Đột nhiên Vi Thanh trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
- Vừa rồi ngươi đã dùng ‘ ma nguyên tỏa ’ sao?
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu.
Vi Thanh trầm giọng nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, ma nguyên tỏa vừa ra, khí tức trên người Ma Quân bị áp chế, nếu không tuyệt đối không bị ngươi chém trúng một búa vừa rồi!
Lý Vân Tiêu nói:
- Đúng, ma nguyên tỏa thật sự là chí bảo của Lỗ Thông Tử nhất mạch lưu lại.
Vi Thanh lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Đã như thế, hai ma nguyên tỏa còn lại, hai người của ngươi đang ở trong Giới Thần Bi, không cần ra tay, nên phân cho chúng ta.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đây là vật do Thiên Võ Minh chế tạo ra, phân phối thế nào do minh chủ quyết định. Còn nữa, hai vị không phải người Thiên Võ Minh, phân phối thế nào cũng chưa tới phiên các ngươi nói.
Vi Thanh tức giận nói:
- Hiện tại ba người chúng ta đồng lòng, làm gì mà phân chia như thế! Nếu chúng ta cũng có ma nguyên tỏa, vài tên Ma Quân vừa rồi đã giết sạch toàn bộ.
Tiểu Hồng cũng "Ân" một tiếng, kiên định đứng cạnh Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, ít dùng vật kia thì tốt hơn, nếu bị Ma tộc phát hiện có vật áp chế chúng, thời gian ma nguyên tỏa mất đi hiệu lực sẽ nhanh thôi. Đừng quên Lỗ Thông Tử đã tìm ra biện pháp phản chế ma nguyên tỏa, vừa rồi ta chỉ thí nghiệm mà thôi. Ta có ý định sử dụng trong đại chiến sắp tới, giết bọn chúng không kịp trở tay.
Vi Thanh cười lạnh nói:
- Nếu ta và ngươi chết ở Ma giới, cũng không nhìn thấy cuộc chiến hai tộc đâu.
Lý Vân Tiêu bác bỏ nói:
- Nếu ta và ngươi đều chết ở nơi này, một cái ma nguyên tỏa cũng không thể cải biến cuộc chiến. Còn nữa, mặc dù ngươi ta nhìn không thấy cuộc chiến hai tộc, cũng không có nghĩa là cuộc chiến hai tộc không có.
Vi Thanh giễu cợt nói:
- Lại qury biện, ngươi cũng là người bụng dạ hẹp hòi!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Khích tướng kém qua, ta cũng không giao ma nguyên tỏa cho ngươi.
Vi Thanh tự biết không tiếp tục trao đổi, tức giận hừ một tiếng, nhắm mắt đi về phía trước, không muốn nói chuyện với hắn.
Tiểu Hồng cũng không vui, u oán trừng hắn, đi theo Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu cười nhạt, cũng không đặt cảm xúc hai người trong lòng.
Ba người đi một lúc, rất nhanh đã dừng lại, phía trước tập kết rất nhiều Ma tộc, cũng không có không ít Ma Quân cấp một
Không biết là ai đột nhiên phát hiện ba người, cả kinh kêu lên.
Những Ma tộc kia bạo động, chúng vây quanh bọn họ.
- Là người Thiên Võ Giới!
Một gã Ma Quân kinh hãi, nói:
- Các ngươi... Làm sao tới đây?
Lý Vân Tiêu đang muốn trả lời, đột nhiên nghe có tiếng thét kinh hãi, lập tức nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc.
Thì hoảng sợ kêu to, nói:
- Không có khả năng! Các ngươi, các ngươi không có khả năng đi tới nơi này...
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua Thì, đột nhiên cười nói:
- Thật sự bị giáng cấp, chậc chậc, Ma tộc các ngươi rất thú vị.
Đầu óc Thì chóng mặt, tức giận hai vai run rẩy.
Sau khi bị giáng cấp, đầu óc của hắn chấn động, ỷ vào thực lực cấp một đỉnh phong và dư uy lúc trước, sau khi giết vài tên Ma Quân không vừa mắt, miễn chúng sau này báo thù, lúc này mới giảm bớt áp lực trong lòng.
Giờ phút này lại bị Lý Vân Tiêu nhắc tới, tức giận ngiếng răng ken két, cũng sắp khóc.
Nhưng nội tâm của hắn sợ hãi, căn bản không dám nói gì, chỉ cà lăm:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn chúng...
- Hắc hắc.
Lý Vân Tiêu dữ tợn cười một tiếng, nói:
- Ngươi nói gì? Mấy Ma Quân cấp hai sao? Cũng đã bị ta tự tay chém giết, tiểu tử ngươi tính toán vận khí tốt, đã tránh thoát một kiếp.
- A?
Thì hoảng sợ lui ra phía sau vài bước, đám Ma Quân cấp một sợ hãi rút lui.
Lúc này vị trí hai bên nghịch chuyển, đột nhiên Vi Thanh hét lớn một tiếng:
- Tránh ra!
Khí tức lăng lệ tới cực điểm bùng nổ, lập tức đám hung hồn sát và Ma tộc tránh ra một con đường.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, thần sắc đầy mỉa mai tiến lên phía trước.
Chung quanh bạo động, các loại sát khí cùng lệ khí không ngừng phát ra, hơn một ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba người, cũng không biết có nên ra tay hay không, đang chờ lệnh của Ma Quân.
Mà linh trí của Ma Quân hơn xa đám Ma tộc cấp thấp, đều có ý định của mình, không ai chịu chết.
Vì cvayaj chỉ có thể nhìn ba người đi xa.
- Cứ để bọn chúng đi như vậy, cấp trên có giáng tội hay không?
Rốt cục có người lo lắng hỏi lên.
- Trách tội? Tại sao trách tội? Mấy Ma Quân cấp hai đều vẫn lạc, bằng vào chúng ta có thể lưu bọn chúng sao?
- Đúng, không phải địch thủ là thứ nhất, chúng ta không có nhiệm vụ này là thứ hai, chẳng lẽ để trận tuyến không tuân thủ đi làm việc khác? Nếu trận tuyến mất đi, ai chịu trách nhiệm này?
- Đúng vậy a đúng vậy a, nói rất đúng!
Sau khi nghĩ thông suốt, đám Ma Quân này thở ra một hơi, không có ránh nặng tâm lý gì.
Lúc này từ xa có tiếng quát vang lên:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Những Ma Quân kia biến sắc, chỉ thấy ma quang lóe lên, rất nhiều ma khí ngưng tụ thành bộ dáng Ma Quân, đó là một trong bảy tên Ma Quân lúc trước.
- A? Văn đại nhân... Ngài, ngài không phải đã...
Một Ma Quân đã giật mình, trợn mắt há hốc mồm, nội tâm thầm nghĩ không phải hắn đã chết rồi sao?
Hai mắt Văn lạnh lẽo, nhìn thẳng vào tên Ma Quân kia, nói:
- Ta đã cái gì?
- Không, không có gì!
Tên Ma Quân này sợ tới mức hít khí lạnh, toàn thân run rẩy như rơi vào hầm băng, làm gì dám nói thêm.
Văn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người, lại nhìn Thì, nói:
- Thì, ngươi tới, ta có việc muốn bàn với ngươi.
Toàn thân Thì run lên, cảm giác nguy hiểm bao phủ nội tâm, sắc mặt của hắn tái nhợt, cắn răng nói:
- Đại nhân tìm ta có chuyện gì?
Sắc mặt Văn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tới đây là biết chuyện gì, chẳng lẽ ngươi muốn kháng mệnh hay sao?
Thì thở sâu, khom người thở dài nói:
- Không dám.
Hắn thành thành thật thật bay lên, nghe theo triệu hoán. Văn tươi cười, giơ tay ra.
Không chờ hắn ra tay, Thì đã hóa thành vô số tàn ảnh, chân thân bỗng nhiên hóa thành hào quang bỏ chạy thật xa.
- Muốn chết!
Văn biến sắc, một tay kết ấn, vô số ma quang bắn ra đánh tàn ảnh xơ xác, không ngừng đuổi theo Thì.
Cho dù lúc dốc sức liều mạng lẩn trốn, nhưng Ma Quân cấp hai và Ma Quân cấp một chênh lệch quá lớn, rất nhanh đã bị đuổi kịp, bỗng chốc bị ma quang ngăn cản lại.
- Ngươi làm gì?!
Sắc mặt Thì nhăn nhó, giãy dụa vài cái, cũng không động đậy được, nhìn Văn không ngừng tiếp cận, hắn tức giận nói:
- Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng tác chiến qua, không cần phải đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?
Văn lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn bỏ chạy thục mạng thì căm tức, nói:
- Thì thế nào? Ngươi không còn thân phận Ma Quân cấp hai, Mộc đã chết, ta cũng nên giúp ngươi một chút.
Dứt lời năm ngón tay đánh ra một trảo, bỗng nhiên ma quang co rút nhanh chóng, bóp vỡ ma thân của Thì.
Ma quang tiêu tán, vị trí của Thì biến thành ngàn vạn ma đầu bỏ chạy ra chung quanh.