Rời khỏi ngọn cao sơn Cẩm Tiên ra đi với trái tim vỡ nát.
Vương Hán Sơn đã gặp lại Thượng Quan Linh Phụng, bao nhiêu ước mơ của nàng đã biến thành mây khói.
Những tháng ngày đi bên cạnh Vương Hán Sơn trong bộ mặt giả trang xấu xí vậy mà Cẩm Tiên đã nặng tình với chàng, vì chàng là một trang thiếu hiệp chính đạo, hào khí ngất trời.
Nay Vương Hán Sơn đã lột bỏ lớp mặt nạ da người trở thành một mỹ nam tử tuyệt thế khiến trái tim Cẩm Tiên rung động, tình yêu đến với nàng nhanh như làn chớp.
Trớ trêu thay Vương Hán Sơn lại là người yêu của Thượng Quan Linh Phụng, cô bạn gái chí thân của nàng từ thủa ấu thơ, nàng đâu có thể nhẫn tâm chiếm đoạt người yêu của bạn.
Nàng phải ra đi tìm một ngôi chùa tận thâm sơn cùng cốc, nương bóng Phật đài cho trọn kiếp này.
Vừa trổ thuật khinh công, Cẩm Tiên quay lại nhìn ngọn cao sơn, nức nở :
- Vương ca! Vĩnh biệt huynh nhé!
Nuốt trôi nghẹn ngào Cẩm Tiên bay vút vào cánh rừng lẩn tránh Vương Hán Sơn và Thượng Quan Linh Phụng có thể đuổi theo nàng.
Len lỏi trong rừng độ một khắc, Cẩm Tiên quay mình trở ra quan lộ.
Nàng đi mãi cho đến khi ánh trăng lên mới ngồi dựa vào một gốc cổ thụ, nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng ra Cẩm Tiên lại tiếp tục lên đường.
Nàng định ra vùng Quan Ngoại xa xôi tìm một ngôi thiền tự thận thâm sơn xuống tóc qui y.
Chiều nay khi ánh nắng vàng còn nhuộm trên quảng tầng cây, Cẩm Tiên đã đứng trước một dãy núi điệp trùng bên trái là cánh rừng già trầm mặc.
Tiếng chim kêu, vượn hú thánh thót trong rừng khiến kẻ giang hồ ngẩn ngơ, bồi hồi trong dạ.
Cẩm Tiên đứng nhìn dãy núi trải một màu xanh đến xuất thần.
Miêu gia trang bị tàn phá, song thân đã mất, thân quyến chẳng còn, người yêu lại mất, giờ nàng bơ vơ, lạc loài trên đất lạ còn cái đau thương nào hơn nữa.
Bất giác hai dòng lệ thương tâm đầm đìa xuống má Cẩm Tiên.
Nàng đứng yên lặng chết cả tâm hồn mãi không biết đã trôi qua bao nhiêu thời khắc.