Vạn Độc Quỹ Môn Truyện

134: Hồi 134

Thời gian lặng lẽ trôi qua...
Lúc Phi Bằng tỉnh lại, gã thấy ánh sáng bên ngoài đã lọt vào hang.

Gã nhỏm mình dậy quơ tay vịn vách đá...
Rầm...!vách đá rạn nứt lại trút xuống một khối đá cát như muốn chôn vùi Phi Bằng làm gã phải lăn ba vòng né tránh.

Quanh mình Phi Bằng đất đá bao kín như lọt vào tuyệt lộ.

Nhưng mắt gã sáng lên khi thấy một chiếc hộp, Phi Bằng mở ngay ra.
Dưới ánh sáng lời mờ của hang sâu chìm trong đất đá ngổn ngang, gã vẫn nhìn rõ một cuộn da trong chiếc hộp.
Cầm cuộn da trên tay, Phi Bằng vận nhãn lực nhìn trên góc và đọc được mấy chữ :
- “Thiên Chiêu Sưu Lục”...
Phi Bằng mở cuộn da thêm một đoạn, những hàng chữ và hình vẽ hiện dần trước mắt gã.
Ôm cuộn da ấp vào ngực Phi Bằng sung sướng lặng đi một lúc lâu.
Gã thầm nói một mình :
- Ôi, pho võ công tuyệt thế đây rồi.
Nắm được bảo vật trong tay, Phi Bằng như được tăng thêm sáng suốt và sức mạnh.
Bùng...!bùng.
Mấy chiêu Tống Linh Kình Công mà Phi Bằng tập trung nội lực đẩy ra xô bật những tảng đất đá phía trước.

Lát sau Phi Bằng đã phóng vèo qua khoảng trống thoát ra khỏi cửa hang.
Ra tới thung lũng cây gai giữa khoảng đất trời cao rộng, nỗi vui mừng đã lắng xuống.

Phi Bằng mới nhớ đến Linh Phụng, gã thầm đoán Linh Phụng chắc đã trở về chùa Lôi Âm nên nhắm theo hướng cũ khinh thân đi vùn vụt.
Vừa phóng vèo vèo, Phi Bằng vừa lắng nghe động tĩnh.

Gã e ngại có một bóng hình nào của Vạn Độc Quỷ môn theo dõi.
Gã nghĩ thầm trong đầu: “Đã có bí kíp võ công tuyệt thế trong tay, ta tìm nơi kín đáo luyện công sẽ thừa sức đột nhập Tổng đàn Vạn Độc Quỷ môn cứu phụ mẫu.

Tội gì phải trao Thiên Chiêu Sưu Lục cho lão Dương Sùng?”
Với ý nghĩ ấy, Phi Bằng phấn khởi phi hành lướt qua rừng núi như cánh chim đại bàng lướt gió.

Khi mặt trời đứng bóng gã đã nhìn thấy lớp mái cong của ngôi chùa Lôi Âm thấp thoáng sau những rặng cây xanh.
Phi Bằng thở phào nhẹ nhõm vì chẳng có kẻ bí mật nào theo dõi gã từ vực sâu thẳm tới nơi này...