Vạn Độc Quỹ Môn Truyện

8: Bích Hổ Tứ Quái

Bốp...
Chiếc đĩa không vỡ mà mặt mũi Tạ Khắc nát bét, đẫm máu nhầy nhụa lẫn dầu mỡ và xương gà.
Thực khách trong quán đều nhìn sững sờ và cùng ồ lên một tiếng :
- Hảo công phu, hảo công phu...
Từ bàn trong góc, Nhất Quái Ngô Phù, Nhị Quái Lữ Động đồng thét lên rùng rợn và phóng vọt tới chỗ Linh Phụng như hai làn chớp.
Người trong quán giật mình, lo thay cho cô gái...
Pặc Pặc...
Rầm...
Nhiều người nhắm mắt lại bởi họ tưởng cô gái mảnh dẻ vừa dám nặng tay với hai tên Bích Hổ sẽ bị hai gã đàn anh hung ác nghiền nát thân mình.
Nhưng...!Sau tiếng rầm chuyển rung tửu quán, thực khách trố mắt nhìn đã thấy Ngô Phù và Lữ Động bị văng về hai phía như hai tảng đá quật mạnh vào tường.
Lại những tiếng hít hà vang lên :
- Ôi, thế Phượng Hoàng Triển Dực kinh hồn.
Hai tên Bích Hổ chấn động lục phủ, ngũ tạng.

Nhưng vì thể diện lâu nay với người quanh vùng chợ nhỏ nên lại xông vào xuất chiêu, vỗ chưởng vào cô gái như hai luồng sóng.
Linh Phụng thét to một tiếng, phóng vút thân hình lên...!hai luồng kình khí của Ngô Phù, Lữ Động đánh hụt quật thẳng vào vách quán đổ vỡ ầm ầm, thực khách văng bắn ra ngoài, rùng rùng bỏ chạy.

Chỉ còn lại ông lão áo trắng ngồi tủm tỉm cười.
Nhưng nụ cười của lão chợt khựng lại bởi thân hình cô gái xoay tròn như chong chóng, đôi chân nàng phóng ra một chiêu Song Long Thiết Cước, cùng lúc tấn công hai đối thủ.
Chỉ nghe hai tiếng bộp bộp, hai gã Bích Hổ lại bị quăng qua bức tường lở, bay ra vườn.
Hoảng kinh tột độ, Ngô Phù và Lữ Động vừa bật mình dậy đã phóng tới chụp vội hai gã đàn em bị thương nặng, vác chạy như gió.
Khoanh tay mỉm cười nhìn theo, Linh Phụng lại thản nhiên ngồi vào bàn nâng chung rượu uống, mặt không hề đổi sắc.
Đám thực khách chạy tứ tán lúc ấy kéo nhau trở vào, trầm trồ khen ngợi :
- Ôi, tiểu cô nương này võ công tuyệt luân.

Lần đầu tiên bọn Bích Hổ tứ quái bị trừng trị đích đáng.
Linh Phụng đứng dậy gọi chủ quán tính tiền rượu thịt.
Nàng nói thêm :
- Bọn lưu manh vô lễ, buộc lòng tiện nữ phải động thủ.

Những hư hao trong quán tiện nữ xin bồi hoàn tất cả.
Lão chủ quán vội khom mình :
- Xin cô nương đừng bận tâm chuyện này.

Bốn gã quái thú này đã từng làm phiền bản quán nhiều lần, chẳng ai dám can thiệp.

Hôm nay cô nương trừng trị chúng một phen chúng sẽ bớt hung hăng quấy phá, bản quán và bà con trong vùng đều biết ơn cô nương vài bức tường đổ nào có nghĩa lý gì.
Giữa lúc mọi người xúm quanh chiêm ngưỡng cô gái thì lão già áo trắng lẳng lặng rời khỏi quán, phi hành vùn vụt về hướng thung lũng rợp bóng cây xanh.
Rào Rào Rào...
Một bọn người y phục toàn xám từ trong lùm bụi phóng vút ra, trên ngực mỗi đứa đều có thêu hình con nhện độc đen nhánh.
Lão già đưa bàn tay vuốt mạnh từ trên xuống chiếc mặt nạ da người đã nằm gọn trong tay.

Lão trở thành một chàng trẻ tuổi, đẹp trai.
Lũ áo xám cùng ồ lên :
- Tống Phi Bằng công tử.
Phi Bằng kéo mấy tên áo xám lại gần nói nhỏ mấy câu.

Chúng đều gật đầu ra vẻ hiểu ý.

Nhưng một tên bỗng hỏi :
- Công tử có chắc không?
Chàng trai đáp ngay :
- Ta đã theo dõi nàng từ Tống Linh võ đường đến tận Phiêu Bồng tửu quán, chắc chắn nàng sắp đi ngang chốn này.
Tên nọ quay nhìn đồng bọn, phẩy tay :
- Tất cả sẵn sàng động thủ.
Những chiếc bóng xám lại biến ngay vào đám bụi bên sườn thung lũng, còn chàng trai thì mỉm cười phóng vút lên một ngọn cây cao.
Gã phóng tầm mắt nhìn...
Từ phía xa, Thượng Quan Linh Phụng đang phi hành tới.
Cu rúc...!Cu rúc...
Nhiều tiếng chim rừng bỗng rộn rã vang lên.
Bờ bụi bên ngoài im lìm, nhưng bên trong âm thầm chuyển động.