Tiểu Hồng hừ nói:
- Có việc cầu người thì nên có thái độ khiêm tốn, bộ dạng của ngươi rốt cuộc là ai cầu ai?
Lý Vân Tiêu ngăn cản Tiểu Hồng trách cứ, hắn mỉm cười nhìn Nguyệt:
- Vậy xin đại nhân đưa ra hai báu vật khác.
Sắc mặt Nguyệt khó xem, nàng lấy bảo kính ra trước e rrằng đối phương dã nhìn ra nó có giá trị thấp nhất trong ba vật.
Nguyệt cắn răng, vòng ngọc trong tay nàng chuyển động, linh quang lấp lóe, hai luồng sáng trước sau bắn ra.
Một luồng ánh sáng vàng, một luồng sáng đỏ bắn vào hư không biến ra khí nhả. Hai màu vàng và đỏ lu mờ ánh sáng phát ra từ bảo kính.
Nguyên mật thất trong phút chốc hóa thành thế giới ba màu, độc lập không quấy nhiễu nhau.
Trong ánh sáng màu vàng là một mảnh lá cây to lớn nhẹ nhàng lơ lửng, nhẹ như không có chút trọng lượng. Hoa văn trên lá cây rõ ràng, thấy rõ mạch lạc, thỉnh thoảng có trận quang lấp lóe trên miếng lá.
Trong ánh sáng đỏ là một thanh kiếm nhỏ màu đỏ, kiếm phong toát ra khói trắng nh một cây chùa sắt nung đỏ, sát khí khiếp người.
Mật thất tĩnh lặng chỉ còn ánh sáng ba sắc màu dao động trên không trung đan xen chiếu lên khuôn mặt ba người biểu tình khác nhau.
Nguyệt tràn đầy lo lắng và đau lòng, mắt hấp háy.
Tiểu Hồng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn. Dù Tiểu Hồng không hiểu thuật đạo cũng cảm giác được ba món chí bảo này cường đại, mắt đẹp hấp háy.
Lý Vân Tiêu không nói nên lời, ánh mắt đảo qua từng món báu vật, cuối cùng tay phải đỡ cằm trầm ngâm phân vân.
Nguyệt nhìn bộ dáng đăm chiêu của Lý Vân Tiêu thì rất bất an, dò hỏi:
- Lý đại nhân suy nghĩ kỹ chưa?
Lý Vân Tiêu tỉnh táo lại khỏi dòng suy nghĩ, hỏi:
- Ta có thể lấy ba món báu vật xuống xem kỹ được không?
Nguyệt kiên quyết từ chối, lắc đầu nguầy nguậy, rối rít xua tay:
- Đương nhiên không thể!
Lý Vân Tiêu không bất ngờ khi nghe câu trả lời này, hắn gật đầu chộp không trung.
Lá cây màu vàng nhận được cảm ứng tỏa ánh sáng vàng lấp lánh kích động trên cao, thanh âm trong trẻo.
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, mặt xám như tro tàn. Hình như Lý Vân Tiêu chọn trúng món báu vật cường đại nhất, lòng Nguyệt chìm xuống đáy cốc.
Ong ong ong ong ong!
Chỉ lực của Lý Vân Tiêu cách không làm lá cây ánh sáng vàng xoay tròn, dường như được linh khí thấm thuần khiến nó sinh trưởng.
Nguyệt cắn môi dưới, mắt không còn chút máu, mắt trợn trừng, lòng nhỏ máu.
Tiểu Hồng kinh kêu:
- Đây là...!
Lá cây màu vàng đón gió biến to háo thành ba tiêu màu vàng, trận quang lấp lánh. Lá ba tiêu vẫn tiếp tục lớn lên, cuối cùng biến to cỡ nửa mẫu, gần như chật kín mật thất.
Tiểu Hồng kêu lên:
- Cây quạt!
Báu vật đó không phải lá cây, nó đã biến thành cây quạt màu vàng to lớn phập phềnh trong hư không.
Nguyệt nuốt nước bọt khan, đau lòng nói:
- Lý đại nhân đường đường là nam nhi bảy thước tay cầm quạt ba tiêu hình như phá hỏng hình tượng.
Lý Vân Tiêu cười tà:
- Không sao, ta sớm vứt hình tượng rồi.
Lý Vân Tiêu lắc người đến bên trên quạt ba tiêu, phân ra bảy phân thân đánh bắt ấn vào cây quạt.
Kinh lạc và trận văn nổi lên trên quạt ba tiêu, Lý Vân Tiêu cưỡng ép ghi nhớ hết. Không chỉ thế, đáy mắt Lý Vân Tiêu hiển hiện câu ngọc như nhìn thấu dấu ấn luyện chế Mục Trần để lại trên cây quạt ánh sáng vàng này.
Từ khi Ma giới mở mang tới nay trong thâm uyên cổ tích để lại một miếng thái dương chi tinh diệp tự thành trân bảo kỳ vật. Sau khi bị Mục Trần hái lại dùng một chút linh quang hỏa trong ngũ hành luyện hóa cuối cùng thành cây quạt này.
Lý Vân Tiêu từ một lũ dấu ấn thấu thị được tin tức trên, lòng thầm mừng rỡ. Bảy phân thân trở về trong người, tay trái Lý Vân Tiêu bắt ấn, tay phải nắm hờ.
Quạt ba tiêu nổi cuồng phong rít gào thổi đi bốn phương tám hướng.
Thoáng chốc ma khí trên người Lý Vân Tiêu bị thổi tan, hư quang hóa giáp phủ lên người hắn, bị thổi ánh sáng lập lòe mơ hồ.
Trong cơn gió lớn lá cây nhanh chóng thu nhỏ biến thành năm, sáu thước rơi vào tay Lý Vân Tiêu. Trong phút chốc linh quang chợt lóe, tất cả uy năng biến mất, nó như cây quạt bình thường bị Lý Vân Tiêu cầm trong tay ngắm nghía, yêu thích không buông tay.
Nguyệt rất là tiếc của, lòng dạậ sóng.
Nguyệt luyện hóa cây quạt mấy chục năm mà không bắt được trọng điểm, dốc hết sức đánh ra một kích uy lực chưa chắc mạnh hơn Lý Vân Tiêu mới tùy ý kích hoạt.
- Thật sự là ý trời sao?
Lòng chìm đến đáy cóc, Nguyệt rất là chua xót trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu hân hoan, nàng không biết làm sao.
Lý Vân Tiêu cầm cây quạt phẩy nhẹ tạo gió mát, bộ dáng thoải mái nói:
- Ta rất vừa lòng cây quạt này, chọn nó vậy.không biết cây quạt có tên không?
Mặt Nguyệt cứng ngắc, tràn ngập oán niệm nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, lẳng lặng thu bảo kính và kiếm nhỏ.
Tiểu Hồng lại ngứa miệng châm biếm:
- Con người của ngươi buồn cười thật, rõ ràng là ngươi lấy báu vật ra cầu Vân Tiêu Ca ca giờ bộ dáng đưa đám đó là sao? Nếu không muốn thì ngay từ đầu đừng van xin đáng thương vậy.
Nguyệt hít sâu, sắc mặt dịu lại:
- Cây quạt này tên là Tiếu Ngạo Hồng Trần.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tiếu Ngạo Hồng Trần, hay, tên này đúng là hay.
Lý Vân Tiêu lật tay thu cây quạt Tiếu Ngạo Hồng Trần vào trong Giới Thần Bi, miễn cho cầm trên tay làm Nguyệt thấy vật lại bùi ngùi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Giờ ta có thể giúp Nguyệt đại nhân hoàn thành đợt kích hoạt Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát cuối cùng.
Nguyệt ổn định tinh thần nói:
- Ta còn một yêu cầu quá đáng hy vọng Lý đại nhân có thể đồng ý.
Lý Vân Tiêu cau mày, lạnh nhạt nói:
- Ta và Nguyệt đại nhân là giao dịch đồng giá tự nguyện chứ không ai nợ ai, hy vọng Nguyệt đại nhân đừng quá đáng.
Nguyệt vội nói:
- Không dám, yêu cầu quá mức này sẽ không gây ra ảnh hưởng gì cho Lý đại nhân. Ta chỉ hy vọng khi đối phó người sau màn thì Lý đại nhân sẽ lược trận cho ta.
Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm nói:
- Vậy mà bảo là sẽ không tạo thành ảnh hưởng?
Tiểu Hồng cười khẩy nói:
- Nữ ma này bị điên rồi, muốn chúng ta lược trận giúp nàng.
Nguyệt vội nói:
- Lý đại nhân, chẳng qua là lược trận, không cần đại nhân ra tay. Nếu như tình thế khẩn cấp, bất đắc dĩ cầu cứu đại nhân thì xin hãy ra tay giúp đỡ, xong việc ta lại đưa một báu vật của sư tôn cho đại nhân để tạ ơn, không biết ý của đại nhân thế nào?
Lòng Lý Vân Tiêu rung động, trầm ngâm.
Tiểu Hồng dứt khoát từ chối:
- Không được! Ý của ngươi là khiến chúng ta đứng một xem, nếu ra sức mới có báu vật, còn không thì đơn thuần là lãng phí thời gian? Tính toán hay thật! Trừ phi lấy thêm một báu vật ra thì chúng ta có thể lược trận giúp ngươi, dù có ra tay hay không báu vật đó thuộc về chúng ta.
Nguyệt khó xử:
- Cái này...
Nếu Nguyệt dựa vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận giải quyết được đối phương thì chẳng phải là miễn phí tặng một báu vật? Nhưng lỡ thực lực đối phương mạnh mà nàng không đánh lại, thiểu hai người này trợ giúp thì nàng và nguyên bộ tộc sẽ gặp nguy hiểm.