Vạn Độc Quỹ Môn Truyện

157: Hồi 157

Ầm!
Vách đá vỡ một mảng to cát bụi tung bay mù mịt, hàng vạn viên đá bắn đi rào rào sang tám hướng.
Vương Hán Sơn la lớn :
- Cẩm muội...!hãy dừng tay.
Đang cơn sôi hận Cẩm Tiên đâu còn nghe lọt vào tai giọng quen thuộc của Vương Hán Sơn, nàng gầm lên :
- Dâm tặc! Ai là Cẩm muội của ngươi.

Ngươi đã phá hoại đời ta thì ngươi phải chết!
Vừa thét, Cẩm Tiên vừa huy động ngọc chưởng đánh ra bốn chiêu Sử Nữ âm kình.

Chưởng kình khổng lồ trắng xóa khí lạnh tợ băng sơn bao trùm khắp cả một vùng tuyệt địa.
Trông thấy bóng chưởng Vương Hán Sơn quá đỗi kinh hoàng toan sử dụng Hắc Phong chưởng chống lại nhưng sợ gây tổn thương cho Cẩm Tiên nên chàng vội đình thủ.
Vội vàng vận một bầu cương khí bao bọc toàn thân, Vương Hán Sơn lẹ như chiếc bóng u linh luồn lọt trong bóng chưởng khổng lồ lạnh run người của thiếu nữ...
Ầm...!Ầm...!Ầm.
Ba tiếng nổ long trời! Vách đá chuyển động tưởng chừng sụp đổ, kình khí hất Vương Hán Sơn ra ngoài, từ nơi mép miệng chàng nhỏ hai giọt máu.
Chàng quát to :
- Cẩm Tiên! Huynh chính là Vương Hán Sơn đây.
Lần này Cẩm Tiên lại thét :
- Ngươi nói láo.

Ngươi bắt chước giọng nói của Vương ca.

Ngươi là ai? Ta nhất định phải giết ngươi.
Song ngọc chưởng Cẩm Tiên lại giở lên toan đánh luôn tám chiêu Sử Nữ âm kình.
Vương Hán Sơn hốt hoảng vẫy tay lia lịa :
- Khoan đã...
Cẩm Tiên ngưng lại, trừng mắt :
- Người còn lời gì trăn trối nữa không?
Vương Hán Sơn lẹ miệng :
- Cẩm muội hãy coi đây!
Chàng nhanh tay móc ra bộ mặt xấu xí có hai vết sẹo dài trùm vào mặt tiếp lời :
- Nào! Cẩm muộn nhìn kỹ chưa?
Sửng sốt cả người một lúc, Cẩm Tiên bước tới ôm chặt lấy Vương Hán Sơn kêu lên :
- Vương ca!
Giọt lệ nàng trào ra như suối thấm ướt cả ngực chàng.
Cử chỉ thân yêu tha thiết của Cẩm Tiên khiến cho Vương Hán Sơn hết sức bối rối, nhưng chàng vẫn đứng yên để mặc nàng bộc lộ nỗi thương tâm.
Lát sau Cẩm Tiên rời khỏi vòng tay Vương Hán Sơn nhìn chàng bằng đôi mắt nhu tình :
- Vương ca, từ lâu muội hoài nghi bộ mặt xấu xí của ca ca, không ngờ hôm nay đã thành sự thật.

Ca ca xinh đẹp không kém gì Tống Ngọc, Phan Anh thủa trước, thảo nào chị...
Biết mình sắp lỡ lời Cẩm Tiên lảng sang chuyện khác :
- Vương ca! Sao ca ca biết muội ở dưới đáy vực này?
Sực nhớ lại Cẩm Tiên chưa có mảnh vải che thân, Vương Hán Sơn trỏ tay sang bộ y phục nằm trên đám cỏ :
- Cẩm muội hãy mặc lại y phục rồi huynh sẽ kể chuyện cho muội nghe.
Cẩm Tiên đỏ bừng hai má, thẹn thùng bước lại vớ lấy y phục mặc vào.