Kim Thế Di lắp bắp nói: “Muội... muội sao thế? Muội nghe huynh nói...” Cốc Chi hoa nói: “Ngươi nói gì ta cũng đều không tin” Kim Thế Di lo đến nỗi trán nổi gân xanh, nói: “Chi Hoa, chắc chắn muội đã hiểu lầm! Nàng... nàng...” Nhưng mối quan hệ giữa chàng với Lệ Thắng Nam làm sao có thể giải thích trong vài ba lời? Chàng chỉ nói được mấy chữ nàng chứ chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cốc Chi Hoa nghe chàng nói mấy chữ nàng thì càng phẫn nộ hơn, lạnh lùng nói: “Nàng đều đã nói cả rồi, không cần ngươi phải nhắc lại! Ngươi mà không đi, ta sẽ kêu lên!” Thế rồi nàng kêu thật: “Mẹ, ra đây mau, mau bắt kẻ trộm!” Cốc phu nhân và bọn Phùng Lâm chạy ra, lúc này Lệ Thắng Nam đầu xõa tóc cũng từ trong xông ra, Cốc phu nhân thấy là một thiếu nữ lạ mặt thì kêu ồ một tiếng, chưa kịp hỏi nàng là ai thì Lệ Thắng Nam đang tức giận, rút phắt thanh Tài vân kiếm ra nhanh như điện chớp, chém gãy hai thanh liễu diệp đao của Cốc phu nhân, Phùng Lâm cả giận, vung sợi đai bằng tơ cuộn vào hai chân nàng, nào ngờ cây kiếm của Lệ Thắng Nam là thần binh lợi khí, sắc bén hơn Du long kiếm, đúng là chém sắt như bùn, thổi lông lập tức đứt, tuy sợi đai bằng tơ không chịu lực Phùng Lâm lại dùng tự quyết “niêm” và “ngự” nhưng bị kiếm quangcủa nàng lia tới thì đứt thành mười mấy mảnh bay lả tả, trong tay chỉ còn lại nửa đoạn.
Dực Trọng Mâu nhận ra Lệ Thắng Nam là nàng thiếu nữ đại náo Mạnh gia trang năm xưa, vội vàng kêu lên: “Là người quen!” Phùng Lâm vãi một nắm cờ bằng thủ pháp Thiên nữ tán hoa, Lệ Thắng Nam tuy có bảo kiếm hộ thân nhưng huyệt phong phải phía sau lưng, huyết kiên tỉnh trên vai trái, huyệt thích mã ở chân phải đều bị trúng cờ, may mà nàng đã luyện công phu na di huyệt đạo trong bí kíp của Kiều Bắc Minh, tuy lo nhưng vẫn có thể chịu nổi. Phùng Lâm nghe Dực Trọng Mâu kêu, tuy còn năm sáu quân cờ trong tay nhưng không tiếp tục bắn ra, Lệ Thắng Nam ngay lúc đó phóng vọt người lên một cây đại thụ, chạy ra ngoài vườn! Lúc này Cốc Chi Hoa đang kêu lớn, Phùng Lâm và Cốc phu nhân không đuổi theo Lệ Thắng Nam nữa mà vội vàng chạy về hướng ấy. Cốc Chi Hoa đến trước mặt nghĩa mẫu thì không thể nào cầm cự được nữa, ngã vào lòng bà ta, toàn thân mềm nhũn, Cốc phu nhân ôm chặt nàng khẽ gọi: “Chi Hoa, Chi Hoa, con sao thế?” Cốc Chi Hoa thổn thức nói: “Mẹ, chúng ta mau rời khỏi nơi đây!” Lúc này từ xa vọng lại tiếng cười lạnh của Lệ Thắng Nam.
Phùng Lâm rất thông minh, thấy Cốc Chi Hoa như thế thì hiểu ngay người đứng bên cạnh đó chính là Kim Thế Di, bất đồ lửa giận bốc lên, thế là vãi nắm cờ ra, gằn giọng quát: “Không ngờ ngươi còn mặt mũi đến gặp ta!” Kim Thế Di thở dài phóng vọt người lên bay qua khỏi tường, đêm nay chàng đã không thể nào giải thích được đành phải ra đi! Mấy quân cờ trúng người chàng, chàng cũng không hề phòng bị, chỉ là hộ thể thần công tự phản ứng, khiến những con cờ ấy đều rơi xuống, chàng cũng cảm thấy đau nhói, nhưng một chút đau đớn ấy không bằng vết thương trong lòng chàng, Lệ Thắng Nam chạy đến một con đường nhỏ, Kim Thế Di đã đuổi theo kịp. Lệ Thắng Nam cười lạnh ngừng lại, nói: “Huynh từ xa xôi chạy đến Tương Dương, sao không gặp gỡ ý trung nhân của huynh một lúc mà đuổi theo tôi làm gì?” Kim Thế Di tức đến nỗi trợn mắt, thở dốc hỏi: “Rốt cuộc muội đã nói gì với nàng?” Lệ Thắng Nam thản nhiên nói: “Chẳng nói gì cả, người huynh thích muội lấy lòng còn không kịp, nào dám đắc tội gì với nàng?” Kim Thế Di quát: “Rốt cuộc muội đã nói gì?” Lệ Thắng Nam chậm rãi nói: “Sao huynh lại nôn nóng như thế, tại sao không đích thân hỏi nàng?” Nàng ngập ngừng rồi lại bật cười: “Huynh yên tâm, muội cũng có lòng tốt với nàng, những lời đã nói toàn là nghĩ cho nàng cả.” Kim Thế Di nói: “Rốt cuộc đã nói gì?” Lệ Thắng Nam nói: “Muội muốn mời nàng uống rượu mừng, muội bảo ba năm trước chúng ta đã bái đường thành thân trên đảo hoang, không thể nào mời nàng uống rượu mừng. Muội còn khuyên rằng, khi kết hôn tốt nhất mời vài bậc danh túc trong võ lâm đến chứng hôn thì đáng tin hơn!” Kim Thế Di tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, mắng lớn: “Cô... cô... cô đúng là...” Lệ Thắng Nam cũng trừng mắt, quát hỏi:
“Đúng là cái gì?” Kim Thế Di vốn định nói: “Cô đúng là không biết liêm sỉ!” Nhưng bị nàng quát như thế thì lại bảo: “Cô đúng là quá đáng, lẽ ra không nên đùa với tôi như thế! Lần đó tôi bái đường thành thân với cô là vì thúc thúc của cô ép buộc, tôi và cô chẳng phải đã nói là chỉ làm một đôi vợ chồng giả, khi về trung thổ thì chỉ coi là huynh muội hay sao?” Lệ Thắng Nam đanh mặt lại nói: “Kim Thế Di, huynh mới đúng là không biết lý lẽ!” Kim Thế Di cố nén giận, hỏi: “Hay lắm, cô còn có lý lẽ gì.
Tôi muốn nghe thử?” Lệ Thắng Nam nói: “Mặc dù trên đảo hoang chúng ta chỉ là đôi vợ chồng giả, nhưng có phải chúng ta đã từng bái đường thành thân hay không? Tôi chỉ nói thực nhưng không bảo chúng ta là vợ chồng thật! Ai bảo cô ta chưa nghe thì đã bỏ chạy, còn trách tôi được sao?” Kim Thế Di nghe nàng nói như thế thì đuối lý, một lúc sau mới nói: “Được, tôi hỏi cô, hôm ấy tôi đi mua quần áo cho cô, bảo cô đợi tôi trở về tại sao cô không đợi? Có phải cô cố ý mất tích hay không?” Lệ Thắng Nam nói: “Đúng thế” Kim Thế Di trách: “Vậy tôi có lỗi gì với cô? Cô... cô...” Chàng thầm trách Lệ Thắng Nam đã li gián mình và Cốc Chi Hoa nhưng không biết sao lại hơi e dè; chỉ buông ra được mấy chữ “cô” thì chẳng nói gì được nữa.
Lệ Thắng Nam cười lạnh: “Huynh không có lỗi với tôi? Ngày hôm ấy tại sao huynh gạt tôi? Bảo là mua quần áo cho tôi, thật ra đuổi theo hai tên tiểu tử phái Mang Sơn, hỏi tin tức của Cốc Chi Hoa, huynh tưởng tôi không biết sao?” Té ra Lệ Thắng Nam rất thông minh, gặp hai người Lộ, Bạch thì nàng thấy thần sắc của Kim Thế Di không ổn, sau đó lại thấy lời lẽ của chàng có sơ hở cho nên đã nghi ngờ. Vì thế sau khi Kim Thế Di bỏ đi thì nàng giả vờ mất tích, sau khi biết tin tức thì lập tức chạy đến Tương Dương, sớm hơn Kim Thế Di nửa ngày, khi chàng đến nhà họ Cốc thì nàng đã nấp trong phòng của Cốc phu nhân. Kim Thế Di nghe nàng hỏi thì áy náy trong bụng, nhưng lửa giận lại bốc lên, trừng mắt nhìn Lệ Thắng Nam: “Dù tôi có chuyện giữa cô, cô cũng không cần như thế. Được, tôi lại hỏi cô, có phải cô đã giết đôi vợ chồng già hay không?” Lệ Thắng Nam nói: “Đúng thế, chính là tôi đã giết họ bịt miệng. Dù sao họ cũng đã sáu bảy mươi tuổi, tôi không giết họ, họ cũng chẳng sống thêm được mấy ngày!” Kim Thế Di không kìm được giận, nhảy bổ tới giáng một cái tát vào mặt Lệ Thắng Nam! Lệ Thắng Nam nằm mơ cũng không ngờ Kim Thế Di đánh mình, nàng kêu lên lạc giọng: “Kim Thế Di, ngươi hay lắm, ngươi hay lắm... Dù ta có chết cũng khiến cho ngươi một đời chẳng yên!” Rồi nàng bưng mặt bỏ chạy, chẳng thèm nhìn đến Kim Thế Di. Kim Thế Di tát xong thì đột nhiên thấy trong lòng đau nhói, trong nhất thời toàn thân đuối sức, đứng thộn mặt ra đấy một lát sau chàng mời dần dần tỉnh táo trở lại, lẩm bẩm: “Mình làm gì thế này? Tại sao mình lại đánh nàng, tại sao thế?”
Rồi chàng tự đấm vào ngực mình, kêu lên: “Thắng Nam! Thắng Nam!” Nhưng Lệ Thắng Nam đã chạy đi xa, trong sơn cốc chỉ vọng lại tiếng của chàng! Kim Thế Di run bần bật, tựa như mình vừa bị trúng đòn, trong đời chàng chưa bao giờ đau khổ như thế này. Đột nhiên canh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt, đó là trong ngày đại chiến ở Mang Sơn, chàng cứu Cốc Chi Hoa ra ngoài, đang định thổ lộ tấm chân tình thì Lệ Thắng Nam đột nhiên xuất hiện, tự đánh đứt kinh mạch của mình, ngăn không cho chàng đuổi theo Cốc Chi Hoa, lúc này chàng không cần nhắm mắt cũng thấy gương mặt đầy máu của Lệ Thắng Nam hiện ra trước mắt mình, chàng chợt nghĩ “Thắng Nam... chắc là nàng không đến nỗi làm chuyện dại dột?” Lần này mình khiến cho nàng đau lòng hơn trước nhiều!” Nghĩ đến đây thì thấy lạnh cả người, Kim Thế Di chạy như điên, dùng thuật Thiên độn truyền âm gọi hai chữ “Thắng Nam” cả mấy trăm lần mà xung quanh vẫn tĩnh lặng, chẳng nghe Lệ Thắng Nam trả lời! Tay chân Kim Thế Di đều bị gai đâm nát, dù chàng có võ công tuyệt đỉnh nhưng cuối cùng thì vẫn sức cùng lực kiệt! Kim Thế Di ủ rũ ngồi xuống, bên cạnh chàng có một dòng suối mát chảy qua, Kim Thế Di vốc nước suối rửa mặt, rồi lại rửa vết máu trên người, chàng dần dần tỉnh táo trở lại, chàng đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt oán hờn của Lệ Thắng Nam, bên tai còn nghe câu nguyền rủa của nàng: “Kim Thế Di, ngươi hay lắm, ngươi hay lắm... Dù có chết ta cũng khiến cho ngươi một đời chẳng yên...” Ánh mắt ấy, lời nguyền rủa ấy khiến cho chàng lạnh mình, nhưng cũng làm cho chàng cảm thấy một chút an ủi, bởi vì chàng nhớ lại tính cách của Lệ Thắng Nam, nàng quyết không để cho mình có được Cốc Chi Hoa, lời nguyền rủa ấy cho thấy nàng quyết tâm báo thù, trừ phi nàng thấy mình và Cốc Chi Hoa gặp chuyện bất hạnh, nàng sẽ không làm chuyện dại dột. Kim Thế Di dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng không lâu sau thì một ý nghĩ khác khiến cho chàng lo sợ lại dâng lên trong đầu, chàng tự hỏi mình:
“Mình rốt cuộc có yêu Chi Hoa không? Hay là mình yêu Thắng Nam?” Chàng luôn cho rằng mình yêu Cốc Chi Hoa nhưng trải qua chuyện đêm nay, sau khi chàng đánh Lệ Thắng Nam một bạt tai mới cảm thấy hối hận và đau đớn, lúc này bình tĩnh nhớ lại, hình như không chỉ tấm tình si của Lệ Thắng Nam giành cho chàng đơn phương mà chàng đã nảy sinh một thứ tình cảm khó giải thích đối với Lệ Thắng Nam! Kim Thế Di càng nghĩ càng rối trí, bất giác trời đã sáng, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi xuống sơn cốc, gió buổi sáng mơn man hoa dại, Kim Thế Di cũng tỉnh táo, chàng nhớ lại những hành vi ác độc của Lệ Thắng Nam, nhất là giết đôi vợ chồng già nhân hậu trong quán trà, chuyện này càng khiến cho chàng không thể nén nhịn được, đột nhiên chàng nghĩ rất dứt khoát: “Người mình cần đương nhiên là Cốc Chi Hoa!” Chàng nghiến chặt răng tựa như dùng hết khí lực của toàn thân, cố gắng xua đuổi hình bóng của Lệ Thắng Nam trong lòng mình. Vì thế chàng xuống núi chạy thẳng đến Tung Sơn, chàng biết Cốc Chi Hoa không muốn gặp mình, nhưng chàng đã quyết lòng ngầm đi theo nàng, hy vọng chờ đến khi nàng bình tĩnh thì sẽ tìm cơ hội giải thích.
Lúc này Cốc Chi Hoa rất đau đớn, nhưng điều đó đã khiến cho nàng quyết định mãi mãi xa rời Kim Thế Di! Vì thế lúc này lòng chẳng có tạp niệm, trái lại còn bình tĩnh hơn lúc trước. Sáng sớm hôm sau thì nàng cùng bọn Phùng Lâm, Dực Trọng Mâu, Trình Hạo, Lâm Sinh đến chùa Thiếu Lâm.
Hai người Phùng, Dực lo nàng vừa mới khỏi bệnh, Phùng Lâm cho nàng uống hai viên bích linh đơn, Dực Trọng Mâu thì dùng bồ câu đưa thư báo cho đệ tử Cái Bang ởcác trạm đổi ngựa cho họ. Trên suốt quãng đường chẳng có chuyện gì xảy ra. Hôm nay họ đã đến huyện thành Yên Sư, cách Tung Sơn chỉ còn ba mươi dặm, Cốc Chi Hoa muốn đi thẳng đến chùa Thiếu Lâm. Nhưng lúc này trời đã về chiêu, Dực Trọng Mâu lo nàng vẫn chưa khỏe hoàn toàn, đường núi khó đi, vả lại vẫn còn hai ngày nữa mới đến cuộc hẹn với Mạnh Thần Thông. thế rồi mới khuyên Cốc Chi Hoa nghỉ lại một đêm ở Yên Sư, sáng sớm mai lên đường cũng chẳng muộn, vì không muốn Tào Cẩm Nhi lo lắng vừa đến Yên Sư thì đã sai đệ tử Cái Bang dùng bồ câu đưa thư báo với chùa Thiếu Lâm họ đã sắp đến.
Cốc Chi Hoa thấy sư huynh đã sắp xếp ổn thỏa thì cũng chấp nhận. Đêm hôm ấy Phùng Lâm và Cốc Chi Hoa ngủ cùng phòng. Khoảng canh ba, Cốc Chi Hoa đang mơ màng thì nghe Phùng Lâm kêu lớn, tiếp theo là tiếng loạt soạt vang lên, Cốc Chi Hoa giật mình tỉnh dậy, ngay lúc này chỉ thấy có người vén màn, cây Sương hoa kiếm của Cốc Chi Hoa đang đặt bên gối, ngay lúc ấy có người thò tay vào. Cốc Chi Hoa lập tức rút kiếm bật người dậy chém vào tay người ấy.
Người ấy vội vàng rút cái gối đỡ lên, Cốc Chi Hoa đâm xuyên cây kiếm qua cái gối, người ấy ném gối nhảy lùi ba bước, Cốc Chi Hoa định vọt xuống giường thì thấy phùng Lâm đang đấu với một hán tử, đồ đạc trong phòng vung tứ tung, bộ đồ trà trên bàn đều vỡ tan. Người ấy cười: “Ngươi muốn đánh chỉ tự chuộc khổ!” rồi vung tay chộp vào mạch môn của nàng. Cốc Chi Hoa đánh ra một chiêu Hoành vân đoạn phong, chém ngang cây kiếm ra nhanh như điện chớp, người đó không ngờ kiếm pháp của nàng tinh diệu đến thế, kêu ối chao một tiếng, vội vàng rút tay vẫn cười: “Chẳng chém trúng!” Cốc Chi Hoa nghe đó là một giọng nói lạ lại đâm tiếp ra một kiếm. Bên ngoài vọng lại tiếng binh khí giao nhau, Dực Trọng Mâu cũng đang quát tháo, họ cũng đã gặp cường địch. Hán tử đang ác chiến với Phùng Lâm kêu lớn: “Ra ngoài đánh sẽ thoải mái hơn.” Phùng Lâm tức giận nói: “Ta sợ người đấy hử?” Nghekhẩu khí, hình như Phùng Lâm vẫn chưa chiếm được phần hơn, Cốc Chi Hoa bất đồ lạnh mình, hán tử ấy tung một cước đá bật cánh cứa, Cốc Chi Hoa cũng nhảy vọt ra, bên ngoài là một mảnh sân, chỉ thấy bọn người Dực Trọng Mâu đang ác chiến, đối thủ của Dực Trọng Mâu là một ông già râu dài phất phơ, sử dụng một đôi hổ trảo, đôi bên đánh đến khó phân thắng bại, Trình Hạo và Lâm Sinh thì lại đấu với một võ quan trung niên tay cầm cây roi đồng, võ quan trung niên ấy múa cây roi kêu lên vù vù, lấy một địch hai mà công ít hơn thủ.
Té ra Phùng Lâm đang đấu với đại nội tổng quản Khấu Phương Cao, kẻ toan bắt Cốc Chi Hoa là thống lĩnh ngự lâm quân Tư Không Hóa, ông già đang ác đấu và Dực Trọng Mâu là giáo đầu ngự lâm quân Nam Cung Ất, võ quan đấu với hai người Trình, Lâm là cao thủ ngự lâm quân Hô Diễn Húc. Té ra lần đó Khấu Phương Cao thay mặt hoàng đế chủ trì tiệc mừng công, đầu tiên là bị Mạnh Thần Thông đến gây sự, tiếp theo là bị Kim Thế Di gây náo loạn, Tây Môn Mục Dã bị giết chết, tù binh đều vượt ngục, điều đó vẫn chưa tính, chỉ ngay trong đêm ấy thì xảy ra chuyện cha con Đường Hiểu Lan xông vào hoàng cung, bắt hoàng tử mười lăm là Ngang Viêm, uy hiếp y dẫn đường đến hỏi tội Khấu Phương Cao. Sự việc đã xảy ra, vua Càn Long nổi giận, giáng bọn Khấu Phương Cao, Tư Không Hóa mỗi người ba cấp, ra lệnh lấy công chuộc tôi.
Chuyện thứ nhất là buộc họ phải bắt kẻ đầu não của phái Mang Sơn trở về, bởi vậy Khấu Phương Cao, Tư Không Hóa chỉ đành hợp tác với Mạnh Thần Thông, họ đã biết Mạnh Thần Thông hẹn quyết chiến với Đường Hiểu Lan ở chùa Thiếu tâm, thế là liền dắt theo một đám cao thủ đại nội, đến trước thời hạn, bày binh bố trận ở các nơi gần Tung Sơn, chờ đợi cơ hội ra tay, bọn họ tính rằng, dù cho có bắt không được nhân vật chủ chốt của phái Mang Sơn, bắt được đệ tử của phái Mang Sơn cũng có thể ăn nói với nhà vua.
Chúng biết bọn người Phùng Lâm vào ở đây, trong số này lại có bốn đệ tử quan trọng của phái Mang Sơn, vả lại còn có Cốc Chi Hoa là truyền nhân của Lữ Tứ Nương, đương nhiên mừng rỡ. Mà Lữ Tứ Nương là kẻ đã giết chết cha của Càn Long là Ung Chính, nếu bắt được Cốc Chi Hoa dâng lên thì chắc chắn công sẽ lớn hơn bắt Tào Cẩm Nhi! Tư Không Hóa biết được tin này đầu tiên thì liền báo cho Khấu Phương Cao, dẫn theo Nam Cung Ất, Hô Diễn Húc đang đêm đến bắt người, vì thế một cuộc kịch chiến đã diễn ra.
Trong bốn người thì vốn Khấu Phương Cao có bản lĩnh cao nhất, nhưng vì Tư Không Hóa nhận được tin tức đầu tiên, Khấu Phương Cao chỉ đành nhường công đầu cho y, để y bắt Cốc Chi Hoa còn mình thì đối phó Phùng Lâm, năm xưa Phùng Lâm cũng từng theo Lữ Tử Nương xông vào hoàng cung, đương nhiên giá trị của bà ta chẳng kém gì Cốc Chi Hoa.
Nào ngờ bọn họ sắp xếp như thế nhưng cũng có sơ hở, bọn họ chỉ biết là Phùng Lâm võ công cao nhất, tường rằng Cốc Chi Hoa trẻ tuổi, võ công chẳng thể cao cường nổi, Tư Không Hóa đích thân ra tay thì chắc chắn bắt được. Nào ngờ Cốc Chi Hoa tuy tuổi còn trẻ nhưng đã học được chân truyền của Lữ Tứ Nương, Huyền nữ kiếm pháp càng tinh diệu vô cùng, Tư Không Hóa động thủ với nàng, được hai mươi hai chiêu mà chẳng hề chiếm được phần hơn, nếu chẳng phải nàng chưa hồi phục tinh thần thì y đã thất bại. Nhưng Cốc Chi Hoa cũng vì mới hết bệnh, tinh thần chưa hồi phục, sau ba mươi chiêu thì dần dần đuối sức, Tư Không Hóa cả mừng, thay đổi chưởng pháp đánh ra Bảy mươi hai đường đại cầm nả thủ, vốn là thủ pháp cầm nã này chẳng phải là võ công kỳ điệu gì, nếu là lúc bình thường, với khinh công của Cốc Chi Hoa thì nàng có thể ứng phó dư sức, nhưng lúc này nàng vừa mới hết bệnh, khí lực không bằng, cho nên không linh hoạt bằng lúc bình thường, đại cầm nã thủ của Tư Không Hóa lại hàm chứa nội lực hùng hậu, kiếm pháp của Cốc Chi Hoa đều bị y đánh bật ra, vòng kiếmcàng lúc càng thu nhỏ, dần đần nàng thi triển Huyền nữ kiếm pháp rất khó khăn. Phùng Lâm thấy thế thì cả kinh, định xông qua ứng cứu, chân vừa mới dời bước thì Khấu Phương Cao đã phát giác, cả cười rằng: “Nhà ngươi đúng là đồ tát bùn qua sông, khó lo cho thân mình còn muốn cứu người khác? Hãy an phận cho ta!” Phùng Lâm cả giận, xoay người vun vút, đột nhiên phất hai ống tay áo ra, chỉ nghe bốp một tiếng, bụng dưới của Khấu Phương Cao đã bị bà ta vỗ trúng, Phùng Lâm đã thi triển công phu Thiết tụ thần công, hai ống tay áo còn hơn hai cây roi đồng, nếu là người khác thì e rằng bụng vỡ ruột lòi ra, nhưng Khấu Phương Cao là đại nội tổng quản, võ công quả thật hơn người thường, Phùng Lâm vỗ hai ống tay áo xuống thì tựa như vỗ vào một khối bông. Té ra Khấu Phương Cao có ý muốn khoe công phu, để bà ta đánh trúng, nhân lúc Phùng Lâm chưa kịp thò hai cánh tay trong ống tay áo ra thì quát lớn: “Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta?” Hai chưởng đẩy về phía trước, chưởng lực vừa phát ra thì tựa như dời núi lấp biển! May mà Phùng Lâm cũng là người có nhiều kinh nghiệm, vừa cảm thấy không ổn thì lập tức thi triển tuyệt kỹ Miêu ưng phốc kích, Khấu Phương Cao đẩy hai chưởng ra thì cảm thấy trước mắt hoa lên, Phùng Lâm đã phóng vọt người lên cao rồi cũng quát lớn: “Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!” Năm ngón tay chụm lại tựa như mỏ chim từ trên không bổ xuống, mổ vào đỉnh đầu Khấu Phương Cao, Khấu Phương Cao cúi gập người lướt ra mấy trượng, kết quả là hai bên chẳng ai nằm xuống. Khấu Phương Cao lướt về hướng chặn giữa Phùng Lâm và Cốc Chi Hoa, lúc này hai bên đều rút binh khí ra, Khấu Phương Cao dùng một cây lưu tinh chống đỡ Thiên Sơn kiếm pháp của Phùng Lâm, cây lưu tinh của y dài đến một trượng ba thước, khi thi triển thì trong chu vi ba trượng gió mưa không lọt. Phùng Lâm chiếm phần hơn về kiếm pháp nhưng Khấu Phương Cao lại có công lực cao hơn, Phùng Lâm đã gần mười năm không dùng kiếm, tưởng rằng kiếm pháp vừa triển khai thì có thể nắm chắc phần thắng, nào ngờ vẫn bị cây lưu tinh của Khấu Phương Cao chặn lại chẳng thể nào vượt qua. Mảnh sân trong khách sạn không rộng rãi lắm, cây lưu tinh của Khấu Phương Cao chiếm mất không gian đến hai trượng, Cốc Chi Hoa càng chẳng thể né tránh được. Phùng Lâm không xông tới được, hai bên ác đấu ở hai nơi, Dực Trọng Mâu chỉ ngang tài ngang sức với Nam Cung Ất, hai người Trình, Lâm thì đang đuối sức, chẳng thể nào ứng cứu, tình cảnh của Cốc Chi Hoa càng lúc càng nguy hiểm. Tư Không Hóa cười lạnh: “Chưa buông kiếm thì còn đợi lúc nào?” Tiếng đến thì người đến, y lập tức lao người tiến tới, tay trái chụp chuôi kiếm, chưởng phải chụp xuống vai Cốc Chi Hoa! Cú chụp này hiểm độc vô cùng, chuôi kiếm của Cốc Chi Hoabị y chụp lấy, chẳng thể nào chém ngược lại được, chỉ thấy năm ngón tay của Tư Không Hóa như móc câu chụp tới, đầu ngón tay đã chạm vào vai áo, chỉ cần y phát kình lực thì xương tỳ bà của Cốc Chi Hoa bị y bóp nát! Trong khoảnh khắc này chợt nghe tiếng quát: “Ngừng tay!” Tư Không Hóa nghe tiếng quát ấy thì sững người, móng tay chỉ cào rách được áo Cốc Chi Hoa chứ không dám dùng kình bóp xuống.
Nói thì chậm, sự việc lúc đó diễn ra rất nhanh, chỉ thấy một bóng đen lướt tới như tên rời cung, rồi người đó búng bốp vào hổ khẩu của Tư Không Hóa, Tư Không Hóa kêu lớn một tiếng, loạng choạng thối lui đến sáu bảy bước, kêu lên: “Mạnh tiên sinh,Mạnh tiên sinh? Ông làm gì thế?” Té ra người đó chính là Mạnh Thần Thông! Mạnh Thần Thông mắng: “Tên tiểu tử nhà ngươi dám bức hiếp... bức hiếp một thiếu nữ?”
Tư Không Hóa kêu lên: “Mạnh tiên sinh, ông không biết đấy thôi, thiếu nữ này chính là đệ tử của Lữ Tứ Nương phái Mang Sơn, là chưởng môn sau này của phái Mang Sơn! Vả lại ả... ả là khâm phạm hoàng thượng muốn bắt!” Thực ra, Tư Không Hóa mới không biết, Mạnh Thần Thông làm sao để cho y bức hiếp con gái của mình, không đợi y nói xong thì đã cả giận, vung tay tát bốp vào mặt y, quát rằng: “Ta mặc kệ khâm phạm gì, ngươi dám động đến của nó ta lấy mạng ngươi!” Y quát xong vẫn chưa hết giận, lại tóm Tư không Hóa giơ bổng lên, ném y qua bức tường. Mạnh Thần Thông đến bất ngờ khiến cho đôi bên đều thất kinh, Cốc Chi Hoa ngẩn người ra, chỉ nghe Mạnh Thần Thông quát lớn: “Các ngươi cút hết cả cho ta!” Nam Cung Ất thấy không ổn thì nhảy tót qua bức tường, Khấu Phương Cao thầm nhủ: “Chả lẽ Mạnh Thần Thông đã nổi điên?” Y chỉ hơi chần chừ thì Mạnh Thần Thông đã đánh một đòn Phách không chưởng về phía y, dù Khấu Phương Cao công lực thâm hậu cũng không khỏi rùng mình, y vội vàng chạy thục mạng. Hô Diên Húc là một tên mãng phu, đang định tranh cãi với Mạnh Thần Thông thì Mạnh Thần Thông tung chân đá một cước, cả thân hình y bay bổng lên, may mà Khấu Phương Cao đang nhảy vọt lên bức tường vẫn chưa nhảy xuống, Hô Diên Húc rơi về phía y, Khấu Phương Cao vội vàng tóm lấy y, dắt y bỏ chạy, tuy Hô Diên Húc thoát nạn nhưng trúng một cú đá của Mạnh Thần Thông bởi vậy công phu Kim trung tráo cũng bị phá. Chính Cơ Hiểu Phong đã báo với Mạnh Thần Thông nên y biết Cốc Chi Hoa cũng đến chùa Thiếu Lâm. Y vừa nghe tin thì lập tức đến ngay.
Sau khi Mạnh Thần Thông đuổi ba cao thủ đại nội thì trừng mắt quát bọn Phùng Lâm: “Các người đã điếc rồi cả sao không cút mau cho ta!” Phùng Lâm cả giận lia thanh kiếm về phía Mạnh Thần Thông, Dực Trọng Mâu cũng đánh liều vung cây gậy thi triển Phục ma trượng pháp. Mạnh Thần Thông mắt lộ hung quang, cười gằn rồi phân hai chưởng ra. Chưởng trái đánh Dực Trọng Mâu, chưởng phải tấn công Phùng Lâm. Cốc Chi Hoa thấy thần sắc của y không ổn thì giật mình, vội vàng kêu lên: “Nếu ông giết họ, tôi cũng chẳng muốn sống!” Mạnh Thần Thông vỗ hai chưởng xuống, nghe nàng nói thế thì đột nhiên xoay người, thu lại năm phần chưởng lực, trầm giọng nói: “Được, nể mặt con, ta không lấy mạng của chúng, nhưng ta cũng không muốn chúng xuất hiện trước mặt!” Cây gậy sắt của Dực Trọng Mâu bị chưởng lực củay đánh lệch sang một bên, công lực của Phùng Lâm cũng tương đương y, Mạnh Thần Thông phát ra năm phần nội lực không cản được bà, kiếm pháp Phùng Lâm bắt nguồn từ Bạch Phát ma nữ, ngược lại với kiếm pháp Thiên Sơn chính tông, gọi là Phản Thiên Sơn kiếm pháp, kiếm pháp các phái đều không quỷ dị bằng, Mạnh Thần Thông chưa dùng hết chưởng lực, mũi kiếm của Phùng Lâm vung lên, chém bật ngược trở lại từ một phương vị mà Mạnh Thần Thông không ngờ đến. Mạnh Thần Thông hừ một tiếng, nhô vai tiếp kiếm, thanh trường kiếm của Phùng Lâm đã chạm vào vai y, chợt cảm thấy một luồng lực đạo mạnh mẽ đẩy kiếm của mình lên, chẳng thể nào chém xuống được nữa! Mạnh Thần Thông đã phát động Thần công hộ thể đánh bật Phùng Lâm thối lui năm bước, suýt nữa đã trúng phải cây gậy của Dực Trọng Mâu.
Cốc Chi Hoa chỉ tưởng rằng cha mình thi triển sát thủ nàng kêu hoảng một tiếng nhảy bổ lên, Mạnh Thần Thông xoay người lại, vung tay ra lập tức chụp được nàng, nói: “Cha đã hứa với con, quyết không nuốt lời, con đừng lo, ta chỉ đuổi bọn chúng mà thôi!” Cốc Chi Hoa bị y tóm lấy, chẳng thể nào cử động được, nghe nói như thế thì mới hơi yên lòng.
Phùng Lâm mắng: “Không biết liêm sỉ, cậy mạnh cướp người!” Mạnh Thần Thông tức giận nói: “Thật quá đáng, chuyện cha con ta có liên quan gì đến ngươi? Ngươi lắm mồm thì cũng ăn một tát!” Phùng Lâm quả nhiên kiêng dè cho nên không dám mắng nữa.
Mạnh Thần Thông ôm Cốc Chi Hoa, sợ nàng tự sát, thành thử y chỉ dùng một tay ứng phó hai người Phùng, Dực cho nên cũng rất mất sức.
Trong cuộc kịch chiến chỉ nghe tiếng loạt soạt vang lên, Phùng Lâm múa kiếm như gió, quỷ dị khó lường, trong khoảnh khắc đã đâm bảy lần lên người Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông có hộ thể thần công, mũi kiếm chạm vào người thì bị y hóa giải kình lực, tuy không bị thương nhưng áo cũng bị đâm vô số những lỗ nhỏ! Hai người Trình Hào và Lâm Sinh công phu kém xa, không thể xen vào được, chỉ đành đứng một bên, Mạnh Thần Thông liên tiếp bị Phùng Lâm dấn tới, lại đã nói trước cho nên không thể sử dụng tuyệt chiêu lấy mạng bà ta, trong lòng rất tức tối. Y liếc mắt nhìn chợt thấy hai người Trình, Lâm đứng một bên, thế là lắc người vọt ra khỏi làn kiếm và gậy, nhảy bổ về phía hai người Trình, Lâm! Dực Trọng Mâu kinh hoảng, vội vàng nhảy bổ theo múa gậy ứng cứu. Nào ngờ Mạnh Thần Thông đang muốn y làm thế, chỉ nghe tiếng loạt soạt vang lên, hai người Trình, Lâm đã ngã xuống đất! Dực Trọng Mâu chỉ tưởng sư đệ mình trúng độc thủ, giận dữ mắng lớn: “Ta liều với ngươi!” Rồi múa cây gậy thành vòng tròn, bổ xuống thiên linh cái của Mạnh Thần Thông! Chiêu này được gọi là Lôi điện giao oanh, là chiêu có uy lực lớn nhất trong Phục ma trượng pháp, y đã dốc hết toàn lực dồn vào đòn đánh này! Chiêu này mà đánh ra không phải địch chết thì ta vong, nếu không định ôm nhau chết cùng với kẻ cường địch thì không nên sử dụng.
Ngay lúc này, Phùng Lâm cũng đã sử dụng công phu Miêu ưng phối kích, cây trường kiếm đánh ra một chiêu Đảo quyện ngân hà từ trên cao đâm xuống, đây là một sát chiêu của Thiên Sơn kiếm pháp, nếu hai chiêu đồng thời đánh tới, Mạnh Thần Thông chỉ dùng một tay đối phó thì e rằng không đủ sức, nhưng lúc này mỗi người đều vội cứu người, tâm phù khí loạn bởi vậy bị Mạnh Thần Thông lợi dụng sơ hở, trong khoảnh khắc chớp mắt, chỉ nghe Mạnh Thần Thông hú dài một tiếng, chưởng dẫn nhẹ qua, cây gậy sắt của Dực Trọng Mâu đến trước, bị y dẫn qua thì lập tức đổi hướng quét ngang ra, vừa vặn chạm phải nhát kiếm của Phùng Lâm từ trên không đâm xuống, chỉ nghe rắc một kiếm, cây trường kiếm của Phùng Lâm gãy làm hai đoạn, còn người thì phóng đổ về phía Dực Trọng Mâu, Dực Trọng Mâu cũng đứng không vững, chồm người về phía trước. Hai người sắp va vào nhau, Mạnh Thần Thông cười ha hả, vung tay ra búng hai cái, chỉ trong chớp mắt thì đã điểm được huyệt đạo của hai người. Dực Trọng Mâu thì ngã sấp mặt xuống đất, Phùng Lâm thì chổng vó lên trời. Mạnh Thần Thông đã toàn thắng nhưng cũng thầm kêu: “Thật nguy hiểm!” Bởi vì y đã hứa với con gái trước là không lấy mạng của hai người này cho nên chỉ dùng xảo kình hóa giải sức mạnh của hai người ấy, vì thế y mới có thể ung dung chế phục kẻ cường địch, loại võ công thượng thừa lấy khéo chế thắng, mượn lực đánh lực này là phải nắm đúng thời gian, nếu chỉ sơ sẩy thì bản thân đã mất mạng trước
Cốc Chi Hoa kinh hoảng, vừa thấy hai người ngã xuống đất thì kêu thét lên, lập tức ngất đi. Mạnh Thần Thông vỗ nhẹ lên lưng nàng, dùng chân lực giúp huyết mạch của nàng thông suốt, một hồi sau Cốc Chi Hoa dần tỉnh lại, Mạnh Thần Thông cười nói: “Con khờ ơi, cha đã hứa với con đâu có lẽ nào nuốt lời?” Lúc này Cốc Chí Hoa mới nhìn rõ, chỉ thấy bốn người phe mình nằm dưới đất mà trên mình chẳng hề có vết máu, hơi thở của mỗi người đều nặng nề.
Cốc Chi Hoa có công lực tuy kém nhưng về mặt võ học cũng đã đến cảnh giới nhất lưu, vừa nhìn thì biết ngay họ đã bị điểm vào ẩn huyệt, tuy đã mất tri giác nhưng không nguy hiểm đến lánh mạng.
Mạnh Thần Thông đặt con gái xuống, cười rằng: “Thôi được, giờ đây cha con ta có thể nói chuyện với nhau. Con đã biết cha hẹn ngày tỉ võ với Đường Hiểu Lan rồi phải không?” Cốc Chi Hoa thản nhiên nói: “Đúng!” Thì Mạnh Thần Thông nói: “Vậy con đến đây giúp họ chống lại cha phải không?” Cốc Chi Hoa nói: “Nếu ông không biết sửa sai, người trong thiên hạ đều coi ông như kẻ địch.” Mạnh Thần Thông nói:
“Con đừng né tránh câu hỏi của cha, cha đang hỏi con! Còn con?” Cốc Chi Hoa nghe Mạnh Thần Thông hỏi giấn tới thì nước mắt lưng tròng, một lát sau mới nói: “Tôi... tôi vốn không muốn gặp ông, lần này là vì Tào sư tỷ bệnh nặng, tôi mới chạy tới chùa Thiếu Lâm. Không may... không may...” Mạnh Thần Thông nói: “Không may là gặp phải cha có đúng không?” Trong mắt nàng đột nhiên dấy lên một tia hy vọng, nàng dịu dàng nói: “Là phước hay là họa chỉ cách nhau một ý nghĩ nếu... nếu ông biết kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, nghe lời tôi, thì cuộc gặp gỡ lần này là điều may lớn trong điều không may!” Mạnh Thần Thông thở ra, vẻ mặt vốn nặng nề dần dần giãn ra, nói: “Được, dẫu cho người trong khắp thiên hạ đối đầu với cha, chỉ cần con không đối đầu là được, lúc ở Mang Sơn cha đã hỏi con, giờ đây cha hỏi con thêm một lần nữa, đây có lẽ là lần cuối cùng, con... con rốt cuộc có nhận ta làm cha không?” Cốc Chi Hoa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cha mình rồi chậm rãi nói: “Tôi vẫn đáp như trước, chỉ cần ông theo ba điều kiện của tôi, tôi chấp nhận chiều theo ông, cùng ông hưởng tuổi trời.” Mạnh Thần Thông im lặng không nói, mặt lộ vẻ rất kỳ quặc, Cốc Chi Hoa lo lắng nhìn y, một hồi sau Mạnh Thần Thông chợt nói: “Con nói lại ba điều kiện ấy một lần nữa!” Cốc Chi Hoa lại một lần nữa đấy lên tia hy vọng, nàng nói rành rọt: “Một là ông hãy giao ra bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh; hai là từ rày về sau ông mãi mãi rút lui khỏi võ lâm; ba là ông phải nhận lỗi với chưởng môn các phái, cầu xin họ tha tội. Nếu ông làm được ba điều này tôi nguyện đứng ra nói hộ cho ông.
Cho đến khi oán thù kết thúc, cha con chúng ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư, cùng hưởng niềm vui thiên luân!” Mạnh Thần Thông thở dài nói: “Giờ đã quá muộn, cha đã hẹn Đường Hiểu Lan ngày sau tỉ võ, nếu cha chấp nhận ba điều kiện của con, người trong thiên hạ chỉ nghĩ rằng ta sợ y!” Cốc Chi Hoa nói: “Không, không! Nếu ông có thể hối lỗi, họ chỉ khen ông là bậc đại trí đại dũng...” Mạnh Thần Thông hừm một tiếng, không đợi nàng nói xong đã trả lời như chém đinh chặt sắt:
“Không được! Con chẳng hề hiểu ta, chỉ cần ta còn một hơi thở thì quyết không cúi đầu trước người khác! Huống chí ta đã phí tâm lực cả đời mới luyện được võ công như ngày hôm nay, mục đích là muốn võ lâm công nhận là đệ nhất cao thủ. Cha không thể cúi đầu trước người khác, giờ đây cha đã hẹn Đường Hiểu Lan thì phải quyết một trận thư hùng với y!” Cốc Chi Hoa rất thất vọng, nàng buồn bã nói: “Vậy giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!” Mạnh Thần Thông lại thở dài, sắc mặt nặng nề vô cùng, đột nhiên ánh mắt của y trở nên dịu dàng, nói: “Nhưng cha có thể hứa một điều kiện với con, đó chỉ là vì con!” Cốc Chi Hoa nghe tim mình đập mạnh, nàng vội vàng hỏi: “Điều kiện nào?” Mạnh Thần Thông nói: “Cha sẽ giao bí kíp võ công cho con! Còn hai chuyện kia cha không thể làm được, này, con có hiểu dụng ý của cha không?” Cốc Chi Hoa chưng hửng, trong nhất thời chẳng đoán được dụng ý của y. Mạnh Thần Thông nhìn sâu vào mắt nàng, khẽ nói: “Con có biết triều đình đang bắt người của phái Mang Sơn không, đặc biệt là muốn bắt con? Người lúc nãy muốn bắt con là thống lĩnh ngự lâm quân Tư Không Hóa, kẻ ác đấu với Phùng Lâm là đại nội tổng quản Khấu Phương Cao. Với võ công của con vẫn còn có thể miễn cưỡng đối phó với Tư Không Hóa, nhưng còn Khấu Phương Cao, dù con có luyện năm năm nữa chỉ e không phải là đối thủ của y, vả lại cao thủ trong đại nội không chỉ có hai người họ, cha làm sao không lo cho con?” Cốc Chi Hoa cao giọng nói: “Khi sư phụ còn sống đã từng dạy tôi, hành sự phải quang minh chính đại, dù lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch đông, xông vào chốn dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng hề chi. Khi sư phụ tôi còn sống chỉ dùng thanh kiếm ba thước xông vào hoàng cung, giết chết bạo quân, nào có màng đến sự sống chết của bản thân?” Cốc Chi Hoa nói như thế có nghĩa là không chịu lấy nửa cuốn bí kíp, nhưng nàng nghĩ đến ý tốt của y cho nên ánh mắt trở nên dịu dàng.
Mạnh Thần Thông gật đầu nói: “Mặc dù chúng ta hành sự khác nhau nhưng con có được chí khí như thế cũng không hổ là con gái của ta!” Y ngập ngừng rồi lại chậm rãi nói: “Lần này cha hẹn Đường Hiểu Lan tỉ võ, thắng bại vẫn chưa biết, nếu cha may mắn đắc thắng thì sẽ trở thành võ lâm chí tôn, đương nhiên có thể bảo vệ cho con. Nhưng ta tự thấy cuộc tỉ võ này chỉ e lành ít dữ nhiều, bởi vì nếu ta thua thì đó là ngày tàn của ta! Năm xưa ta lạc mất hai mẹ con của con, chẳng thể nào chăm sóc cho con, phải để cho con làm con của người khác, mang họ của người khác, đó là việc đáng tiếc suốt đời của cha. Giờ đây ta truyền nửa bộ bí kíp võ công cho con, chẳng qua là chỉ muốn chuộc một chút lỗi lúc trước, khi còn sống cha không thể lo lắng cho con, khi chết đi cũng có thể bảo vệ cho con. Con đã được Lữ Tứ Nương chân truyền, học được tâm pháp nội công chính tông, nếu có thể tham ngộ được các loại võ công kỳ ảo trong bí kíp, không khó trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ! Dù con có gọi ta một tiếng cha hay không, con cũng giúp cha hoàn thành tâm nguyện này!” Lời lẽ Mạnh Thần Thông thê lương cùng cực, tựa như đó là lời dặn lúc lâm chung! Lúc này Cốc Chi Hoa mới biết nỗi khổ tâm của cha mình, nghĩ bụng y đã liều mạng trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể lấy được nửa cuốn bí kíp võ công, nay lại tặng cho đứa con gái chỉ coi mình là kẻ địch, mặc dù nàng hận y nhưng rất cảm động, trong nhất thời lệ tuôn trào, suýt nữa bật ra hai tiếng “cha ơi” nhưng cuối cùng vẫn kìm được.
Mạnh Thần Thông thấy cuối cùng con gái nhận nửa cuốn sách của mình thì như trút được gánh nặng, rơi nước mắt, y biết rõ con gái không muốn đi theo y nhưng vẫn không nỡ xa rời nàng! Mạnh Thần Thông đưa tay ra, Cốc Chi Hoa chỉ đứng lặng yên, y buồn bã nói: “Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của cha con ta, con hãy cho cha hôn một cáí” Ngay lúc ấy chợt nghe bên tai có tiếng nói vang lên: “Mạnh lão tặc, ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu đuối, có dám quyết một trận thư hùng với ta không?”
Mạnh Thần Thông giật mình, Cốc Chi Hoa chẳng nghe được giọng nói ấy, nàng vẫn đang thẫn thờ ra ở đấy! Mạnh Thần Thông nghe giọng nói này, lại nhìn con gái, thấy Cốc Chi Hoa vẫn đang đờ đẫn, ngay lúc này giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai: “Mạnh lão tặc, ngươi có dám đánh với ta một trận không?” Mạnh Thần Thông biến sắc, khẽ nói: “Con phải giữ cho kỹ quyển bí kíp này, đừng để rơi vào tay người khác!” Nói đến câu cuối cùng thì y đã vọt qua tường!
Cốc Chi Hoa chỉ tưởng rằng vì mình không màng đến y nên đau lòng tuyệt vọng bỏ đi, tay cầm nửa quyển bí kíp võ công mà lòng hoang mang! Nàng nào biết Mạnh Thần Thông đã bị Kim Thế Di dùng Thiên độn truyền âm dụ đi. Té ra Kim Thế Di vẫn ngầm bảo vệ cho nàng, khi chàng ở khách sạn bên cạnh thì nghe phía bên này có tiếng chém giết cho nên vội vàng chạy tới, song chàng vẫn chậm hơn Mạnh Thần Thông một bước. Khi Mạnh Thần Thông đưa tay ra muốn nắm lấy tay nàng, Kim Thế Di không biết chỉ tưởng rằng y muốn cướp con gái, bởi vậy mới phát ra Thiên độn truyền âm.
Mạnh Thần Thông đang hậm hực trong bụng, phóng vọt người về phía Kim Thế Di. Hai người đều triển khai khinh công tuyệt đỉnh chạy như gió đuổi điện chớp, trong chớp mắt đã rời khỏi thị trấn.
Kim Thế Di có ý dụ địch cho nên chạy về hướng Tung Sơn. Mạnh Thần Thông quát: “Kim Thế Di, ngươi có gan khiêu chiến với ta, sao lại bỏ chạy?” Kim Thế Di cười nói: “Ta đang muốn tìm một nơi để tiện ra tay?” Mạnh Thần Thông cười lạnh:
“Chúng ta động thủ mà cũng phải chọn địa điểm sao? Ta thấy hình như ngươi muốn tìm một ngôi mộ có phong thủy tốt! Được! Ở đây cũng rất tốt, ngươi cứ nằm lại ở đây đi thôi!” Khinh công của Kim Thế Di chẳng kém gì Mạnh Thần Thông, nhưng luận về công lực thì lại kém một bậc, khi hai người nói chuyện, tốc độ của Mạnh Thần Thông vẫn không giảm, còn Kim Thế Di thì bị ảnh hưởng chút ít, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt Mạnh Thần Thông đã người đến tiếng đến, vỗ một chưởng về phía Kim Thế Di! Chưởng này là Tu la âm sát công tầng thứ chín đương nhiên không thể coi thường, may mà Kim Thế Di đã phòng bị, chàng chỉ hơi lắc người thì sử đụng thủ pháp điểm huyệt độc môn trở tay búng ngược lại! Mạnh Thần Thông biết thủ pháp điểm huyệt của chàng rất lợi hại, y cũng hơi kiêng dè, vìkhông muốn lưỡng bại câu thương cho nên đã biến thực chiêu thành hư chiêu, dùng Thiên la bộ pháp né tránh. Kim Thế Di nhờ có hộ thể thần công, chỉ cần không để y đánh trúng vào người thì Tu la âm sát công cũng chẳng làm gì được chàng. Kim Thế Di chỉ muốn cầm chân, du đấu với y, nào ngờ Mạnh Thần Thông thấy một chưởng chẳng làm được gì thì quát lớn một tiếng, hai chưởng cùng đẩy ra! Kim Thế Di cả kinh, bởi vì Tu la âm sát công rất hao tốn chân lực, phát một chưởng cũng đã không dễ, mà nay Mạnh Thần Thông lại đẩy ra liên tục hai chưởng, uy lực tăng thêm một bậc, nhất thời khiến cho Kim Thế Di chẳng thở nổi. Té ra vì đối phó với Đường Hiểu Lan, trong một tháng nay Mạnh Thần Thông đã khổ tâm nghiên cứu, hiểu được điều bí mật cuối cùng trong nửa quyển bí kíp võ công, Tu la âm sát công đã đến mức tùy tâm sở dục, thu phát tự nhiên, y đẩy ra hai chưởng cũng có nghĩa là có hai Mạnh Thần Thông tấn công Kim Thế Di. Lần trước Kim Thế Di đối địch với Mạnh Thần Thông ở bên dòng sông Ngự Hà cũng hơi núng thế, nay uy lực của Tu la âm sát công lại tăng thêm một bậc, Kim Thế Di làm sao chống đỡ nổi? May mà chàng dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn du đấu với y, nếu không chỉ e trong mười chiêu đã không chống cự nổi.
Mạnh Thần Thông liên tục đánh ra mười mấy chiêu, Kim Thế Di cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, trong lúc nguy cấp đã nghĩ ra cách, chàng dột nhiên phun phù một bãi nước bọt về phía Mạnh Thần Thông. Mạnh Thần Thông biết tuyệt kỷ phun độc long châm của chàng, tuy giờ đây vài cây độc long châm chẳng làm gì được y, nhưng nếu bị nước bọt của chàng văng trúng thì cũng là một điều sỉ nhục, như vậy mới vận chân khí nội gia, thổi ngược nước bọt trở lại. Làm thế tuy có thể tránh được cái nhục bị nước bọt văng trúng mặt nhưng chưởng lực cũng hơi giảm xuống. Kim Thế Dư thừa cơ thi triển thân pháp cổ quái, chàng lộn người ra mấy trượng, thoát khỏi phạm vi chưởng lực của Mạnh Thần Thông.
Mạnh Thần Thông cả giận quát: “Tiểu tử, ngươi muốn chạy? Hay lắm, xem ngươi có thể chạy đi đâu?” Rồi y điểm mũi chân phóng vọt lên như mũi tên đuổi theo Kim Thế Di như hình với bóng.
Xem ra y sắp đuổi kịp, chợt có ba người chạy tới, thiếu nữ ở giữa kêu lên: “Tên lão tặc kia chính là Mạnh Thần Thông!” Té ra chùa Thiếu Lâm nhận được bồ câu đưa thư của Dục Trọng Mâu, biết bọn Phùng Lâm, Cốc Chi Hoa đã đến huyện thành Yên Sư, cách Tung Sơn chỉ có ba mươi dặm. Lý Tâm Mai nôn nóng gặp Cốc Chi Hoa, vả lại sợ nàng xảy ra chuyện cho nên bảo Phùng Anh cùng đi đón với mình, Phùng Anh cũng muốn gặp lại em gái cho nên mới gọi Chung Triển cùng đi.
Phùng Anh không biết Mạnh Thần Thông đuổi theo Kim Thế Di, chỉ tưởng là một đệ tử chính phái, bởi vậy lập tức rút kiếm, cả người lẫn kiếm hóa thành một đạo ngân hồng đâm thẳng về phía Mạnh Thần Thông! Phùng Anh là đệ tử của nữ hiệp tiền bối phái Thiên Sơn Dị Lan Châu, võ công cao hơn em gái của mình, chẳng kém gì Đường Hiểu Lan, kiếm này đâm tới như sấm sét bùng nổ, Mạnh Thần Thông bất giác giật mình, chỉ đành tiếp lấy kiếm ấy, chỉ nghe soạt một tiếng, kiếm quang lướt qua, tóc của Mạnh Thần Thông đã bị chém một lọn. Mạnh Thần Thông đương nhiên lạnh mình, Phùng Anh cũng không khỏi thất kinh, chiêu kiếm vừa rồi là Đại tu di kiếm thức tinh diệu nhất trong Thiên Sơn kiếm pháp, bà tưởng rằng có thể để lại một vết thương trên người Mạnh Thần Thông nhưng nào ngờ chỉ chém được một lọn tóc của y, đó là do Mạnh Thần Thông đang gấp đuổi theo Kim Thế Di cho nên không thể kìm người lại. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ nghe Mạnh Thần Thông gầm lớn một tiếng, hai chưởng đẩy ra trước ngực, chưởng lực vừa phát ra thì lập tức gió lạnh bốc lên Phùng Anh múa thanh kiếm hóa thành một luồng ánh sáng hộ toàn thân, Mạnh Thần Thông đánh không vào, Phùng Anh trong luồng ánh sáng mà áo quần phất phới, thần sắc vẫn tự nhiên, chẳng hề lo lắng. Lý Tâm Mai kinh hoảng kêu lên nắm lấy tay Chung Triển, té ra Kim Thế Di mang mặt nạ da người, bộ dạng trông rất đáng sợ, lúc này Lý Tâm Mai mới chạm mặt chàng, nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng người này chính là Kim Thế Di. Chung Triển cũng giật mình, nhưng sau đó trấn tĩnh trở lại, nói: “Đừng sợ, đây là người cùng phe.” Y và Phùng Anh đều nghĩ như nhau: “Người này đã bị Mạnh Thần Thông đuổi theo, chắc là đệ tử của chính phái. Chung Triển bất giác ôm Lý Tâm Mai, chợt thấy quái nhân bước về phía mình, bất giác đỏ mặt, vội vàng buông tay, đang định bước lên nói chuyện với Kim Thế Di, Kim Thế Di đột nhiên lướt qua y như cơn gió lốc, Lý Tâm Mai cảm thấy có một bàn tay vuốt nhẹ lên tóc mình, bất giác kêu lên kinh hãi, trong chớp mắt Kim Thế Di đã đi xa.
Cốc Chi Hoa ngồi trong sân một hồi sau, thần trí dần dần tỉnh táo, xung quanh chẳng có ai, yên lặng đến đáng sợ, té ra mọi người trong khách sạn đã bị Mạnh Thần Thông điểm huyệt đạo, mà bọn Phùng Lâm thì đã bị y đùng thủ pháp nặng tay phong bế huyệt đạo, phải mười hai canh giờ sau mới có thể tự giải.
Cốc Chi Hoa thử giải huyệt cho Phùng Lâm mà chẳng thấy có hiệu quả, đang lo lắng thì chợt nghe một giọng nói vang lên: “Đừng lo, huynh biết giải cứu!” Dưới ánh trăng có một bóng người hiện ra, Kim Thế Di đang đứng trước mặt nàng.
Cốc Chi Hoa muốn né tránh, nhưng hai chân chẳng nhấc lên nổi, Kim Thế Di khẽ thở dài, nói: “Muội nghe huynh nói vài câu có được không? Hỡi ôi, muội đã biết có ngày này thì đâu cần phải như lúc đầu?” Cốc Chi Hoa không khỏi hỏi: “Ngày này thì thế nào? Lúc đầu thì thế nào?” Kim Thế Di nói: “Lần đầu tiên muội gặp huynh, lúc đó người ta đều bảo huynh là một đại ma đầu mà muội vẫncứ tin tưởng, sau đó chúng ta trải qua rất nhiều chuyện đau lòng, đôi bên lại an ủi lẫn nhau. Không ngờ trái lại muội tin tưởng người ngoài?” Cốc Chi Hoa chưng hửng, nói: “Người ngoài nào?” rồi nàng nhớ lại người ngoài mà Kim Thế Di nói chính là Lệ Thắng Nam, trong lòng chợt có cảm giác ngọt ngào, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Người ngoài thế nào? Người coi vợ mình là người ngoài? Tôi không ngờ người là hạng vô tình vô nghĩa đến thế!”
Đó chính là: Vốn đôi bên đã hiểu lòng nhau, cớ sao lại nghi ngờ hờn trách?
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 47 sẽ rõ.