nói:

- Ta đi vì việc nước, chỉ có một mình, tiền bạc đâu mà đóng mãi lộ.

Tiêu Đình Quý nói:

- Không có tiền thì phải để con ngựa lại.

Địch Thanh nói:

- Ta đang đi việc gấp, nhờ có con ngựa này mới kịp, không thể trao cho ai.

Tiêu Đình Quý nói:

- Nếu không để ngựa lại thì tính mạng ngươi không còn.

Địch Thanh nổi nóng vung đao chém đầu Tiêu Đình Quý, làm cho Tiêu Đình Quý đỡ không nổi rơi roi xuống đất.

Tiêu Đình Quý thất kinh la lớn:

- Tướng quân ơi! Tôi không dám đòi tiền mãi lộ nữa, xin tướng quân chớ giận. Thôi tướng quân đi đi.

Địch Thanh nói:

- Bây giờ ta không muốn đi. Ngươi phải dâng lễ tống hành cho ta thì ta mới chịu.

Tiêu Đình Quý nói:

- Tôi không có tiền bạc chớ nếu có bao nhiêu cũng xin dâng.

Địch Thanh nói:

- Nếu không có tiền bạc thì dâng cái đầu cũng được.

Tiêu Đình Quý thất kinh vội quỳ xuống nói:

- Tôi không phải là cường đạo mà là bộ hạ của Dương nguyên soái sai tôi đến đón Địch khâm sai mà hối thúc chinh y. Lúc nãy tôi thấy ngài cưỡi con ngựa rất tốt nên làm bậy không ngờ ngài võ nghệ cao cường, xin ngài rộng lòng tha tội cho tôi.

Địch Thanh nói:

- Té ra ngươi là bộ hạ của Dương nguyên soái sai ra đốc thúc chinh y. Ta là Địch Thanh đây.

Tiêu Đình Quý nói:

- Nếu vậy thì tánh mạng tướng quân còn gì?

Địch Thanh hỏi:

- Tại sao vậy?

Tiêu Đình Quý thuật hết mọi việc mất chinh y cho Địch Thanh nghe.

Liền hỏi Tiêu Đình Quý:

- Vậy tướng quân có biết lũ cường đạo ấy đốt hết sơn trại mà đi đâu chăng?

Tiêu Đình Quý đáp:

- Tôi tưởng chúng nó không đi đâu xa ngoài Đại lang sơn mà nhập với bọn Táng Thiên vương.

Địch Thanh hỏi:

- Vậy tướng quân có biết Đại lang sơn ở đâu không?

Tiêu Đình Quý nói:

- Đừng có nói càn. Có lẽ tướng quân muốn đến đó mà liều mình chăng?

Địch Thanh hỏi:

- Nơi đó có gì nguy hiểm sao?

Tiêu Đình Quý nói:

- Ở Đại Lang sơn có Táng Thiên vương. Tử Nha Xai, Đại Mạnh Vương và Tiểu Mạnh Vương. Bọn người ấy đều là anh hùng vô địch, rất đỗi tài sức như Dương nguyên soái mà đánh mấy năm nay cũng không lại thay, huống chi tướng quân có nhất nhơn nhất mã sao dám đến đó.

Địch Thanh nói:

- Nếu tướng quân biết đường xin cứ dẫn tối đến đó xem sao.

Tiêu Đình Quý thấy Địch Thanh nói như vậy thì nghĩ thầm:

- Nó đã muốn chết thì mình cũng ra công dắt nó đến đó cho nó chết, chớ trước sau gì nó cũng phải chết mà thôi.

Nghĩ như vậy Tiêu Đình Quý nói:

- Nếu tướng quân muốn đi thì tôi cũng không tiếc gì công dẫn dắt, song tới đó tôi chỉ đứng xa xa, chớ không đến đó mà chết chùm với tướng quân đâu.

Nói rồi liền dẫn đường đưa Địch Thanh đi.

Đi được vài dặm thì thấy trước mặt có sông Yến Tử hà. Tiêu Đình Quý nói:

- Đường này có cách một con sông Yến Tử, nếu không muốn sang sông thì phải đi vòng quanh khá xa mới đến Đại Lang sơn được.

Địch Thanh nói:

- Xa gần gì chúng ta cũng đi.

Hai người liền vòng qua phía trên, đi được mười dặm thì thấy hòn núi rất cao, cờ xí rực rỡ. Địch Thanh hỏi:

- Núi ấy có phải là Đại Lang sơn không?

Tiêu Đình Quý nói:

- Phải. Nếu tướng quân có lên thì đi một mình chớ tôi không dám giúp đâu.

Địch Thanh nghe Tiêu Đình Quý nói như vậy liền giục ngựa thẳng lên chân núi và kêu lớn:

- Bớ thằng Táng Thiên vương! Ngươi phải trả lại chinh y cho ta, nếu không ta giết hết không chừa sót một đứa.

Quân sĩ thấy vậy vội vào báo. Táng Thiên vương nói:

- Có khi nó muốn nạp mình nên mới dám đến đây đòi chinh y.

Tử Nha Xai nói:

- Đây là tên tướng Tống, người có trách nhiệm giải chinh y đến Tam Quan đó.

Táng Thiên vương nói:

- Tướng ấy tài cán gì mà dám đến đây gây rối.

Nói rồi hối quân mang binh khí và khôi giáp đến nai nịt xong lên ngựa xuống núi đối địch.

Lúc ấy Địch Thanh đang đứng dưới chân núi xảy thấy một tướng mặt đen, mình cao một trượng, tay cầm thương giục ngựa đến nói:

- Ngươi có phải là Địch Thanh chăng? Ta xem tướng mạo ngươi như một nắm xương, sao ngươi dám cả gan đến đây khiêu chiến.

Địch Thanh hỏi:

- Vậy ngươi có phải là Táng Thiên vương không?

Táng Thiên vương nói:

- Đúng rồi! Ta là ngự đệ của Tây Hạ vương, đang làm giám quân tổng đô đốc đây.

Địch Thanh nói:

Ngươi đoạt chinh y của ta phải mau giao trại lại cho mau.

Táng Thiên vương cười lớn nói:

- Hèn chi lời tục có nói trâu nghé không biết sợ cọp thật là đúng. Rất đỗi Dương Tôn Bảo mà còn chưa dám đến đây xấc láo với ta như vậy, còn ngươi chỉ là đứa con nít mà thôi.

Địch Thanh nổi giận vung đao chém tới. Táng Thiên vương cùng Địch Thanh đánh hơn năm hiệp. Địch Thanh cự không lại, tay chân như muốn rời rã.

Còn Tiêu Đình Quý lúc này đang núp ở trong rừng ngóng cổ lên xem, thấy Địch Thanh cự không lại Táng Thiên vương thì kêu Địch Thanh nói:

- Địch vương thân ơi! Nếu đánh không lại Táng Thiên vương thì nên liều chết cho xong, nếu không thì để mất chinh y cũng không khỏi tội.

Địch Thanh nghe nói nổi giận liền thò tay vào túi lấy mũi tên thất tinh ra rồi niệm chú, tức thì mũi tên hóa ra một đạo bạch quan bắn vào Táng Thiên vương làm cho Táng Thiên vương nhào đầu xuống ngựa chết tốt.

Tiêu Đình Quý thấy vậy lật đật chạy ra cắt đầu Táng Thiên vương, còn Địch Thanh cũng vội vã thu mũi tên về bỏ vào túi.

Tiêu Đình Quý khen:

- Tướng quân có phép hay như vậy thì lấy Đại Lang sơn không có gì khó.

Địch Thanh nói:

- Vậy thì tướng quân hãy giữ lấy thủ cấp đặng tôi lên núi đòi lại chinh y để kịp ngày giải đến Tam Quan.

Tiêu Đình Quý nói:

- Tướng quân ráng mà giết cho được Tử Nha Xai thì mới có thể thu hồi chinh y được.

Địch Thanh nghe theo, liền giục ngựa trở lại chân núi kêu lớn:

- Bọn Tử Nha Xai! Hãy mau đem trả chinh y cho ta kẻo ta phá nát sào huyệt.

Tử Nha Xai nghe tin Táng Thiên vương bị giết, thất kinh, lật đật lên ngựa kéo quân xuống núi.

Vừa trông thấy Địch Thanh, Tử Nha Xai nạt lớn:

- Sao ngươi dám dùng tà thuật giết hại đại vương ta?

Địch Thanh hỏi:

- Ngươi có phải là Tử Nha Xai không?

Tử Nha Xai nói:

- Ngươi đã biết tên ta sao còn dám đến đây nạp mạng?

Nói rồi vung đao đến đâm Địch Thanh. Hai bên đánh được mười hiệp, chưa rõ ai thua. Tiêu Đình Quý thấy vậy hô lớn:

- Địch khâm sai! Đấu sức không lại nó đâu. Phải dùng phép mới trừ được nó.

Địch Thanh nghe nói liền thò tay vào túi lấy tấm Kim diện bài ra trước mặt rồi niệm thần chú, tức thì Tử Nha Xai bị hộc máu nhào xuống ngựa chết tốt. Địch Thanh vung đao chém đầu Tử Nha Xai. Tiêu Đình Quý thấy vậy khen:

- Hay lắm! Té ra tướng quân lại có một phép nữa cũng rất lợi hại.

Nói rồi chạy đến lấy thủ cấp của Tử Nha Xai cột chung với thủ cấp Táng Thiên vương chạy tuốt về Tam Quan.

Còn Địch Thanh thì đánh nhau với Phiên binh, làm cho chúng chạy tứ tán.

Bấy giờ trên núi còn hai đại tướng là Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương hay tin liền đốc lâu la xuống núi vây Địch Thanh cố báo thù. Địch Thanh rán hết sức chống cự một hồi, bọn lâu la đánh không lại nên ta rã. Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương cũng sợ hãi kéo lâu la bỏ qua Bát Quái sơn mà ẩn trú.

Địch Thanh thừa thắng giục ngựa lên Đại Lang sơn nhưng vừa lên đến đỉnh thì bị anh em Ngưu Kiện hối quân bắn tên xuống như mưa, làm cho Địch Thanh không dám xông lên nữa, phải lui xuống trở về trại. Nhưng khi xuống đến chân núi thì không thấy Tiêu Đình Quý đâu cả.

Lời bàn:

Háo danh là một cái bệnh của kẻ bất tài.

Cuộc sống trong xã hội, kẻ có tài thường lập nên sự nghiệp, để tiếng ngàn thu. Còn kẻ bất tài thì cũng muốn mình được như vậy, nhưng vì tài năng không có nên không thực hiện được.

Bởi vậy, những kẻ bất tài do tánh háo danh thường hay nói xấu chê bai những kẻ khác để đề cao giá trị của mình. Còn có những kẻ vì háo danh mà phô trương một vài công tác nhỏ mọn của mình và đắc ý khi được kẻ nịnh bợ ca tụng.

Trong trường hợp này, Tiêu Đình Quý vì tính háo danh nên đã đoạt công của Địch Thanh để khoe khoang với kẻ khác là mình đã giết được hai tên tướng cướp nổi tiếng trong vùng.

Tánh háo danh của con người còn thể hiện rất nhiều dạng, nhưng hầu hết những kẻ háo danh là những kẻ bất tài, còn kẻ có tài không cần phải háo danh, vì tài năng của họ tự nhiên đã đem danh tiếng lại cho họ rồi.

°

°