Chuyện này Kim Thế Di đã từng nghe Băng Xuyên thiên nữ kể. Kim Thế Di biết lai lịch của hai người này, trong lòng dâng lên nỗi thắc mắc, chỉ nghe Võ Định Cầu tiếp tục nói: “Hôm ấy, tôi đang luyện kiếm với Tâm Mai ở trong sân, Đường đại hiệp bước vào nói chuyện với mẹ Tâm Mai về Kim Thế Di. Đường đại hiệp bảo, Kim Thế Di đã mất tích nhiều năm, ông ta nhờ người đi tìm khắp nơi mà vẫn chẳng hề có tin tức, chỉ e lành ít dữ nhiều. Rồi ông ta lại nhắc đến hôn sự của Tâm Mai, sư thúc có biết ông ta nhắc đến ai không? Đó chính là người mẹ của Tâm Mai xưa nay mau mắn, bà bảo đã biết tâm ý của con gái, trừ phi biết rõ Kim Thế Di đã chết, nếu không e rằng cũng rất khó khuyên nàng, nhưng cũng lo con gái sẽ lỡ tuổi thanh xuân, bảo rằng sau khi hỏi con gái thì mới nghĩ đến mối hôn sự này. Tâm Mai đang ở trong vườn với tôi đương nhiên nghe rất rõ ràng lời họ nói, nàng nghĩ bà cũng có ý muốn cho nàng nghe. Lúc đó tôi cũng thấy thần sắc của nàng có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, không ngờ tối hôm ấy nàng đã bỏ trốn xuống núi”
Chung Triển thở dài, nói: “Té ra Tâm Mai sư muội đã bỏ trốn vì chuyện này!” Võ Định Cầu cười rằng: “Tiểu sư thúc, người đừng quá lo lắng. Nàng bỏ trốn xuống núi đương nhiên là đi tìm Kim Thế Di, cứ để nàng thỏa lòng cũng được. Nàng đi tìm khắp nơi không thấy, biết chắc Kim Thế Di đã chết, chả lẽ suốt đời nàng không lấy ai nữa?” Chung Triển im lặng không nói. Võ Định Cầu lại bảo: “Kẻ tôi căm ghét nhất là tên quái vật Kim Thế Di, đúng là một tên ăn mày điên khùng, Tâm Mai đã thích y như thế, thậm chí cả mẹ của nàng, sư phụ của sư thúc đã phí nhiều công sức vì chuyện y còn sống hay đã chết? Y chết thì không sao, nếu Tâm Mai mất tích vì y e rằng chúng ta lại phải đi tìm nàng!” Chung Triển nói: “Chúng ta đã tìm nửa năm mà chẳng hề nghe tung tích nàng. Nàng xưa nay ngang ngạnh, một thiếu nữ trẻ tuổi mà một mình đi lại trên giang hồ, mong rằng nàng không xảy ra chuyện gì thì tốt.” Võ Định Cầu nói: “Sư thúc đúng là tình sâu ý nặng, đáng tiếc nàng không biết điều đó. Thực ra cũng không cần lo lắm, võ công của Đường đại hiệp là thiên hạ đệ nhất, võ công của nàng cũng chẳng kém chúng ta. Trên giang hồ có mấy người có thể địch lại nàng? Dù cho có thể thắng nàng, chỉ cần động thủ với nàng thì lẽ nào không biết nàng là đệ tử của phái Thiên Sơn? Sư thúc thử nghĩ xem, ai dám đụng đến môn hạ của phái Thiên Sơn?”.
Kim Thế Di ngồi bên ngoài cửa sổ ngẩn người ra, chàng thầm nhủ: “Không ngờ Tâm Mai lại có tình sâu ý nặng với mình như thế, đã bốn năm qua mà vẫn chẳng hề thay đổi! Người họ Chung nhân phẩm hình như cũng không tệ. Còn tên họ Võ thì thật đáng ghét.” Võ Định Cầu vẫn không ngừng nói trong phòng, vừa nguyền rủa Kim Thế Di vừa chọc cười Chung Triển.
Kim Thế Di bực mình, móc một ít bùn ở dưới đất vo lại, chàng đưa tay chọc rách giấy cửa sổ bắn viên bùn ấy vào miệng Võ Định Cầu.
Thế mà cả hai chàng thiếu niên không biết trời cao đất dày nhảy dựng dậy, Chung Triển rút cây thanh cương kiếm treo trên vách đâm ra cửa sổ, Võ Định Cầu cũng nhảy ra, y tức giận đến nỗi ngoác mồm mắng: “Tên khốn kiếp ở đâu dám hí lộng tiểu gia?” Tiếng mắng chưa dứt thì một viên bùn lại bay tới, lúc này Võ Định Cầu né tránh rất nhanh, viên bùn trúng bốp vào mặt y, vừa thối vừa ướt nhèm nhẹp. Kim Thế Di cố ý để cho họ đuổi theo, Chung Triển biết võ công của người này cao hơn mình nhưng Võ Định Cầu đã đuổi theo, cả hai người coi như là đồng môn cho nên y cũng chỉ đành chạy theo. Kim Thế Di dụ họ ra ngoài ngoại ô, chốc chốc thì ném lại một hòn đá hoặc một viên bùn trêu ghẹo họ.
Khinh công của Kim Thế Di cao mình hơn họ nhiều, họ đuổi mãi mà chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của Kim Thế Di, đến khi không đuổi thì bùn và đá lại bay tới khiến Võ Định Cầu cứ ngoác mồm mắng mãi không thôi. Chung Triển lanh lẹ hơn, nhủ thầm: “Chẳng lẽ người này là Kim Thế Di?” nghĩ chưa đứt, chợt nghe một tiếng hú dài chói tai vọng tới, chiếc bóng ở trước mặt đã biến mất dạng.
Kim Thế Di rẽ sang một con đường nhỏ, quay về khách sạn trước hai người Võ, Chung.
Kim Thế Di vừa đi vừa cười thầm, nào ngờ vừa mới về đến phòng thì phát hiện có một sự việc khiến chàng không thể cười được nữa.
Đó là một cây ngọc thoa, Kim Thế Di bước vào phòng thì thấy có cây ngọc thoa trên bàn, cây ngọc thoa phát ánh sáng lấp lánh, Kim Thế Di cầm lên nhìn, chàng ngạc nhiên đến nỗi không đám tin vào mắt mình, đó là một cây ngọc thoa hình bươm bướm, kiểu dáng rất đặc biệt, đó chính là vật trang sức của Lý Tâm Mai, từ lúc Kim Thế Di gặp gỡ cho đến khi chia tay nàng, nàng vẫn thường cắm cây ngọc thoa này. “Ở đâu ra thế này? Chả lẽ Tâm Mai tìm đến mình?” Kim Thế Di nhặt cây ngọc thoa lên, đoán bừa một hồi, khi nhìn kỹ thì thấy trên cây ngọc thoa có vết máu nhàn nhạt.”Có phải nàng đã bị thương? hay là nàng muốn bày tỏ tâm ý của mình?” Kim Thế Di cầm cây ngọc thoa mà như nhìn thấy Lý Tâm Mai, nhớ lại giọng nói nét cười của nàng, nhớ lại ánh mắt u oán của nàng, Kim Thế Di chợt thấy đau đớn cõi lòng: “Chả lẽ mình không thoát khỏi nghiệp chướng này?” Trong đêm tối ánh lặng, chàng chợt nghe trên mái nhà có tiếng thở nhẹ, Kim Thế Di giật mình: “Ai mà có công phu dạ hành giỏi như thế? Chắc chắn là Tâm Mai?” Kim Thế Di nhảy lên mái nhà, chỉ thấy một cái bóng đen lướt qua, trông bộ dạng chẳng giống nữ nhi, trong chớp mắt cái bóng ấy đã đến trước cửa phòng của Chung Triển và Võ Định Cầu.
Y ghé mắt nhìn vào bên trong cửa sổ chợt kêu ồ một tiếng, tựa như vì phát hiện bên trong không có người cho nên cảm thấy kinh ngạc, Kim Thế Di không đợi quay đầu lại đã mau chóng dùng thủ pháp nhanh như điện chớp điểm vào ma huyệt của y rồi xoay người y lại nạt hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi tìm ai?” Hán tử ấy ngây người ra, Kim Thế Di giơ cây ngọc thoa trước mặt y, khẽ quát hỏi: “Có phải ngươi đem cây ngọc thoa này đến hay không?” trong khoảnh khắc chỉ thấy hán từ ấy mở to mắt, bộ mặt rất kinh ngạc, Kim Thế Di nhủ rằng dù không phải y đem cây ngọc thoa này đến cũng chẳng liên quan gì đến y, cho nên xỉa cây ngọc thoa tới trước mắt y trầm giọng quát: “Ngươi mau nói thực, nếu không ta đâm mù mắt ngươi!”
Hán tử ấy kêu ối chà một tiếng rồi nói: “Ngươi có phải là đệ tử của phái Thiên Sơn không?” Kim Thế Di nói: “Ta là Kim Thế Di.” Kim Thế Di đã bị người ta gọi là Độc thủ phong cái, ai cũng đều nghĩ chàng là một kẻ quái gở, hán tử nghe chàng nói tên thì hoảng sợ còn hơn gặp phải Diêm Vương, y run lẩy bẩy vội vàng nói: “Tôi chẳng phải đến đây dòm ngó ngài, tôi... tôi phụng lệnh theo dõi một thiếu nữ.” Kim Thế Di nói: “Thiếu nữ ấy như thế nào?” Hán tử bảo: “Không... không biết.” Kim Thế Di nói: “Có phải là nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?” Hán tử đáp: “Không... không phải.” Kim Thế Di lại giơ cây ngọc thoa, nói: “ Ngươi có nhận ra cây ngọc thoa này không?” Hán tử trả lời: “Đây... đây là cây ngọc thoa thiếu nữ ấy đã đánh cắp trong trang của chúng tôi.” Kim Thế Di nghe thế thì ngạc nhiên, lòng thầm nhủ: “Đánh cắp? Sao cây ngọc thoa của Lý Tâm Mai lại lọt vào tay người khác? Thiếu nữ ấy lại là ai?” Rồi chàng hỏi tiếp: “Ngươi vâng lệnh ai'?” Hán tử lắp bắp trả lời:
“Mạnh... Mạnh...” nói xong một chữ Mạnh thì y đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi đổ ập xuống đứt hơi.
Kim thế Di là cao thủ ném ám khí, khi hán tử ấy vừa mới thốt ra được một chữ “Mạnh” thì chàng đã nghe có tiếng ám khí rất nhỏ bé xé gió bay tới, thế nhưng chàng cũng chỉ có thể né tránh một mũi mai hoa châm chứ không kịp cứu y.
Kim Thế Di có đầy kinh nghiệm giang hồ, thấy thế thì biết người vừa mới phóng ám khí chắc chắn là đồng bọn của y, kẻ này nấp ở một chỗ, vì sợ đồng bọn khai ra sự thật cho nên giết người bịt miệng. Kim Thế Di không rảnh lục soát phòng của hai người Chung, Võ mà lập tức đuổi theo, trong khoảnh khắc ấy người kia cũng đã chạy được hơn một dặm. Nhưng từ nhỏ Kim Thế Di đã luyện phóng ám khí, tai rất thính, tuy không thấy bóng dáng của y nhưng nghe bước chân của y thì đoán được y chạy về hướng nào.
Kim Thế Di lập tức thi triển khinh công thượng thừa Lục địa phi đằng, đuổi được một đoạn thì nghe ở phía trước có tiếng binh khí chạm nhau, Kim Thế Di gia tăng cước bộ, chạy tới phía trước nhìn thì thấy có hai thiếu niên, mỗi người sử dụng một cây trường kiếm đang giao đấu 'với một hán tử, hán tử ấy sử dụng một cây roi bảy đốt, lúc này đã bị chặt đứt ba đất, roi dài biến thành roi ngắn, xem ra đã sắp bị thương dưới kiếm của hai thiếu niên. Còn hai thiếu niên này chính là Võ Định Cầu và Chung Triển.
Kim Thế Di cả mừng, sợ hai thiếu niên không nương tay mà giết chết hán từ ấy, đang định chạy lên bắt sống y thì trong lúc đó đã nghe hán tử quát: “Người phía sau mới là Kim Thế Di, các ngươi chặn ta làm gì?” Chung Triển đã nghe tiếng bước chân của Kim Thế Di, nghe thế thì thất kinh, Võ Định Cầu lúc này nhìn lại thì mới lạc giọng kêu lên: “Ối chao, quả nhiên là Kim Thế Di. Hôm nay ta liều mạng với ngươi!”
Hán tử che mặt nhân thời cơ ấy thì lập tức co giò bỏ chạy.
Kim Thế Di cười: “Ngươi muốn liều mạng nhưng lúc này ta không thể chiều.”
Nói chưa dứt thì chợt hấy có hai luồng ánh sáng bắn tới trước mặt như điện chớp, đó là ám khí độc môn Thiên Sơn thần mạng của phái Thiên Sơn, Kim Thế Di đã từng thấy Đường Kinh Thiên sử dụng, cho nên biết loại ám khí này rất lợi hại. Công lực của Chung Triển tuy kém xa Đường Kinh Thiên, nhưng hai mũi thần mang vừa phát ra đã xé gió bay tới, uy thế rất kinh người. Kim Thế Di không dám tiếp liều, chỉ đành phóng vọt người lên tránh được mũi thứ nhất rồi dùng cây gậy sắt gạt mũi thứ hai, chàng chỉ chậm lại trong khoảnh khắc mà Chung Triển và Võ Định Cầu đã đâm kiếm tới.
Chung Triển và Võ Định Cầu tuy chưa gặp Kim Thế Di, nhưng đã biết chàng qua lời của Lý Tâm Mai, bọn họ bị Kim Thế Di bản cột, trong lòng rất căm tức, bởi vậy lúc nãy gặp người che mặt đã tưởng là Kim Thế Di, đấu một hồi thì mới nhận ra không ổn, Kim Thế Di liền chạy tới, bọn họ thấy chàng sử dụng cây gậy sắt, bề ngoài trông giống như Lý Tâm Mai đã tả, đương nhiên nào chịu bỏ qua. Hai người vừa xông lên đã thi triển kiếm thuật lợi hại nhất của sư môn. Chung Triển sử dụng Truy phong kiếm thức trong Thiên Sơn kiếm pháp, Võ Định Cầu thì sử dụng kiếm chiêu quỷ dị của Bạch phát ma nữ, cả hai không hẹn mà đều ra đòn sát thủ!
Kim Thế Di lướt người né tránh, Chung Triển đâm hụt một nhát kiếm, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, mũi kiếm của Võ Định Cầu đã hất tới bụng dưới của chàng, rồi phương vị của nhát kiếm chợt thay đổi, quả đúng là quỷ dị vô cùng, nhưng làm sao có thể đả thương được Kim Thế Di? Chỉ nghe keng một tiếng, Kim Thế Di búng ngón tay giữa, chàng ra tay còn nhanh hơn kiếm chiêu của y, cây trường kiếm của Võ Định Cầu suýt nữa đã bị chàng búng vuột khỏi tay, may mà Chung Triển vừa đâm hụt một kiếm, kiếm thứ hai đã đâm tới, chiêu này chính là Thương hải vi trần trong Tu đi kiếm thức, kiếm pháp của phái Thiên Sơn bác đại tinh thâm, chiêu này có công lẫn thủ, Chung Triển tuy chưa đủ hỏa hầu, nhưng trong vòng kiếm quang đã văng vẳng có tiếng sấm sét. Kim Thế Di vốn có thể đoạt thanh trường kiếm của Võ Dịnh Cầu, nhưng chàng cũng sợ bị kiêm quang của Chung Triển bao trùm, chỉ đành sử dụng Đại na di thân pháp né tránh nhát kiếm ấy của Chung Triển. Nhát kiếm của
Chung Triển chỉ chệch có nữa thế thì đã không đâm trúng chàng.
Võ Định Cầu kêu một tiếng: “Đáng tiếc!” Rồi dựng cây trường kiếm lên, Kim Thế Di đang nóng lòng đuổi theo kẻ che mặt, vốn chẳng có ý tỉ thí với hai người, nhưng hai người họ vây công, chàng không sử dụng binh khí thì không thể nào thoát được. Kim Thế Di phóng vọt người né tránh sáu bảy chiêu đã vận dụng các loại thân pháp nhưng không phá nổi lưới kiếm của hai người Chung, Võ. Võ Định Cầu quát: “Ngươi còn chưa rút ra binh khí, đừng trách kiếm ta vô tình”
Kim Thế Di cười nói: “Ta mà dùng binh khí chỉ e ngươi đỡ không nổi. Tên tiểu bối cuồng vọng ngu ngốc nhà ngươi, ta vốn nên đánh vào mông người, nhưng nể mặt cô cô của ngươi, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một lần, các người mau tránh ra.”
Võ Định Cầu quát: “Ngươi còn mặt mũi nào nhắc đến cô cô, con cóc ghẻ như nhà ngươi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga?” Kim Thế Di ghét nhất là bị người khác coi thường, nghe thế thì quát: “Hay lắm! Ngươi thật muốn ăn đòn” Khi đang nói chàng hơi phân thần, bị Chung Triển sử dụng một chiêu Truy phong trục điện, suýt nữa đã đâm trúng chàng. Võ Định Cầu cười lạnh: “Còn chưa biết ai sẽ bị đòn?”
Kim Thế Di nói: “Sao?” chàng vừa nói ra thì vung gậy lên, keng một tiếng, hổ khẩu của hai người Chung, Võ đều nóng ran, đó là chàng vẫn còn lưu tình, sợ chấn thương nội tạng của họ cho nên chỉ dùng năm phần lực.
Võ Dịnh Cầu thất kinh nhưng họ đã học nội công chính tông của phái Thiên Sơn, gậy ấy của Kim Thế Di tuy khiến cho hổ khẩu của họ nóng ran nhưng vẫn còn có thể chống đỡ nổi. Họ nhờ vào kiếm pháp tinh diệu, toàn thần để ý cây gậy sắt của Kim Thế Di, né tránh tiếp xúc với chàng, hai kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc chẳng ai chịu lùi ra. Kim Thế Di dần dần tăng nội lực cố ý để lộ sơ hở dụ cho cả hai kiếm đánh vào vòng, chợt chàng vung cây gậy đánh keng một tiếng, lập tức cây thanh cương kiếm của Chung Triển bay lên không trung, Kim Thế Di cười ha hả rồi vung tay chụp tới nhanh như điện chớp. Chung Triển bị luồng nội lực cường mãnh của chàng đánh chấn động đến nỗi xoay mồng mồng như vòng trôn ốc, rõ ràng thấy Kim Thế Di đã tiến tới trước mặt nhưng không né được. Kim Thế Di chụp vào lưng của y ném về phía trước, gằn giọng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi không đáng ghét lắm, có thể miễn bị đánh. Hừ! Tên tiểu tứ khốn kiếp họ Võ thì phải đánh vào mông”
Chung Triển bị Kim Thế Di ném ra, tưởng rằng không chết cũng bị trọng thương, y chợt cảm thấy người nhẹ hẫng, thế rồi thử thuận thế lộn người trên không trung, quả nhiên nhẹ nhàng hạ xuống đất, chẳng hề bị thương tích gì. Lúc này Chung Triển mới biết Kim Thế Di đã nương tay, chàng dùng lực cho cú đánh ấy rất chính xác, cứ như đã nhất Chung Triển lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Chung Triển đứng ngây người ra, ngay lúc này chỉ nghe soạt một tiếng, Kim Thế Di đã đoạt được cây trường kiếm của Võ Định Cầu, chàng chỉ vung tay lên thì cây kiếm gãy đôi, Võ Dịnh Cầu hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán, khi định chạy thì chẳng thể nào kịp nữa, bị Kim Thế Di trở gật đập ba cái bốp bốp bốp vào mông. Kim Thế Di buông giọng cười lớn, khi Chung Triển chạy đến thì chàng đã biến mất dạng.
Võ Định Cầu bật dậy, ngoác miệng mắng lớn.
Chung Triển thấy y vẫn còn mắng được mà giọng nói thì ồm ồm, chẳng hề bị nội thương mới thở phào, khi nhìn lại thì thấy da mông của y đã bị rách mới biết là y chỉ bị ngoại thương chứ chẳng hề chi. Chung Triển nói: “Võ lão nhị, đừng mắng nữa, chúng ta hãy thương lượng xem thế nào trả mối hận này. Ngươi bảo có cần báo cho sư phụ biết chuyện này không?” Võ Định Cầu nói: “Không, sư phụ của người chắc chắn sẽ giúp tên ăn mày điên này. Chúng ta nhờ với người khác đấu với y một trận.”
Kim Thế Di đánh vào mông Võ Định Cầu tuy rất thích thú nhưng sau đó cũng hơi hối hận, chàng nghĩ: “Tên này vốn đáng bị đánh, nhưng Tâm Mai chắc chắn sẽ trách mình. Nhất là mình không nên làm nhục Chung Triển. Đường Hiểu Lan có ý mai mối cho họ, tên tiểu tử này lấy cho Tâm Mai cũng xứng lắm.” Nghĩ đến đây, chàng cảm thấy có điều kỳ quái, lòng thầm cười: “Mình bình sinh hành sự chưa bao giờ hối hận, nhưng đêm nay đánh hai tên tiểu tử này lại thấy hối hận? Chả lẽ đúng như nàng thiếu nữ kia nói, tính tình mình đã bắt đầu thay đổi mà cả mình cũng chẳng biết?”
Sau một hồi đánh nhau, hán tử che mặt ấy đã chạy mất dạng. Kim Thế Di nhớ lại người bị ám sát lúc nãy trước khi chết đã thết ra được một chữ Mạnh, chàng chợt giật mình thầm nhủ: “Chả lẽ y bảo Mạnh Thần Thông? Đúng thế, Mạnh Thần Thông ở một ngôi làng vắng vẻ, tại sơn cốc phía nam núi Thái Hàng, cách đây không quá một trăm dặm đường. Dù có phải là y hay không, mình cũng phải xông vào Mạnh gia trang một chuyến.
Thì ra Mạnh Thần Thông là một dị nhân mai đanh ẩn tích, y vốn có tên khác, vì người trên giang hồ thấy y xuất hiện vô thường, thần thông quảng đại cho nên gọi y là Mạnh Thần Thông, trái lại chẳng ai nhớ đến tên cúng cơm của y. Gần mười năm nay, chỉ có một số ít người biết tung tích của y, Kim Thế Di là một trong số đó. Bởi vì sau khi Kim Thế Di rời khỏi Xà đảo cho đến khi mất tích ở dưới chân núi Chu Mục Lang Ma, chàng đã lập chí tỉ thí với tất cả các anh hùng trong thiên hạ đã từng đến gặp cao nhân dị sĩ ẩn cư ở các nơi cho nên biết rất nhiều tin tức trên giang hồ. Tuy nơi ở của Mạnh Thần Thông bí mật nhưng cuối cùng chàng vẫn phát giác ra. Nhưng khi chàng đến tìm Mạnh Thần Thông thì y không có ở nhà, cho nên hai người tuy nghe tiếng của nhau đã lâu mà chưa từng gặp mặt nhau.
Kim Thế Di suy đi tính lại, kẻ đáng ngờ chỉ có Mạnh Thần Thông cho nên quyết ý đến Mạnh gia trang, dù Lý Tâm Mai không có ở đấy cũng tìm cơ hội tỉ võ với Mạnh Thần Thông.
Từ Tân An đến Mạnh gia trang phải đi khoảng một trăm dặm, người bình thường ít nhất phải đi cả ngày nhưng Kim Thế Di thi triển khinh công Lục địa phi đằng chỉ hơn một canh giờ đã tới nơi Mạnh gia trang nằm ở một sơn cốc phía nam núi Thái Hàng, Ở đó có hơn hai mươi gian nhà, người trong thôn đều là họ hàng và đệ tử của Mạnh Thần Thông.
Mạnh Thần Thông thì ở trong một tòa nhà lớn trông như thành cổ, trước đây Kim Thế Di đã đến một lần, cho nên nay chàng dễ dàng tìm ra. Mạnh gia trang nằm dưới sơn cốc. Kim Thế Di đứng từ trên sườn núi nhìn xuống chỉ thấy thôn làng lặng lẽ chứ chẳng có người tuần tra.
Chàng trầm ngâm một lúc lâu thì thầm nhủ: “ Âm thầm độc nhập vào Mạnh gia hay là cầu kiến quang minh chính đại.” Chàng chợt nghe có tiếng loạt soạt trong bụi cỏ tranh, Kim Thế Di dỏng tai lắng nghe, chợt co người quát: Xem ngươi chạy đi đâu? Này, ta tìm được ả nha đầu rồi!” rồi khẽ vỗ tay hai tiếng, ba bốn người từ ba hướng nhảy bổ tới.
Kim Thế Di nhảy vọt lên cành cây, chàng nghe người ấy nói thì biết bọn chúng không phải phát hiện ra mình bèn nghĩ thầm: “Ả nha đầu nào, chả lẽ là Lý Tâm Mai?”
Lập tức, một bóng người từ trong bụi cỏ tranh phóng vọt ra, dáng dấp chẳng khác gì Lý Tâm Mai, Kim Thế Di giật thót tim, ngay lúc này có tiếng phụ nữ quát: “Hừ, tặc tử xem kiếm!” rồi tiếng binh khí chạm nhau, cả ba đại hán đều bị nàng ép thối lui mấy bước.
Giọng nói này không phải của Lý Tâm Mai, Kim Thế Di rất thất vọng. Nàng thiếu nữ đã che mặt cho nên chàng không nhìn thấy rõ. Chàng thầm nhủ: “Nàng tuy không phải là Lý Tâm Mai nhưng võ công chẳng kém gì Lý Tâm Mai. Sự việc hôm nay sao mà bí hiểm đến thế, lúc nãy là một hán tử che mặt, giờ đây lại gặp một cô nương che mặt không biết bọn họ có cùng một phe hay không?”
Kiếm pháp của nàng thiếu nữ tuy rất cao minh nhưng võ công của ba hán tử kia cũng không tệ, trong chớp mắt đôi bên đã chạm nhau hơn hai mươi chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại. Thiếu nữ che mặt tựa như rất nôn nóng, nàng múa kiếm đánh liên hoàn, tấn công ra mấy chiêu, chiêu số rất hiểm hóc nhưng lại không vững chãi, ba hán tử kia một người thì sử dụng roi dao long một người sử dụng cây thanh đồng giản, một người sử dụng đại trảm đao, tất cả đều là binh khí nặng nề. Thiếu nữ muốn liều mạng nhưng bọn họ cứ né tránh che chắn, nàng ta như bị vây trong một bức tường bằng đồng rắn chắc. Hán tử sử đụng cây roi dao long cười lạnh: “Mạnh gia trang nào có thể để cho ngươi dễ dàng ra vào? Ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta trở về, nghe trang chủ phát lạc, có lẽ sẽ được miễn tội chết, nếu chống cự đến cùng chỉ e ngươi khó giữ mạng”
Thiếu nữ ấy chẳng nói một lời, đâm liền tới mấy nhát kiếm Kim Thế Di thầm nhủ: “Thiếu nữ này đã từng đến Mạnh gia trang, chi bằng mình sẽ dò hỏi nàng trước.
Xem ra ba hán tử này chẳng địch nổi, chỉ cần nàng không nóng vội, trong vòng ba trăm chiêu có thể đánh bại bọn chúng. Nhưng dù cho trong trang không có hậu viện kẻo tới, mình cũng không thể đợi lâu.” Kim Thế Di cũng hơi nôn nóng, nàng thiếu nữ càng nôn hơn, chỉ thấy kiếm pháp của nàng thay đổi, chiêu số hung hiểm hơn trước nhiều, tựa như hoàn toàn liều mình, trong lúc kịch chiến, hán tử dùng thanh đồng giản nhắm đúng sơ hở, đánh tới một giản, nàng ta đang muốn liều mạng với y, nhân lúc y chưa kịp rút cây giản về thì trở tay đâm một kiếm tới vai của y.
Hán tử ấy cả giận, đột nhiên phát tiếng hú dài, số ba người này đều là đệ tử đắc ý của Mạnh Thần Thông, ba người bọn chúng vây đánh một mình nàng thiếu nữ mà không chịu kêu lên là vì sợ đồng môn chê cười. Lúc này thấy thiếu nữ quá lợi hại, mới đành phải phát ra tiếng hú gọi đồng môn.
Nào ngờ y vừa mới phát ra tiếng hú thì chợt cảm thấy cổ họng đau nhói, lập tức im bặt. Té ra Kim Thế Di âm thầm ra tay, dùng phi châm bắn trúng vào á huyệt của y. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, thiếu nữ đâm soạt tới một kiếm kết liễu y. Kim Thế Di từ trên cây lướt xuống, kêu lên: “Giữ lại mạng bọn chúng!” Rồi tiện tay phóng ra hai mũi phi châm, một mũi đâm vào mạch môn của kẻ sử đụng roi dao long, một mũi thì đâm vào huyệt kỳ môn của kẻ sử dụng đại trảm đao, hai món binh khí đều vuột khỏi tay chúng bay ra.
Trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt ấy, Kim Thế Di chưa kịp kêu ngừng thì thiếu nữ che mặt đã đâm soạt soạt hai kiếm nhanh chóng, giết phăng hai hán tử ấy.
Kim Thế Di cũng không khỏi thất kinh, không ngờ nàng ta lại ra tay độc ác đến thế. Nàng thiếu nữ giơ kiếm chặn ngang ngực quát: “Ngươi là ai? Tại sao lại xin tha cho bọn chúng?” Có lẽ nàng vẫn chưa biết Kim Thế Di âm thầm giúp đỡ, Kim Thế Di cười rằng: “Có lẽ cô nương đã nghe tên tôi, tôi tên là Kim Thế Di, là tôi...” Thiếu nữ ấy giật mình, té ra “Tiếng xám” của Kim Thế Di đã truyền khắp giang hồ. Thiếu nữ tưởng rằng chàng là một ma đầu tà phái cùng phe với Mạnh Thần Thông.
Kim Thế Di chưa nói xong, chợt nghe phập một tiếng, thiếu nữ ấy vung tay, một cuộn khói đen bốc lên.
Đó chính là: Câu đố ngọc thoa đã khó giải, cô nương che mặt càng lạ hơn.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi bảy sẽ rõ.