Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 267: Vô thượng cung (2)

Nếu như có thể, hắn hận không thể một chưởng vỗ chết thiếu niên đần độn trước mắt này. Nhưng ở ngày đại hỉ của Thiếu Cung chủ giết người, hắn cũng có chút kiêng dè.

Đột nhiên con ngươi đảo một vòng, lão giả tựa hồ nghĩ tới ý kiến hay gì, nhất thời con mắt mở lên, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, châm chọc nói:

– Không biết vị Không Thiền tông đại nhân này mang theo quà tặng gì a?

– Quà tặng?

Lý Vân Tiêu sững sờ, vật này hắn là thật đã quên. Nguyên bản trên người cũng không có ít thứ tốt, nhưng không gian giới chỉ bị Tiêu Khinh Vương phá nát, hiện tại bên trong giới chỉ mới chỉ có Ngũ Hành Đỉnh, cũng không thể đem Ngũ Hành Đỉnh cho đi ra a.

Ông lão sững sờ, phảng phất triệt để choáng váng, há to mồm ngạc nhiên nói:

– Ngươi, ngươi sẽ không quà tặng cũng không mang chứ?

Lý Vân Tiêu ngượng ngùng nở nụ cười nói:

– Cái này..., lần sau bù đắp, lần sau nhất định bù đắp.

Rào!

Người bốn phía dồn dập té xỉu, từng cái từng cái muốn ngất. Thế này sao lại là đến chúc mừng, này hoàn toàn là trần trụi khiêu khích a! Nếu như nói hắn là bị đồng môn trong tông hãm hại phái tới, ngay cả quà tặng cũng bớt đi, là hoàn toàn làm mất mặt a!

Ông lão cố nén nội tâm tức giận, một hồi lâu mới bình phục lại, nổi giận mở to con ngươi, tận lực để cho âm thanh của mình vững vàng.

– Hay, hay, hay! Chu Tam, còn không mau mang vị đại nhân Không Thiền tông này vào!

Phía sau một tên đệ tử vội vàng đi ra, thấy vẻ mặt lão giả nhất thời hiểu ý. Dùng một luồng âm thanh quái dị kéo dài kêu lên:

– Vị đại nhân này, xin mời.

Lý Vân Tiêu ở dưới ánh mắt trào phúng của mọi người đi mấy bước, đột nhiên ngạc nhiên nói:

– Đây là đi đâu? Làm sao bọn họ đều đi cửa lớn vào?

– Cửa lớn?

Chu Tam lườm hắn một cái, cao giọng kêu quái dị nói:

– Ngài là đại nhân, phải đi bên này. Bên này có động chó, trực tiếp đi về phòng chứa củi. Đợi lát nữa yến hội bắt đầu, ta sẽ cho ngài mấy bát cơm tẻ, ngài có thể được ăn nhiều một chút, ăn no trở lại. Đừng làm cho Không Thiền tông cười Vô Thượng Cung chúng ta, ngay cả bát cơm tẻ cũng quản không nổi!

– Ha ha!

Tất cả mọi người nhất thời cười vang lên, âm thanh của Chu Tam vô cùng lớn, mỗi người đều nghe được rõ rõ ràng ràng, dồn dập trắng trợn không kiêng dè gì cười to, trong mắt càng là từng cái từng cái lộ ra khinh bỉ tới cực điểm. Ông lão kia cũng cười to không ngớt, hết thảy tức giận trong nháy mắt tan thành mây khói, nhìn Chu Tam càng xem càng hợp mắt, thầm nghĩ: Trước đây làm sao không phát hiện tiểu tử này có sở trường như thế, không tồi không tồi, lần sau phải cố gắng đề bạt mới được.

Ở dưới một mảnh cười vang, trên mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh. Cũng không ai biết giờ khắc này nội tâm hắn cười nở hoa rồi, nguyên bản dự định thời điểm tiệc rượu đến sẽ lén lút chạy ra ngoài, còn lo lắng bị người phát hiện, hiện tại thật là cơ hội trời cho. Hắn cố ý trang làm một bộ khổ não bị khinh bỉ, liên tục thở dài.

– Đi thôi, thở dài cái mao a. Phòng chứa củi ta là chuẩn bị kỹ càng, đại nhân ngài xin mời!

Lý Vân Tiêu nhất thời cười trộm đi sau lưng Chu Tam từ cửa nhỏ phụ cận vào, quả thực bị mang về phòng chứa củi. Chu Tam đẩy cửa phòng chứa củi, cười lạnh nói:

– Xin mời đại nhân, tạm không hầu hạ. Đợi lát nữa ăn cơm nhớ ăn nhiều mấy bát. Ha ha!

Hắn cười quái dị, dương dương tự đắc ném Lý Vân Tiêu ở đó liền đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh, trực tiếp đi vào bên trong phòng chứa củi ngồi xếp bằng xuống, thần thức trong nháy mắt phóng xạ ra, nhất thời tình huống toàn bộ Vô Thượng Cung đều ở dưới cảm nhận của hắn. Gặp phải một ít khí tức mạnh mẽ thì cẩn thận lẩn tránh, tuy rằng chưa chắc có người thần thức mạnh hơn hắn, nhưng cẩn thận đều tốt a.

Hắn tìm tòi một lát, nhất thời nhíu mày lên, Vô Thượng Cung này không chỉ có bề ngoài đạo văn Bắc Minh huyền cung, ngay cả bố trí bên trong cũng giống như đúc. Hơn nữa bọn họ tu luyện loại cực âm hàn khí kia, kỳ thực chính là Bắc Minh hàn âm khí của Bắc Minh thế gia, chính là một trong những chân khí ác độc nhất thiên hạ. Mà Lạc Vân Thường Cửu Dương chân khí thì vừa vặn là một trong những công pháp có thể khắc chế. Không nghĩ tới trên đời này chí âm chí hàn hai loại công pháp bá đạo, đồng loạt xuất hiện tại Hỏa Ô Đế Quốc.

– Nếu bố trí cùng Bắc Minh huyền cung giống như đúc, như vậy bí khố của bọn họ sẽ ở vị trí này mới đúng!

Con ngươi của Lý Vân Tiêu co rụt lại, trên mặt hiện ra nụ cười, bóng người rất nhanh biến mất khỏi phòng chứa củi, hướng về một hành lang uốn khúc bên cạnh chủ điện chạy như bay.

Lúc trước Bắc Minh huyền cung hắn giết vào giết ra ba lần, nếu không có người giúp đỡ, hầu như mỗi lần đều suýt chút nữa chết ở bên trong, cho nên đối với địa hình hết sức quen thuộc. Nơi này tuy rằng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hoàn toàn là mô hình đạo văn, nên xe nhẹ chạy đường quen.

Rất nhanh lướt qua vài đạo hành lang uốn khúc, đi tới bên ngoài một gian tiểu viện. Bên trong một gian tiểu lâu cổ điển, kiến trúc óng ánh long lanh, cực kỳ xa hoa.

– Thiết, một điểm sáng tạo cũng không có. Ngay cả Tứ Phương lâu cũng đạo văn, hơn nữa còn làm thô ráp như vậy.

Tiểu lâu tinh xảo như vậy ở trong mắt Lý Vân Tiêu lại chỉ là làm ẩu ngụy phẩm, hắn đang muốn bước vào bên trong khu nhà nhỏ, đột nhiên vẻ mặt hơi động, vội vàng đem khí tức quanh thân mình gói lại trốn ở một bên.

Một bóng người màu trắng lén lén lút lút chạy tới, còn không ngừng nhìn bốn phía, sợ bị người khác thấy. Mấy cái lấp lóe liền trực tiếp nhảy vào trong tiểu viện.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên quang mang, suýt chút nữa bật cười, người này dĩ nhiên là Lý Dật, xem ra hai người thật là có chút duyên phận. Lý Vân Tiêu âm thầm trầm tư nói: hắn chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ cũng đi thâu đồ vật? Tiểu tử này thật là có tặc đảm, ngay cả đồ vật môn phái của mình cũng dám trộm! Cũng được, để hắn ở phía trước dẫn đường.

Chỉ thấy sau khi Lý Dật tiến vào tiểu viện chỉ là đứng nghiêm không nhúc nhích, thật giống như biến thành pho tượng. Lý Vân Tiêu hơi kinh ngạc, mới mấy ngày không gặp, hắn dĩ nhiên lên cấp đến nhất tinh Vũ Quân, so với mình tiến bộ còn nhanh hơn, thật không biết làm sao tu luyện.

Chờ đợi một lúc sau, Lý Dật mới bắt đầu hơi chuyển động, cẩn thận từng li từng tí một giơ chân lên thăm dò, hướng về phía trước nhảy ra một bước, tiếp theo mới là bước thứ hai, mỗi một lần đặt chân đều vô cùng quái dị, hơn nữa đi dị thường cẩn thận.

Bên trong khu nhà nhỏ này hiển nhiên là có cấm chỉ, một bước đạp sai chính là vạn kiếp bất phục. Toàn bộ tâm thần của Lý Dật đều đặt ở dưới hai chân, không dám có nửa điểm bất cẩn. Khoảng cách mấy mét lại đi hơn nửa giờ, lúc này mới đạt đến bờ bên kia, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm.

– Hô! Này là tên khốn nào làm ra cấm chỉ, quả thực chính là vua hố a!