Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Vậy cũng được, một chốc tuôn ra nhiều tin tức e rằng bọn họ khó thể chấp nhận. Vấn đề nhức đầu nhất bây giờ là chủ Thiên Giới mạnh cỡ nào? Minh chủ và Thiên Giả đại nhân là người duy nhất đã thấy.
Tiểu Hồng vội đứng lên nói:
- Đại nhân khách sáo, kêu ta Tiểu Hồng được rồi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó coi, lắc đầu nói
- Cực kỳ mạnh, trực tiếp đánh thủng một giới, không thể chống lại.
Mộng Linh Chân Quân nói:
- Các vị đừng quá tuyệt vọng. Vừa rồi minh chủ đã nói qua đoạn đối thoại của Lục Sí và Ma Phổ thì Ma Chủ Đế ngày xưa cũng có tu vi chủ Thiên Giới, nhưng cũng vẫn chết trong Thiên Vũ giới. Mặc dù chuyện năm xưa phần nhiều là nhờ may mắn, hiện giờ chưa chắc không có cơ duyên mới.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Chân Quân đại nhân nói rất đúng, điều đầu tiên chúng ta cần làm là chăm chỉ tu luyện, cố gắng nâng cao lực lượng của cường giả tầng giữa và trên, dù sao đây mới là chủ lực trong cuộc chiến tương lai.
Linh Mục Địch hỏi:
- Theo ý của minh chủ thì bao lâu nữa Lục Sí sẽ khỏe lại từ vết thương nặng?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Hoàn toàn không biết. Nhưng xem thế cục 91u hiện giờ, nếu tình thế có biến thì Tranh bộ sẽ phái người đến thông báo.
Nhu Vi lên tiếng:
- Chưa tới năm năm.
Lý Vân Tiêu kêu lên:
- Thời gian chính xác không?
Nhu Vi cười khổ nói:
- Sao chính xác được, nhưng đoạn thời gian mơ hồ này bao gồm quá trình Lục Sí đại chiến Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu thầm hoảng, ý Nhu Vi là bao gồm Lục Sí diệt Thiên Vũ giới thì chỉ còn lại năm năm, vậy thời gian gã khỏe lại chắc chắn trong vòng năm năm.
Trong lòng mỗi người như đè cục đá nặng, năm năm quá mau với bọn họ, bế quan dài kỳ là qua ngay.
Lý Vân Tiêu cảm giác lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, lòng hoảng hốt. Lý Vân Tiêu nhớ đến cuộc chiến Ma Phổ và Lục Sí, lực lượng đánh thủng một giới đó là sống lưng hắn lạnh lẽo.
Linh Mục Địch nói:
- Quan hệ giữa Lục Sí và Thiên Vũ giới không có đường dịu lại sao? Dù gì là quê hương của hắn, nếu chúng ta giết Dận Vũ và Quy Khư vẫn không thể điều đình?
Nhu Vi nói:
- Năm xưa thời đại chân linh chết toàn là những chân linh đỉnh cao tranh giành một vật nên gây ra địa chiến, tình hình cụ thể e rằng chỉ Dận Vũ mới biết. Nếu như có thể tìm ra thứ đó có lẽ sẽ hòa giải được, nhưng mà...
Nhu Vi ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhưng tinh quỹ đã tính ra kết cục, cách hòa giải không đi được.
Mắt Lý Vân Tiêu lấp lóe tia sáng lạnh:
Xem ra gỡ nút cần người thắt nút, trước tiên tìm Dận Vũ và Quy Khư thì sẽ hiểu được chuyện năm xưa, có lẽ sẽ tìm ra cách giải quyết. Mục Địch đại nhân, có manh mối gì về hai người này không?
Linh Mục Địch lắc đầu nói:
- Ba năm qua Thiên Vũ Minh không ngừng tìm tòi tin tức nhưng dường như bọn họ đã lánh đi, biến mất rồi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
- Có chuyện chân long thì Dận Vũ không lánh đời được, chắc đang tu dưỡng nghỉ sức chờ cơ hội.
- Chân long sao...
Tọa độ trong thức hải của Lý Vân Tiêu chợt lóe, vẫn lập lòe khó thấy. Lý Vân Tiêu dùng ít tinh thần lực thăm dò, với thực lực hiện giờ của hắn đủ để xáo bỏ cấm chế trực tiếp nhìn vào trong.
- Xem ra phải bài bố một phen.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm giây lát:
- Ma tộc không thể kéo đại quân xâm chiếm, nguyên trung ương bộ tộc tử thương hầu như không còn. Chúng ta có thể kéo giãn phòng ngự ra giám thị tất cả khe hở, nhưng quan trọng là tập trung vào đối phó Lục Sí, có thể suy xét dùng sát trận đối phó không?
Thiên Chiếu Tử nhíu mày nói:
- Nếu dùng sát trận thì ba trận giết người thượng cổ chỉ có Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận lưu truyền lại. Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận cần rất nhiều người bày trận, uy lực càng lớn hơn, có thể thích hợp.
Mộng Linh Chân Quân nói:
- Nhiều người thì tạp, hay là chọn mười hai người tập trung phối hợp tu luyện Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, ta cảm thấy tính khả thi càng cao.
Linh Mục Địch nói:
- Chân Quân nói có lý, nhưng nếu chỉ có một kẻ địch thì chúng ta đủ người, bày ra hai trận cùng lúc cũng được.
Mộng Linh Chân Quân nhíu mày nói:
- Nếu bày Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận thì gần như là chiến thuật biển người để tiêu hao lực lượng của Lục Sí, gần như không thể dựa vào trận này đánh chết hắn.
Linh Mục Địch mắt lóe tia sáng nói:
- Ý tưởng của ta thế này, dùng Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận trói hắn lại, tiêu hao chút lực lượng rồi tuyển mười hai vị cường giả dùng Đô Thiên Thần Sát trận.
Đám người trong đại điện lòng lạnh lẽo, cảm nhận không khí bi tráng.
Mặt Khúc Hồng Nhan hơi trắng hỏi:
- Ý của đại nhân là hy sinh chín trăm người bày Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận?
Khuôn mặt Linh Mục Địch thản nhiên nói:
- Đối phó một vị chủ Thiên Giới, tồn tại cường đại năm xưa hầu như Diệt cả một giới mà các người muốn không có người chết?
- Nhưng mà...
Khúc Hồng Nhan muốn nói gì nhưng bị Linh Mục Địch ngắt lời, chậm rãi nói:
- Nàng cảm thấy chín trăm người là nhiều? Vậy nàng có biết mười vạn năm trước đã chết bao nhiêu người?
Mặt Khúc Hồng Nhan không chút máu, nàng không biết đã chết bao nhiêu người nhưng tuyệt đối không chỉ có con số chín trăm, rất có thể là gấp mười, gấp trăm lần.
Linh Mục Địch thản nhiên liếc qua nàng:
- Ta không thống kê nhưng không ít hơn gấp vạn lần, thậm chí mấy chục vạn lần.
- Mấy chục vạn lần!
Trong đại điện tràn đầy tiếng hút ngụm khí lạnh. Tương đương ngàn vạn người đã chết trong cuộc chiến phong ma mười vạn năm trước.
Linh Mục Địch lạnh lùng nhìn mọi người:
- Năm xưa chuẩn bị không đầy đủ như hiện giờ, nói thật thì vài năm nay thực lực của các vị tăng rất nhiều, lực lượng nguyên Thiên Vũ giới bây giờ không thua gì mười vạn năm trước, nhưng cường giả đỉnh cao Giới Vương cảnh chỉ có vị Cửu Uyên. Năm xưa có bốn vị Giới Vương cảnh ra mặt đối kháng. Nhưng chúng ta chuẩn bị sẵn sàng thì đoàn kết hơn mười vạn năm trước nhiều, trận chiến tất nhiên cực kỳ thảm liệt nhưng thắng thua cuối cùng rất khó nói:
Mộng Linh Chân Quân nói:
- Mục địch đại nhân nói đúng, hy sinh chín trăm người bình thường là cực kỳ đáng giá, ta nguyện ý trở thành một trong số đó!
Các võ giả có mặt đều biến sắc, xin được đi, yêu cầu thành một thành viên trong trận pháp, lấy mạng ra đối kháng với Lục Sí.
Lý Vân Tiêu ra hiệu:
- Mọi người bình tĩnh lại, năm năm tuy không dài nhưng cũng không ngắn, có thể chuẩn bị đầy đủ. Việc tuyển người thì để Mục Địch đại nhân quyết định.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bỗng lạnh xuống, mắt lóe tia sáng lạnh nhìn từng người:
- Hy vọng các vị cố gắng phối hợp Mục Địch đại nhân, đến đây thì sống còn đều thu vào Thiên Vũ Minh. Đã hưởng dụng tài nguyên của Thiên Vũ Minh thì lúc này không cho phép làm đào binh rút lui. Nếu không đừng trách ta vô tình!
- Tất nhiên là không!
Mọi người lập tức hưởng ứng:
- Nếu có ai muốn lui thì không cần minh chủ ra tay, chúng ta là người đầu tiên xé hắn ra! ---------------