Vi Thanh trong mắt lóe lên hàn quang, nói:
- Nếu nhất định phải có Phù Đồ đồ, vậy còn cân nhắc cái gì. Mất đi tấm Phù Đồ đồ này, lại nghĩ muốn tìm hai tấm lại đây liền thiên nan vạn nan rồi. Trước tiên bảo đảm một tấm Phù Đồ đồ lại nói, chí ít có thể bảo đảm ngươi và ta hai người có một người có thể tiến vào Phù Đồ hành lang, tìm cái Hóa Lân Ma Cốt cảnh giới Ma Tôn kia.
Yết do dự một hồi, liền gật đầu, nói:
- Được, ngươi cũng đã tán thành. Vậy chúng ta tìm tới cơ hội liền động thủ, trước tiên làm một tấm tới tay lại nói. Quản phía sau cô nàng kia là người phương nào làm gì, thời điểm lão phu tung hoành thiên hạ, những tên lâu la này đều chưa có sinh ra đâu!
Vi Thanh gật đầu nói:
- Sau khi xuất thủ còn chú ý nhiều chút, ta phỏng chừng Lý Vân Tiêu kia hơn nửa đã ở xung quanh. Nói không chừng hắn đang giả trang lẫn lộn.
Yết cau mày nói:
- Không thể nào, nghe hai người kia nói thì hắn đã sớm thoát được vô ảnh vô tung mới phải.
- Ha ha.
Vi Thanh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Đó là bởi vì ngươi đối với hắn không biết. Người này can đảm cẩn trọng, trong thiên hạ sẽ không có chuyện hắn không dám làm. Vừa tới Nguyên Quận liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, người có quyết đoán như vậy, lại há có thể sợ cái gì. Quá nửa là lưu lại. Nói chung chúng ta cẩn thận một chút sẽ không sai, tuyệt đối đừng để Phù Đồ đồ rơi vào trong tay hắn.
Yết cũng gật đầu một cái, nói:
- Tiểu tử kia xác thực làm cho người ta kiêng kỵ.
Giờ khắc này, trên bầu trời Lạc cũng là trực tiếp cảm thấy choáng váng, kinh ngạc đứng ở đó không biết làm gì.
Dao châm chọc liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Bây giờ còn muốn cò kè mặc cả sao?
Lạc chất phác lắc lắc đầu.
- Hừ, phế vật!
Dao vươn tay ra, quát lên:
- Đem Phù Đồ đồ lấy ra, sau đó cút đi! Lần sau gặp lại mặt ngươi, chính là giờ chết của ngươi đó!
Lạc tuy rằng bị mắng, nhưng cũng như trút được gánh nặng, vội vàng ăn nói khép nép cảm động đến rơi nước mắt. Đồng thời từ trên người lấy ra một tấm sách cổ đến, hai tay nâng cẩn thận từng li từng tí đem tới.
Đôi mắt của Dao sáng bừng lên, đầy mặt đều là vẻ kích động.
Một tên Ma Quân tiến lên đem quyển sách cổ kia nhận lấy, mang về phía Dao.
Đột nhiên trong đám người bỗng nổ tung một cổ khí tức cường đại, mọi người xung quanh nhao nhao tránh né, Vi Thanh cùng Yết trong nháy mắt liền động thủ, hóa thành hai đạo lưu quang xông tới.
Cũng chỉ có bọn họ bây giờ còn dám động thủ, còn đa số những cường giả Ma tộc còn lại tuy rằng cũng có tâm tư, nhưng nhìn thấy dáng dấp của Sơn và Lô lúc trước, tất cả đều không dám lỗ mãng rồi.
Người phương nào?!
Phi bộ cường giả đều cảm thấy giận dữ, ở tình huống như vậy còn có người dám động thủ, liền biết là không để bọn họ ở trong mắt.
Vài tên Ma tộc thân thủ mạnh mẽ nhằm về phía hai tia sáng kia.
- Oành!
Có điều vừa đối mặt, tên Ma Quân kia liền trong nháy mắt tan xương nát thịt, biến thành ma khí, thậm chí không có ai nhìn thấy hai người trong lưu quang là đã xuất thủ như thế nào.
- Cái gì?!
Dao cảm thấy kinh hãi, phảng phất khó có thể tin. Phía sau nàng bốn tên Ma Quân trong nháy mắt ra tay, hướng về hai người kia công kích qua.
Nhưng vào lúc này, bóng người Lạc hơi động, một thanh ánh đao liền đâm về phía trước, đem tên Ma Quân cầm Phù Đồ đồ kia đâm thủng từ phía sau lưng!
- A?!
Tên Ma Quân kia dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới sau lưng sẽ có người đánh lén hắn, Phù Đồ đồ trong tay đã bị Lạc đoạt trở lại.
Sau đó một đao bổ về phía sau, hắn chém hai tên Ma tộc sau đó mở ra một con đường máu, Lạc lập tức hóa thành độn quang, liều mạng đào tẩu.
- Đáng chết! Lớn mật!!
Dao cuồng loạn hét ầm lên, nhìn chằm chằm phương hướng Lạc bỏ chạy. Nàng không nghĩ ngợi nhiều được, chính mình thả người liền đuổi theo.
- Cái gì?!
Không chỉ có người của Phi bộ giật nảy cả mình, mà ngay cả Vi Thanh cùng Yết cũng ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ tiểu tử này lại có quyết tâm rút củi dưới đáy nồi hay sao?
- Đuổi theo!
Vi Thanh hét lớn một tiếng, không lo chém giết với những người của Phi bộ nữa mà cùng với Yết hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Mọi người xung quanh càng là kích động, kịch tính lên xuống làm cho bọn họ cũng gấp gấp bận bịu đuổi theo.
Lạc vốn đang dốc hết sức liều mạng chạy, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm:
- Tiểu tử, có quyết đoán, đừng lo lắng, đại ca tới cứu ngươi rồi.
Lạc suýt chút nữa trực tiếp từ trên bầu trời té xuống, khuôn mặt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, mặt xám như tro tàn.
- Ha ha, không cần lo lắng, hết thảy đều có đại ca ở đây.
Bên trong thanh âm của Lý Vân Tiêu lộ ra mười phần tự tin cùng cổ vũ, nhưng Lạc lại ngoảnh mặt làm ngơ. Cả khuôn mặt hắn đều tái rồi, dường như nhân sinh đến phần cuối, ngoại trừ phát điên chạy về phía trước, liền không để ý chuyện khác.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cái Phù Đồ đồ kia tựa hồ vô cùng quý giá, nếu ở trong tay ngươi đại ca cảm thấy có chút không yên lòng, vẫn là đại ca trước tiên thay ngươi bảo quản đi. Chờ bỏ qua truy binh ta lại trao trả nó cho ngươi.
Bên cạnh Lạc liền có một tia sét chạy như bay tới, trong nháy mắt liền hóa ra bóng dáng Lý Vân Tiêu. Hắn cười cười giơ bàn tay chụp về phía đối phương.
Lạc đột nhiên hét lớn:
- Ngươi đừng hòng đoạt Phù Đồ đồ của ta! Hoặc là cứu ta cùng đi, hoặc là ta liền cùng cái bản đồ này đồng quy vu tận! Huống hồ không có ta chỉ điểm, ngươi cũng sẽ không biết vị trí ảo diệu bên trong bản đồ này.
Lý Vân Tiêu cả kinh, bàn tay nhất thời ngừng lại.
Hắn ngược lại không sợ đồ bên trong có ảo diệu, Nguyên Quận bên trong sợ là không ít người đều biết, muốn đánh dò ra đến không khó lắm. Hắn sợ chính là Lạc cùng cái bản đồ kia đồng quy vu tận, nếu vậy liền thật sự phiền toái.
- Ngươi đừng kích động, có đại ca ở đây, sợ cái gì. Đại ca tự nhiên sẽ đem ngươi cứu đi mà.
Lý Vân Tiêu lộ ra nụ cười mê người. Hắn đưa tay ra cánh tay, hòa nhã nói:
- Ngươi toàn thân thả lỏng, không muốn chống cự sức mạnh của ta, ta đưa ngươi vào bên trong huyền khí.
Lạc sửng sốt một chút, nói:
- Cái gì là bên trong huyền khí? Ngươi đừng có giở trò, bằng không cái bản đồ kia ta nhất định phá huỷ.
Hắn liều mạng lao nhanh, một tay nắm chặt bản đồ, một bộ đồng sinh cộng tử.
Nhưng cũng may hắn vẫn tính nghe lời, cũng biết Lý Vân Tiêu giờ khắc này là cứu tinh duy nhất của hắn, bằng chính hắn muốn chạy trốn xác suất không tới năm phần mười.
Canh tay Lý Vân Tiêu vừa chạm tới Lạc, liền đem hắn thu vào bên trong giới thần bi. Sau đó bản thân hắn hóa thành Lôi Điện, trên không trung thay đổi lại phương hướng, hướng về địa phương khác chạy như bay.
Quá trình này bị Vi Thanh cùng Yết ở phía sau nhìn rõ ràng.
Vi Thanh thấp giọng điên cuồng hét lên nói:
- Lý Vân Tiêu! Quả nhiên là Lý Vân Tiêu! Ta liền biết hắn nhất định ở phụ cận! Đáng chết, lại bị hắn đoạt đi! ---------------