Tạ Vân Chân không biết rằng, Dương Xích Phù buộc phải liều mình với Dực Trọng Mâu, Tu la âm sát công của y chỉ luyện đến tầng thứ năm, so với nội công thâm hậu chính thuần của Dực Trọng Mâu thì còn kém một chút, nếu Dực Trọng Mâu đánh ra ba mươi sáu đường cuối cùng của Phục ma trượng pháp, Dương Xích Phù chẳng thể chống đỡ nổi, nay y tụ hết công lực của toàn thân để chống lại nhưng cũng chỉ kéo dài được một khoảng thời gian mà thôi. Song vì lực phản kích của Tu la âm sát công quá mạnh, trước khi thắng bại rõ ràng, hai bên đều xuất hiện hiện tượng chân lực hao phí, người bên cạnh đều kinh tâm động phách.
Tạ Vân Chân thấy thế thì quát: “Không xong!” rồi rút kiếm phóng ra, ý muốn tách hai người ra.Trong khoảnh khắc ấy Mạnh Thần Thông cười ha hả: “Các ngươi muốn quần đả ư? Hay lắm, lão phu sẽ chiều theo! Ngô Mông, đến giúp đại sư huynh một tay, thu thập hai tên đệ tử của phái Thiên Sơn!” Y đã thấy Dương Xích Phù gặp nguy, nhưng vì phải giữ thân phận, không thể đích thân ra tay, vừa lúc Tạ Vân Chân rút kiếm phóng ra trước, y không thèm để ý đối phương chỉ là có ý tách hai đối thủ ra, cho nên lấy cớ ấy phóng vọt người lên.
Ngay lúc này, Tạ Vân Chân dồn lực vào mũi kiếm, hất vào cây gậy, Dực Trọng Mâu quát: "Đi!" Rồi vung cây gậy. Dương Xích Phù lộn người phóng ra hơn một trượng. Dực Trọng Mâu vẫn chưa kịp thở, chợt cảm thấy có một bóng đen từ trên đầu đè xuống, luồng kình phong hầu như khiến y nín thở. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, y vừa mới đánh ra nửa chiêu Phục ma trượng pháp, cây gậy đã bị Mạnh Thần Thông chụp lấy. Dực Trọng Mâu không chịu nổi luồng kình lực đoạt gậy của y, hổ khẩu lập tức vỡ toét, miệng phun ra một búng máu tươi!
Tạ Vân Chân cả kinh, vội vàng đâm tới một kiếm, Dực Trọng Mâu cố gắng đứng vững, gầm lớn một tiếng, lại nhảy bổ lên, Mạnh Thần Thông cười ha hả: “Cho các ngươi biết sự lợi hại của Tu la âm sát công!” Rồi y vung cây gậy ra, Dực Trọng Mâu không dám tiếp, hạ người lách sang một bên, ngay trong khoảnh khắc ấy, chưởng thứ hai của Mạnh Thần Thông đã đến trước ngực, Tạ Vân Chân đánh ra một chiêu Tiều phu vấn lộ, kiếm quang chợt mở rộng bám sát bối tâm của Mạnh Thần Thông! Dực Trọng Mâu tụ hết công lực của toàn thân đẩy hai chưởng về phía trước, y chợt cảm thấy chưởng lực của đối phương tựa có tựa không, trong lòng cảm thấy không ổn, Mạnh Thần Thông đột nhiên đẩy chưởng tới, quát: “Lên!” Thân trên của Dực Trọng Mâu nhẹ hẫng, bị một luồng đại lực của đối phương kẻo về phía trước, thâu thế không kịp cho nên nhảy bổ ra mấy trượng, rồi té soài xuống đất, y chợt cảm thấy xương cốt trong người đau như dao cắt, khó khăn lắm mới bò dậy nổi. May mà Mạnh Thần Thông phải đối phó với nhát kiếm của Tạ Vân Chân, nếu y dốc hết toàn lực ra thì Dực Trọng Mâu đã mất mạng! Mạnh Thần Thông dùng chưởng trái ném Dực Trọng Mâu, chưởng phải trở lại giật thanh trường kiếm của Tạ Vân Chân, Tạ Vân Chân có ngoại hiệu là Đoạt mệnh tiên tử, kiếm chiêu vừa chuẩn lại vừa hiểm hóc, thấy kiếm sắp chạm vào bối tâm của Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông chồm người về phía trước, mũi kiếm của Tạ Vân Chân chỉ chệch có ba tấc mà chẳng đâm trúng. Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Thần Thông trở tay lại phất ra, năm ngón tay như móc câu chụp vào cổ tay của Tạ Vân Chân. Nếu lúc này Tạ Vân Chân tiếp tục đâm kiếm tới, tuy có thể đâm bị thương Mạnh Thần Thông nhưng xương cổ tay của bà ta sẽ bị Mạnh Thần Thông bóp nát, Tạ Vân Chân đành phải nhảy vọt người né tránh. Mạnh Thần Thông không đoạt được thanh trường kiếm của bà ta cũng thầm khen một chữ "Hay!”.
Ngô Giáng Tiên vội vàng phóng lên, cùng Tạ Vân Chân liên kiếm đối địch, nhân lúc họ chưa kịp hợp lại thì Mạnh Thần Thông đã phóng vọt người lên như chiếc cối xay gió, đột nhiên phản kích, chưởng thế phiêu hốt vô cùng, tựa như tấn công về phía Ngô Giáng Tiên, lại như tấn công về phía Tạ Vân Chân, chỉ trong chớp mắt mà đã thì triển sát chiêu đối với hai cao thủ kiếm thuật, cây kiếm thanh cương của Ngô Giáng Tiên đã bị Mạnh Thần Thông chặt gãy. Tạ Vân Chân tuy tránh ra lần nữa nhưng cũng bị Mạnh Thần Thông đánh thối lui liền mấy bước.
Phía bên kia Chung Triển và Võ Định Cầu cũng gặp nguy, dưới trướng Mạnh Thần Thông có hai đệ tử đã luyện Tu la âm sát công, một người là đệ tử Hạng Hồng đã luyện được đến tầng thứ hai, người kia là nhị đệ tử Ngô Mông chỉ mới bắt đầu luyện nhưng Ngô Mông vừa phóng lên giúp đỡ sư huynh thành thử thế cuộc là hai địch hai, tình thế đã thay đổi. Võ Định Cầu rất nóng nảy, thấy tình thế không xong thì đánh ra một chiêu Cao Đế trảm xà áp sát người lướt tới, bị cây quạt sắt của Hạng Hồng thuận thế chụp vào kiếm của y dẫn ra, cây phán quan bút của Ngô Mông đâm tới như điện chớp, trong chớp mắt đã trúng vào yết hầu của y, Chung Triển cứu không xong, kinh hoảng đến nỗi la lên thất thanh.
Trong lúc nguy hiểm, chợt nghe ầm một tiếng như trời long đất lở, tảng đá lớn che trước cửa động đột nhiên bay vọt lên không, từ trong động có hai người phóng ra, bọn đệ tử của Mạnh Thần Thông kêu hoảng: “Kim Thế Di đã đến!”.
Cây phán quan bút của Ngô Mông đã xỉa vào cổ họng của Võ Định Cầu, chỉ còn cách khoảng ba tấc, đột nhiên nghe Kim Thế Di tới thì giật mình, mũi lệch qua một bên, Chung Triển đâm soạt tới một kiếm trúng vào cổ tay của y, Ngô Mông đau đến nỗi ném phán quan bút bỏ chạy. Chung Triển rất kinh ngạc, không biết tại sao cây quạt sắt của y đã mở ra mà lại không chống đỡ, để mặc cho mình dễ dàng đâm kiếm vào.Trong nhất thời y cũng không dám đuổi theo kẻ địch. Võ Định Cầu thoát chết, lớn giọng khen: "Tiểu sư thúc, hai chiêu Thiên Sơn kiếm pháp của sư thúc đúng là tinh diệu tuyệt luân!” Lúc này, tiếng chấn động lớn đã qua, tất cả đều im phăng phắc, trong sân chỉ nghe tiếng nói của Võ Định Cầu, Võ Định Cầu cũng cảm nhận được điều ấy cho nên vội vàng im bặt, chỉ thấy Chung Triển lắc đầu, thần sắc đầy vẻ hoang mang.
Kim Thế Di đột nhiên chui ra khỏi động khiến Mạnh Thần Thông bất ngờ, y vừa thấy đi phía sau chàng là một thiếu nữ, mà thiếu nữ ấy chẳng phải là Lý Tâm Mai thì càng thất kinh hơn, trong lòng biết không ổn, chỉ nghe Kim Thế Di buông giọng cười rằng: “Mạnh Thần Thông, ta nghe nói ngươi đã luyện được Tu la âm sát công cho nên đến lãnh giáo, xem thử ngươi thần thông quảng đại hay thủ đoạn của ta cao cường?” Mạnh Thần Thông nói: “Ngươi nhân lúc nhà ta có chuyện mới đến khiêu chiến, đâu có phải là hảo hán?” Kim Thế Di nói: “Ta đến đây tỉ thí với ngươi, đâu có liên quan gì đến họ?” Mạnh Thần Thông đuối lý, lập tức cười rằng: “Được, quân tử nhất ngôn!”
Hôm nay chúng ta cứ một đối một để phân thắng bại, ngươi không được ám toán người của ta.” Té ra Mạnh Thần Thông sợ nhất là Kim Thế Di tham gia hỗn chiến, tuy y đã luyện Tu la âm sát công đến tầng thứ bảy, nghĩ rằng bản thân không thể bại nhưng độc châm của Kim Thế Di rất lợi hại, e rằng người của y sẽ chết dưới độc châm của Kim Thế Di.
Kim Thế Di giằng mạnh cây gậy, nói: “Hôm nay ta không muốn mở sát giới, dù muốn mở sát giới cũng phải chọn những người có thân phận, ngươi hãy yên tâm đừng phân thần, chỉ cần lo cho mạng của ngươi là được!” Mạnh Thần Thông cả cười:“Kim Thế Di, ngươi muốn giết ta e rằng không dễ!” Dương sư đệ, đệ hãy tiếp đãi quý khách Cái Bang. Nào, Kim Thế Di!” Kim Thế Di giơ cây gậy chậm rãi tiến về phía trước, chợt nghe nàng thiếu nữ ấy cười gằn nói: “Kim Thế Di, ngươi tỉ thí với y, ta nhường cho ngươi đánh trước một trận. Nhưng nếu ngươi giết y thì ta là người đầu tiên ngăn cản! Mạnh Thần Thông, ngươi hãy yên tâm đi!” Mạnh Thần Thông đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, nàng muốn bảo Kim Thế Di để lại cho nàng đích thân trả thù, dĩ nhiên Mạnh Thần Thông chẳng lo gì nàng ta, nhưng không biết thế nào mà y vừa nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng thì lại rùng mình!
Mạnh Thần Thông nhìn vào mắt nàng thiếu nữ, thầm nhủ: “Chắc chắn là con của Lệ lão quái!” Điều lo lắng trong lòng của y, ngoại trừ phái Thiên Sơn là hậu nhân của nhà Họ Lệ, y đang tìm cách ứng phó thì Kim Thế Di đã cười lạnh nói: “Sao không thi triển thần thông của ngươi?” Mạnh Thần Thông nói: “Nếu sư tôn còn sống, ta đương nhiên lấy lễ vãn bối thỉnh giáo trước.” Ý của y là với thân phận của Kim Thế Di, chàng không xứng nhường y ra tay trước. Kim Thế Di cả giận, ngửa mặt cười ha hả rồi nói: “Được, lão tiền bối là người bề trên, tiểu bối xin bày cái dở ra trước!” nói vừa xong thì quét ngang cây gậy đánh vù một tiếng về phía eo của Mạnh Thần Thông, chiêu này gọi là Thần long náo hải, là một trong những đòn sát thủ của Thần quải thập bát đả do Độc Long tôn giả sáng tạo, không những quét vào ngay eo mà thế mạnh chiêu trầm, vả lại sau khi di chuyển đầu trượng đã liên tiếp điểm vào các huyệt thần đạo, huyền khu, trung độc từ phần eo trở xuống, quả là rất lợi hại phi phàm.
Chợt thấy Mạnh Thần Thông lách người qua, ra tay như điện chụp vào đầu gậy của Kim Thế Di, Kim Thế Di giật mình, thầm nhủ: “Lão tặc quả nhiên lớn gan!” thế rồi dồn lực ra đầu gậy vẫy mạnh một cái, đầu gậy thuận thế đâm về phía trước, Kim Thế Di vận đủ thần công Phục long giáng hổ, lực đạo của cú đâm này không chỉ ngàn cân, lòng nghĩ trừ phi Lữ Tứ Nương sống lại, Mạo Xuyên Sinh tái thế, nếu không có ai dám dùng tay không bắt gậy của chàng? Trượng phong quét tới, bóng người quét lên, chỉ nghe keng một tiếng, thân hình của Mạnh Thần Thông lướt qua trên cây gậy, y thuận thế quét của cây gậy, bốc người theo luồng mãnh kình phát ra từ cây gậy, mà chẳng hề biến chiêu, lại chụp xuống đầu Kim Thế Di. Kim Thế Di nào để cho y chụp trúng, thế là đánh tròn cây gậy múa thành một vòng tròn màu đen, Mạnh Thần Thông chỉ cần tiến tới một bước nữa thì sẽ rơi vào trong vòng tròn ấy, đôi bên phải đấu nhau bằng chân lực nội gia, nếu Mạnh Thần Thông không tan xương nát thịt thì Kim Thế Di sẽ người chết gậy gãy.
Mạnh Thần Thông hình như không dám liều mạng, y lướt người qua khỏi đầu gậy, lập tức quay trở lại chỗ cũ. Kim Thế Di thấy y biến chiêu thần tốc, tuy không dám chụp tới nhưng cũng dám dùng chưởng chạm với gậy của chàng, công lực quả thực rất ghê gớm, nhất thời Kim Thế Di cũng không khỏi thất kinh.
Nói đến kịch chiến Mạnh Thần Thông ba lần dùng chưởng chém gậy, lượt phản kích lần sau lại mạnh hơn lần trước, trên mặt của y đã toát ra khí màu đen, Kim Thế Di đánh hết gậy này đến gậy khác, vẫn nắm được tiên cơ. Sau hơn hai ba mươi chiêu, chàng chợt cảm thấy không ổn, bởi vì cây gậy của chàng lẽ ra phải nóng lên mới phải.
Thế nhưng tình hình đã ngược lại, cây gậy lạnh lẽo như băng.
Kim Thế Di thầm thất kinh, nghĩ: “Chả lẽ y đã dùng Tu la âm sát công?”
Lúc này Dương Xích Phù đã cầm đầu bọn đệ tử của Mạnh Thần Thông hỗn chiến với người của Tạ Vân Chân. Trong khoảnh khắc khu vườn cát chạy đá bay, tiếng quát tháo ầm trời.
Phía Cái Bang tuy cao thủ nhiều nhưng Dực Trọng Mâu, Tiêu Thanh Phong đã bị chấn thương bởi Tu la âm sát công, võ công không bằng lúc bình thường, trường kiếm của Ngô Giáng Tiên thì bị đánh gãy, tuy đã đổi thanh khác nhưng không quen tay như ban đầu, may mà Tạ Vân Chân vẫn chưa bị thương, nhờ vào bảy mươi hai đường đoạt mệnh kiếm hiểm hóc yểm hộ cho mọi người. Hỗn chiến vừa nổi lên, Dương Xích Phù đã bám lấy Tạ Vân Chân, bọn đệ tử của Mạnh Thần Thông cũng dồn lên, không bao lâu sau thì đã bao vây Dực Trọng Mâu, Ngô Giáng Tiên, Chung Triển, Võ Định Cầu... Đôi bên đã ra tay, chỉ có nàng thiếu nữ Họ Lệ vẫn dửng dưng cầm cây roi dựa vào hòn non bộ, nhìn cuộc ác đấu của Kim Thế Di và Mạnh Thần Thông không chớp mắt. Nàng đang cầm cây roi bạch mang, đó vốn là dụng cụ tra tấn trong Mạnh gia trang, Mạnh Thần Thông sai một tên đệ tử cầm cây roi này đến đánh Lý Tâm Mai, bị Kim Thế Di đoạt được giao cho nàng. Mọi người trong Mạnh gia trang đã nhận ra cây roi định chạy tới cướp, chưa kịp tiến tới gần thì đã bị nàng đánh ngã.
Lúc này Kim Thế Di và Mạnh Thần Thông đã đấu nhau tới hơn trăm chiêu, mỗi lần Mạnh Thần Thông đánh trúng cây gậy, Kim Thế Di đều cảm thấy có một luồng khí lạnh từ cây gậy truyền vào lòng bàn tay của chàng, đồng thời lại cảm thấy lực phản công của Mạnh Thần Thông càng lúc càng lớn. Nhưng Mạnh Thần Thông mỗi lần chém xong một chưởng thì phải thở phì phò mấy hơi, xem ra khí lực không đủ.
Không lâu sau, chiêu số của hai bên dần dần chậm lại, cây gậy sắt của Kim Thế Di quét đông đánh tây, tựa như một vật nặng đến ngàn cân, mà Mạnh Thần Thông đã hơi chậm chạp, chưởng pháp đã tán loạn, nhưng thần sắc của hai người càng nặng nề hơn lúc nãy.
Đang lúc kịch chiến Mạnh Thần Thông cười ha hả, trên mặt y vốn tỏa khí đen, đột nhiên lúc này lại đen như đáy nồi. Thiếu nữ Họ Lệ thấy thế thì kêu hoảng. Trong khoảnh khắc này, Kim Thế Di cũng cảm thấy không ổn, cây gậy của chàng tựa như ngâm trong dòng suối lạnh, cứ lạnh lẽo như băng khiến cho Kim Thế Di hầu như không thể cầm chắc! Kim Thế Di đột nhiên phun ra một bãi nước bọt, bãi nước bọt bay tới xoèn xoẹt như ám khí, Mạnh Thần Thông phất ống tay áo đột nhiên nhảy vọt lên, hai chưởng vỗ xuống, trong chưởng phong trượng ảnh, chợt thấy Kim Thế Di lộn người ra đến mấy trượng, tiếp theo là tiếng kêu hoảng của Mạnh Thần Thông và nàng thiếu nữ. Kim Thế Di bật người từ dưới đất lên, chỉ thấy Mạnh Thần Thông hai tay đẩy hờ, còn nàng thiếu nữ rơi từ trên không xuống như con diều đứt dây.
Kim Thế Di nhảy lên yểm trợ cho nàng, nàng thiếu nữ xoay người trong không trung, rồi nàng giương ống tay áo, phập một tiếng, một luồng khói đen bốc lên rồi nàng kêu: “Chạy mau, chạy mau!” Khói đen bung ra, phía đối diện không thấy bóng người, bọn đệ tử của Mạnh Thần Thông không dám đuổi theo, bọn Tạ Vân Chân, Dực Trọng Mâu vốn đang đứng ở cuối chiều gió, đương nhiên không dám ham đánh, vì thế nhân lúc đó cũng thoát ra khỏi Mạnh gia trang.
Cả đám người chạy khoảng được sáu bảy dặm thì dừng chân nghỉ lại bên bìa rừng. Lúc này đã đến trưa, ánh mặt trời chói chang, thế nhưng ngoại trừ Kim Thế Di và nàng thiếu nữ, ai nấy cũng đều run bần bật. Võ Định Cầu và Chung Triển có công lực kém nhất, lạnh đến nỗi răng đánh bò cạp.
Hai người Chung, Võ đêm qua bị Kim Thế Di bỡn cợt, lúc này đôi bên gặp nhau đều ngại ngùng. Võ Định Cầu lấy ra một cái bình ngọc, nói: “Đây và Bích linh đơn được tổ sư cho chúng tôi khi xuống núi, loại đơn dược này được chế từ Thiên Sơn tuyết liên, có thể giải hàng trăm loại độc.” Trong bình có cả thảy bảy viên. Võ Định Cầu đổ ra lòng bàn tay, chia cho Dực Trọng Mâu, Tiêu Thanh Phong, Ngô Giáng Tiên, Tạ Vân Chân mỗi người một viên. Tạ Vân Chân nói: “Ta và Ngô tỷ tỷ chia nhau uống một viên. Dực bang chủ, ông bị thương nặng hơn, ông hãy uống viên của tôi.” Dực Trọng Mâu quả thật bị thương rất nặng, không dám từ chối thế là nhận lấy viên thuốc.
Võ Định Cầu chỉ còn lại ba viên, y đưa một viên cho Chung Triển rồi nhìn thiếu nữ nói: “Cô nương, Cô họ gì? Hôm nay nhờ cô mà chúng tôi được thoát hiểm, cô có lạnh không? Có cần không?...” nàng thiếu nữ không đợi y nói xong, cười khanh khách: “Đa tạ, ta không cần, cứ để lại cho người khác” Võ Định Cầu nhìn sang Kim Thế Di, đêm qua y bị Kim Thế Di ném bùn vào mặt, vẫn còn chưa hết giận, nhưng lúc nãy chỉ nhờ một mình chàng chống lại Mạnh Thần Thông, nếu không hậu quả chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Võ Định Cầu đang phân vân, muốn phát tác thì lại không được, muốn tặng cho chàng một viên Bích linh đơn thì không tiện mở miệng. Kim Thế Di uể oải vươn vai, nói với thiếu nữ: “Cô nương bảo Tu la âm sát công của Mạnh Thần Thông rất lợi hại, nhưng cũng chẳng ra sao cả.” Nàng thiếu nữ mỉm cười: “Vậy sao? Một cây độc châm của ngươi đã đâm trúng y, có lẽ sẽ khiến y đau đầu vài ngày, nhưng y không đến nỗi lỗ vốn lắm.” Kim Thế Di giật mình, hình như nàng muốn nói mình cũng bị thua thiệt, nhưng chàng đã dùng nội công thượng thừa đẩy hết khí lạnh âm hàn ra, lại không thấy có điều gì quái lạ, lòng thầm nhủ: “Chưởng lúc nãy của Mạnh Thần Thông tuy lợi hại, Tu la âm sát công cũng hơi quái dị. Nhưng mình rốt cuộc đâu có bị thương, sao lại nói là mình lỗ vốn?”
Chung Triển nghe nàng thiếu nữ nhắc đến độc châm của Kim Thế Di, y chột dạ thầm nhủ: “Lúc nãy chả lẽ là Kim Thế Di âm thầm giúp đỡ mình?” Hai đệ tử của Mạnh Thần Thông bị độc châm của y ám toán, cho nên mình mới dễ dàng ra tay?” Võ Định Cầu thấy thần sắc Kim Thế Di kiêu ngạo, chẳng thèm nhìn đến y thì lòng nổi giận, bỏ viên linh đơn vào bình trở lại, thầm nhủ: “Y đã không cần thì mình giữ lại phòng thân!”
Chung Triển đã định hỏi lai lịch của nàng thiếu nữ, chợt thấy Mạnh gia trang bốc lửa, thiếu nữ nói: “Mạnh lão tặc sợ chúng ta đã thiêu cháy sơn trang, có lẽ bọn chúng sẽ tìm một nơi khác ẩn thân” Tạ Vân Chân nói: “Cô nương, cô nương gọi y là lão tặc, chả lẽ có mối thâm thù với y?” thiếu nữ ấy chợt phất ống tay áo đứng dậy nói: “Có thù hay không là chuyện của riêng ta. Kim Thế Di, ngươi nhớ lấy, canh ba đêm nay!” Nàng xoay mặt sang Kim Thế Di, nói xong thì chẳng thèm để ý đến Tạ Vân Chân đã bỏ đi.
Đó chính là: Thân mình lắm lỗi khó mở miệng, chẳng phải kỳ quái hay vô tình.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.