Dộng cán đao xuống đất, Khương Bạch Hổ gật đầu :
- Này thiếu hữu, trên bước giang hồ nếu thiếu hữu gặp được một người tên Tạ Đại Đởm với cây đao Huyền Thiết thì nhớ xin thụ giáo.
Ông ta chính là Tạ thần đao giang hồ đều khiếp mặt, tài cán của ta chỉ đáng là tiểu đệ tử của Tạ thần đao.
Gã lại cười hềnh hệch, trỏ tay về rặng cây xanh ngắt phía xa :
- Riêng ta chỉ làm mưa làm gió ở Trần Phong Khẩu.
Thiếu hữu dừng bước giang hồ với ta ít lâu, mỗi ngày ăn uống phủ phê rượu thịt chẳng bao giờ thiếu.
Vương Hán Sơn mỉm cười :
- Khương huynh nhiều tiền lắm bạc thế kia à?
Khương Bạch Hổ bỗng trừng mắt :
- Ai bảo ta lắm bạc nhiều tiền? Ta ăn cơm giang hồ từ thủa nhỏ mà?
Vương Hán Sơn hỏi ngay :
- Vậy Khương huynh lấy tiền đâu ăn uống ở các cao lâu, tửu điếm có khi còn bê cả đống rượu thịt vào rừng như hôm nay?
Cười lên hềnh hệch, Khương Bạch Hổ tung vút cây đại đao lên cao rồi chụp bắt thật gọn.
Gã nhếch mép :
- Hừm, vào bất cứ tửu lầu, phạn điếm nào ăn nhậu xong ta cứ đặt đại đao lên quầy, tổ sư đứa nào cũng chẳng dám hỏi tiền rượu thịt.
Gật nhẹ vài cái, Vương Hán Sơn bảo :
- Thì ra vậy.
Ta cũng thích ở lại đây với Khương huynh lắm, hiềm vì ta còn có việc phải làm chưa thể ở yên một chỗ.
Chụp cánh tay chàng trai, Khương Bạch Hổ hỏi liền :
- Việc gì vậy thiếu hữu?
Vương Hán Sơn chậm rãi đáp :
- Ta phải đi tìm một ái muội vừa thất tung, sợ rằng nàng bị lọt vào cạm bẫy của bọn giang hồ hắc phái.
Khương Bạch Hổ kêu lên :
- Tiếc quá, tiếc quá...!Ta lại đang bận công việc bảo trợ cho những cao lâu, sòng bạc ở Long Khẩu nên chưa thể cùng thiếu hữu đi chung một đường.
Nhưng ta nhờ cái này thay mặt ta vậy.