Tiền Vô Địch không kiềm được nữa, gã hy vọng nhanh chóng trở về thành Viêm Vũ trùng kích Thần cảnh.
Trần Phong cầm lệnh chấp chưởng, khóe môi cong lên:
- Ừm! Hy vọng lần sau gặp lại huynh hơi tiến bọ.
Chợt nụ cười đông lại trên mặt Trần Phong, biểu tình cứng ngắc ngạc nhiên.
Trần Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa đại điện, hai bóng người đứng trước cửa.
- Lý... Lý Vân Tiêu!
Trần Phong, Lương Ngọc Y, Tiền Vô Địch ngây ngốc đứng trong đại điện. Bọn họ cũng biết bóng dáng yêu kiều sau lưng Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng.
Mắt Lý Vân Tiêu chứa ý cười hỏi:
- Muốn về thành Viêm Vũ? Ta cũng đang định về, cùng đi đi.
Tiền Vô Địch kêu lên:
- Thật sự là ngươi?
Tiền Vô Địch vẫn chưa thể hoàn hồn.
Trần Phong biến sắc mặt, chắp hai tay chào:
- Kính chào minh chủ!
Lương Ngọc Y, Tiền Vô Địch cũng lấy lại tinh thần, lập tức cung kính nói:
- Kính chào minh chủ!
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Khách sáo quá, đừng xa lạ vậy, đi thôi.
Tiền Vô Địch vội vàng đi trước dẫn đường hai người rời khỏi đại điện đi hướng truyền tống trận trên đảo Phù Không.
Trần Phong ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mấy người rời đi, khuôn mặt giật mình dần dao động.
Trần Phong thì thào:
- Minh chủ trở lại, sợ là rắc rối sắp bắt đầu.
Lương Ngọc Y kéo tay Trần Phong, cảm giác tay gã rịn mồ hôi lạnh.
Trần Phong siết chặt tay gã an ủi:
- Bão tố sớm muộn gì sẽ dấy lên, ta thấy vẻ mặt minh chủ bình thản thì chắc rất tự tin.
- Tự tin sao...
Trần Phong cười khổ nói:
- Sao ta thấy mặt hắn lúc nào cũng thế, ít khi thay đổi. Tóm lại dù có ra sao thì Thiên Vũ giới sắp náo nhiệt rồi, hai năm thiếu hắn thật sự là hơi không quen.
Mấy canh giờ sao, một luồng sáng truyền tống lóe lên trong thành Viêm Vũ. Ba người Tiền Vô Địch đi ra khỏi trận pháp.
Thần thức quét qua, Lý Vân Tiêu cảm ứng cảnh tượng quen thuộc trog nthành, hắn tràn đầy cảm khái.
Thành Viêm Vũ vang lên cường đại to hơn khi Lý Vân Tiêu rời đi.
Một hộ vệ tiến lên trước chắp tay chào:
- Thì ra là Vô Địch đại nhân, trở về từ đảo Phù Không Cổ Ma Tỉnh đúng không? Mời sang bên này làm thủ tục về thành.
Lý Vân Tiêu nhìn bốn phía, khu vực truyền tống này khá xa lạ, chắc xây dựng sau khi hắn đi Ma giới, lúc trước cũng không có đảo Phù Không Cổ Ma Tỉnh.
Tất cả đảo Phù Không và thành Viêm Vũ có con đường truyền tống riêng, quản lý cực kỳ khiêm khắc.
Vì những đảo Phù Không là khu vực quan trọng thành Viêm Vũ dùng để theo dõi khe hở, không thể qua lao chút nào, ai ra vào đường hầm đều phải tuân theo thủ tục nghiêm khắc.
Hộ vệ kia cầm một ngọc bài xét duyệt lưu trình Tiền Vô Địch giao tiếp, đột nhiên biến sắc mặt cảnh giác nhìn Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng.
Hộ vệ lạnh lùng nói:
- Vô Địch đại nhân, hai người này là sao? trong lưu trình giao tiếp chỉ có chỉ ghi rõ một mình đại nhân về thành, không có nói mang theo tùy tùng.
Hộ vệ này lớn tiếng khiến hộ vệ xung quanh cảnh giác. Lý Vân Tiêu cảm ứng bốn phía, có mấy chục người núp trong chỗ tối, thần thức quan sát hắn và Tiểu Hồng, chỉ một lời không hợp sẽ đánh nhau ngay.
- Tùy tùng...
Tiền Vô Địch uất nghẹn, gã lau mồ hôi lạnh trên trán chỉ vào Lý Vân Tiêu:
- Các ngươi đều không biết hắn sao?
Hộ vệ sửng sốt, quan sát kỹ Lý Vân Tiêu, lẩm bẩm:
- Hình như hơi quen mắt.
Rồi hộ vệ sầm mặt xuống quát:
- Nhưng dù là ai muốn truyền tống giữa đảo Phù Không và thành Viêm Vũ đều phải trải qua đăng ký và phê chuẩn, không thì đều thuộc về vi phạm nghiêm trọng, phải bị xử lý theo quy định tòa thành!
Hộ vệ giơ tay lên vung xuống, cường giả ẩn núp bốn phía lập tức hiện hình bao vây ba người Tiền Vô Địch.
Khóe môi Tiền Vô Địch cong lên đùa nói:
- Vậy các ngươi hãy dắt hai người này đi đi.
Lý Vân Tiêu cười khổ. Những hộ vệ tinh nhuệ làm việc nghiêm khắc thì Lý Vân Tiêu cũng rất thích, hắn sợ xảy ra mâu thuẫn gì nên lấy một tấm lệnh bài ra giơ cao.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta là chủ thành Viêm Vũ, cũng là minh chủ Thiên Vũ Minh, đây là lệnh bài của ta.
Bốn phía tĩnh lặng, mọi người xoe tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Hộ vệ dẫn đầu biến sắc mặt hét chói tai:
- Thành chủ! Ngươi quả nhiên là thành chủ đại nhân! Hèn gì ta thấy rất quen mắt!
Hộ vệ trán toát mồ hôi lạnh vội bước lên phía trước chắp tay vái:
- Thuộc mắt kém, xin thành chủ đại nhân thứ tội!
Mấy chục cường giả xôn xao, tất cả đều trợn tròn mắt vội vàng vái.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Các người tận trung với chức trách thì nào có tội, đừng làm vậy, đứng lên hết đi.
Mấy canh giờ sau, tin chủ thành Viêm Vũ trở về truyền khắp tòa thnhà.
Trong phút chốc đầu đường cuối ngõ đều thảo luận rôm rả việc này.
Mấy năm nay thành Viêm Vũ phát triển siêu nhanh, thực lực tổng thể tăng cao, mọi người cũng lớn mạnh niềm tin hơn, không còn sợ Ma tộc rình rập nữa ngược lại họ rất hăm hở hăng hái.
Bên ngoài phủ thành chủ, một nữ nhân yêu tộc chậm rãi bước lên bậc thang muốn vào chủ điện.
Hộ vệ giáp vàng hai bên cùng vươn tay ra ngăn lại.
Hộ vệ yêu tộc sau lưng nữ nhân biến sắc mặt, tức giận quát:
- To gan! Chẳng lẽ các ngươi không nhận biết Ngải đại nhân sao!?
Hộ vệ giáp vàng bên trái cười xởi lởi:
- Tất nhiên nhận được, nhưng thiếu thành chủ mới trở về từ Ma giới, hiện đang họp với mấy vị đại nhân và ra tử lệnh không cho ai quấy rầy.
Yêu tộc tức giận phất tay quát:
- Đã là họp thì từ bao giờ thiếu phần của Ngải đại nhân? Mau tránh ra, để tránh cuối cùng bị phạt!
Hộ vệ kia mặt đầy khó xử nói:
- Cái đó... tất cả đại nhân tham gia họp đã đi vào, không chỉ đại điện đóng kín cửa còn mở ra cấm chế để phòng ngừa người khác đi vào.
Hộ vệ yêu tộc sầm xuống, lạnh giọng nói:
- Cái gì? Ý của ngươi là muốn đề phòng chúng ta?
Hộ vệ giáp vàng bất đắc dĩ không biết nên làm sao, cầu cứu nhìn Ngải.
Ngải nhìn đại điện, mắt lóe tia sáng kỳ dị hỏi:
- Thật ra ta đến đây cũng không có việc gì, chỉ muốn ghé đến. Minh chủ đại nhân thật sự trở lại?
Hộ vệ giáp vàng nói:
- Tất nhiên đã trở lại, ta thấy tận mắt.
Ngải mỉm cười nói:
- Quay về thì tốt rồi.
Nụ cười kia cảm nhiễm hai hộ vệ giáp vàng, cảm giác như tắm gió xuân. Ngải vốn là nữ nhân tuyệt đẹp cộng thêm địa vị cao thượng, hai hộ vệ giáp vàng căng thẳng đỏ mặt.
Hộ vệ yêu tộc tràn đầy lửa giận nói:
- Ngải đại nhân, rõ ràng Lý Vân Tiêu muốn...
- Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta trở về đi.
Ngải cười khẽ xoay người đi:
- Đã không kêu ta thì chắc có ẩn tình gì, hoặc có việc gì không muốn chúng ta tham gia vào. Đây chỉ là việc nhỏ, tại sao ngươi nóng nảy như vậy?
Yêu tộc sửng sốt, xấu hổ cúi đầu:
- Ta đã sai thưa Ngải đại nhân.
Hai hộ vệ giáp vàng nhìn hai người dần đi xa, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện vừa rồi vừa lớn vừa nhỏ, nếu gây lớn chuyện thì sẽ cho rằng bọn họ kỳ thị yêu tộc. Mấy năm nay yêu tộc nghỉ ngơi lấy lại sức dần trở nên mạnh hơn, tuy tổng thể bình yên hòa bình với nhân tộc trong thành Viêm Vũ nhưng dần có ma sát. ---------------