Trước mặt là sườn núi nhấp nhô sau lưng là bờ vực thăm thẳm, thúc điệt Thượng Quan Kỳ Tâm và Thượng Quan Linh Phụng đứng giữa bốn quái nhân y phục màu xám, nơi trước ngực thêu hình con nhện độc màu đen, đó chính là dấu hiệu của bọn Vạn Độc Quỷ môn đang reo rắc thảm họa trên khắp nẻo giang hồ.
Thượng Quan Kỳ Tâm bình tĩnh nhìn thẳng vào Tứ đại pháp vương là bọn tứ trụ dưới quyền Vạn Độc giáo chủ.
Ông gằn giọng hỏi :
- Bốn cái thây ma chưa chôn kia, các ngươi muốn gì?
Hắc Hùng Thiết Thủ thân hình lừng lững như con gấu là Đệ nhất pháp vương, quét tia mắt ngời ánh hung quang vào mặt người đối diện, rồi bật giọng cười khùng khục như chó ho :
- Thượng Quan Kỳ Tâm.
Ngươi khôn hồn hãy giao cái bọn này muốn tìm, lão phu sẽ sinh phúc cho thúc điệt ngươi được sống.
Thượng Quan Kỳ Tâm trừng mắt :
- Ta không có gì để trao cho bọn ngươi...
Thiết Thủ Pháp Vương gầm lên :
- Như vậy là tử thần đã gọi tên ngươi rồi.
Hữu thủ của lão lập tức giương lên.
Nhưng một thân hình cao lênh khênh đã phóng tới, cùng tiếng thét lạnh mình :
- Lão huynh để gã này cho đệ hành hình cũng đủ.
Dứt lời, Đệ tứ pháp vương Thanh Diện Lang Nha đẩy ngay một chưởng Thanh Ảnh ma công xanh lè quái dị, kình khí cuồn cuộn lao tới như xô bật núi non.
Nhếch môi cười nhẹ, Thượng Quan Kỳ Tâm đưa tả thủ lên, kình phong nổi dậy đùng đùng, một tia hồng quang chớp giật...!Hai luồng chưởng kình chạm nhau tóe lửa.
Ầm.
Một tiếng nổ khủng khiếp như trời long đất lở, cát bụi bay ào ào, cả hai đối thủ đều bật lùi mấy trượng.
Thượng Quan Linh Phụng đứng sau lưng thúc phụ, cố trụ vững thân hình cũng bị bắn tung vào một bụi rậm.
Ba lão ma đầu đứng ngoài cùng kêu lên :
- Kim Điêu Hồng Tuyến chưởng...
Thanh Diện Pháp Vương ói ra một búng máu, toàn thân lắc lư tựa cột buồm trong cơn sóng dữ phải dựa mình vào vách đá mới trụ vững.
Gương mặt xanh lè cổ quái của gã xám ngoét, cặp răng nanh chìa ra ròng ròng máu đỏ...
Phía bên này, Thượng Quan Kỳ Tâm vững như cột đá, cất tiếng cười gằn :
- Nào, các ngươi muốn được cùng hóa kiếp chăng?
Ầm...!Ầm...!Ầm...
Linh Phụng vừa toan phóng ra khỏi bụi cây thì nàng bị xô dạt xuống bởi ba đạo chường phong ào ào lướt tới.
Chưởng phong tựa một cơn bão táp kinh hồn bởi ba lão Pháp vương đã nhất tề chấn ra ba luồng áp khí mãnh liệt để phục thù cho Thanh Diện Lang Nha.
Cả một vùng rung chuyển như địa chấn.
Lúc này Linh Phụng mới nhận ra nàng chưa đủ sức chống chọi với những tên ma đầu tàn độc kia, dù trong lòng nàng hận thù dâng trào như sóng biển, chất ngất tựa núi cao.
Ào...!Ào...
Thượng Quan Kỳ Tâm vừa hất văng được luồng chưởng phong của Thanh Diện Lang Nha, nhưng ba lão Pháp vương đã đồng xuất chiêu Quỷ Ảnh chưởng vô cùng hung hiểm.
Ông sử dụng thân pháp Tiên Thiên Thần Điêu bắn vọt lên trên cao, đè trên sóng chưởng của đối phương rồi vung song thủ xỉa xuống, mười đạo chỉ phong Hồng Tuyến đỏ rục chụp vào ba đối thủ tựa cái nơm chụp cá.
Rẹt, rẹt, rẹt...
Chỉ phong xé gió phóng vút xuống như những tia chớp giật, trong nháy mắt có thể xuyên nát thân hình bọn ma đầu, phanh thây chúng ra trăm mảnh.
Nhưng bọn Pháp vương Vạn Độc nào phải tầm thường, đệ nhị Lãnh Diện Pháp Vương và Đệ tam pháp vương Dã Hạc Quái Cước đã bung ra hai đạo Thiên La chưởng đón chặn chỉ phong của Thượng Quan Kỳ Tâm.
Áp khí chạm nhau đùng đùng, Thượng Quan Kỳ Tâm bị chấn động nội tạng, kinh mạch nhộn nhạo đành phải uốn mình vòng cầu sa xuống một mỏm đá.
Phập.
Luồng kình khí đột ngột phóng thẳng vào người Thượng Quan Kỳ Tâm, lúc ông chưa kịp trụ vững đã bị văng lên, đồng thời một cơn nhức buốt làm ông giật mình thốt lên :
- Ôi, ta bị trúng ám khí âm độc của bọn chúng rồi.
Đúng lúc đó, Thiết Thủ Pháp Vương cười lớn :
- Ha ha...!Kim Điêu Tam Kiệt tiêu mạng rồi.
Kim Điêu Tam Kiệt là danh hiệu của Thượng Quan Kỳ Tâm.
Lúc ấy ông mới hiểu Đệ nhất pháp vương Thiết Thủ Hắc Hùng thừa lúc thân hình ông vừa đáp xuống là phát ra luồng ám khí Vạn Độc ma trâm cắm sâu vào các yếu huyệt của ông rồi.
Toàn thân ông như rũ liệt và ông ngã vật trên cỏ, kề ngay bụi gai nơi Linh Phụng nằm sát rạt.
Thiết Thủ Pháp Vương thét to :
- Bắt lấy nó, tra khảo trước khi nó chết...
Thanh Diện Lang Nha lúc ấy cũng vừa hồi phục, cả bốn lão Tứ đại pháp vương cùng phóng vút đến vạt cỏ nơi chúng vừa trông thấy Thượng Quan Kỳ Tâm sa xuống.
Nguy hiểm vô cùng...
Rào rào rào...
Tứ đại pháp vương vừa đặt chân xuống vạt cỏ đã gầm lên :
- Kim Điêu Tam Kiệt, ngươi tận số rồi.
Đệ nhị pháp vương Lãnh Diện Xú Nhân trố đôi mắt ốc, xạ ánh hung quang tìm đối thủ sa cơ.
Nhưng lão rú lên :
- Ôi nó đâu mất tiêu rồi?
Ba lão Pháp vương kia cũng đảo mắt tìm nhưng Thượng Quan Kỳ Tâm đã biến mất.
Thiết Thủ Pháp Vương thét to :
- Còn đứa con gái đâu?
Thanh Diện Lang Nha sắc diện xanh lè, cắn chặt cặp răng nanh cằn nhằn, bực tức :
- Con nhỏ cũng biến mất rồi.
Đệ nhất pháp vương tức lộn ruột :
- Vô lý, vô lý...!Thúc điệt nó có phải quỷ đâu mà biến ảo phi thường như vậy? Mau quần nát vùng này tìm cho ra chúng.
Bốn lão phân ra làm bốn phương vị, vừa toan tìm kiếm đối thủ bỗng từ trong lùm bụi có tiếng cười ha hả.
Dã Hạc Quái Cước tức Đệ tam pháp vương quát lớn :
- Kẻ nào cười đó?
Một cái đầu trọc nhô lên trong bụi rậm rồi một nhà sư ăn mặc rách rưới bước ra :
- Mô Phật, trên đời có chuyện đáng cười thì phải cho cười chứ?
Thiết Thủ Pháp Vương vươn tay chộp ngực áo nhà sư :
- Hừm Tế Điên, lão hòa thượng khùng.
Có chuyện chi đáng cười chứ?
Nhà sư từng nổi danh khắp chốn giang hồ gật gù cái đầu láng bóng :
- Kim Điêu Tam Kiệt là tay tổ về Ảo Ảnh bộ pháp, các ngươi chỉ cần chớp mắt một cái là lão ta đã ẵm con bé đi mất tiêu rồi...!tìm kiếm làm chi vô ích.
Lãnh Diện Xú Nhân nói lớn :
- Hòa thượng khùng có lý.
Thúc điệt nó trốn đâu cho thoát bọn ta, cần chi tìm tòi cho mệt.
Cả bốn tên ma đầu cùng nhún mình phóng đi mất dạng.
Tế Điên Hòa Thượng lại cười rú lên, và nói trống không.
- A di đà Phật, tai ách đã qua, tai ách đã qua.
Nói xong ung dung bỏ đi thẳng.
Ánh nắng chiều xuyên vào hốc đá, soi rõ hai bóng người đang ẩn núp bên nhau..