Nửa giờ sau, Dương Sùng nằm mê muội như chết trên nệm gấm còn Huệ Tiên thoải mái ra khỏi màn với y phục mỏng manh.
Cô ả ngồi ngay giữa phòng vận khí phát công, cứ thêm một lần rút rỉa tinh lực của Vạn Độc giáo chủ, ma công của Huệ Tiên lại ảo diệu mãnh liệt gấp bội.
Gương mặt Huệ Tiên rạng rỡ hẳn lên.
Cô ả nhẩm tính chỉ còn chín chu thiên nữa nàng đạt tới tuyệt đỉnh của bí kíp ma công Âm Dương Bạch chân khí...
Phát công vùn vụt một hồi đã thoải mái, cô ả vỗ tay ba tiếng.
Lập tức có một tỳ nữ bước vào cúi đầu đợi lệnh.
Huệ Tiên phẩy tay :
- Hãy đưa vào cho ta một bình Phục Thần Tửu...
Tỳ nữ lại cúi đầu :
- Tuân lệnh nữ chủ.
Lát sau, một bình rượu nhỏ đặt trên chiếc khay bằng bạc đã được tỳ nữ cung kính mang vào, đặt trên chiếc kỷ gỗ quý.
Huệ Tiên chỉ cần liếc mắt tỳ nữ đã lui ra, khép kín màn cửa và rời bước khỏi thư phòng.
Lúc đó ở bên trong Huệ Tiên mới vén màn, dựng Vạn Độc Thần Ma ngồi dựa vào vách.
Ả rót thứ rượu Phục Thần vào chiếc ly bạch ngọc dốc vào mồm lão Giáo chủ đang mê mệt sau cơn hoan lạc, tinh lực tiêu tan.
Chỉ vài khắc sau Dương Sùng đã mở mắt và lại choàng tay ôm lấy Huệ Tiên thật nhiệt cuồng.
Nhưng Huệ Tiên đã khéo léo lách mình như con rắn độc.
Miệng ả cười tươi, cất tiếng ỏn ẻn :
- Giáo chủ, hãy dùng trà cho khỏe đã...
Phục Thần tửu đã giúp Dương Sùng lấy lại thần khí.
Gương mặt lão tươi rói :
- Ôi.
Ái nương, hôm nay ta sung sướng quá.
Ái nương làm ta thật hài lòng.
Ánh mắt Huệ Tiên lúng liếng nhìn Vạn Độc Thần Ma :
- Vậy Giáo chủ tình lang có gì làm thiếp vui lòng không?
Dương Sùng nhăn trán như suy nghĩ, chợt bật cười ha hả :
- Ồ, có đấy...!Ta đã biết ái nương không ưa lão già bịt mặt, kẻ thường quấy phá ái nương nên ta đã ra lệnh cho các Phân đàn phải truy lùng lão ta ráo riết.
Hiện nay tuy chưa bắt được quái nhân ấy nhưng lão đã lẩn trốn rồi, không dám chường mặt ra chốn giang hồ nữa Huệ Tiên vui vẻ :
- Thế thì hay lắm.
Bởi gã trai được lão quái nhân ấy giải thoát nơi bờ suối Nhạn Sầu cũng đã bị thiếp đánh văng xuống vực sâu rồi.
Dương Sùng nhướng mắt :
- Vực sâu nào?
Dâm phụ đáp ngay :
- Vực Hổ Huyệt đó.
Vực thẳm sâu ngàn trượng.
Thiếp đánh gã cùng yêu nữ Cẩm Tiên xuống đó, bọn chúng đành chịu chết thôi.
Giáo chủ Vạn Độc bỗng lắc đầu :
- Ôi, gã trai ấy chính là Vương Hán Sơn, con trai của Hắc Ưng Vương Hán Đạo.
Nó và quái nữ Cẩm Tiên rất nguy hiểm cho chúng ta.
Ái nương đánh chúng xuống vực Hổ Huyệt thì chưa phải trừ diệt được bọn chúng đâu.
Dâm phụ Huệ Tiên tỏ vẻ kinh ngạc :
- Giáo chủ nói sao? Lọt xuống vực Hổ Huyệt thì dễ gì chúng thoát ra được nữa?
Vạn Độc Thần Ma lắc đầu :
- Nói vậy là ái nương chưa biết gì về vực Hổ Huyệt.
Từ miệng vực nhìn xuống quả là muôn vàn nguy hiểm nhưng có một con đường xuyên qua thung lũng cây gai sẽ vào lòng vực dễ dàng, và ra bằng ngã đó cũng bình thường như dạo chợ vậy thôi.
Ngay bây giờ ta và ái nương phải tới ngay thung lũng cây gai may ra mới chận bắt được hai đứa ấy.
Huệ Tiên hiểu ra...
Cô ả không căm ghét Hán Sơn bằng cô gái Cẩm Tiên, kẻ đã dám chọc phá ả nhiều lần.
Nếu vực Hổ Huyệt có lối thoát thì ả cần phải chặn ngay con đường sống của Cẩm Tiên.
Lập tức kéo Vạn Độc Thần Ma đứng dậy, Huệ Tiên bảo :
- Cuộc vui thú của đôi ta đã xong.
Giáo chủ tình lang hãy cùng thiếp đến thung lũng cây gai truy bắt hai đứa ấy để trừ khử cho xong mối hiểm họa về sau.
Dương Sùng gật đầu :
- Ái nương muốn thế thì ta cùng đi với ái nương.
Sự thật việc này ta giao cho lũ thuộc hạ làm cũng được.