Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 199: Kiếm phôi (2)

Hai người Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy vẻ không hiểu, sau khi xác định thu công, lúc này mới đi lên phía trước rút thanh bảo kiếm này ra, cẩn thận suy nghĩ. Trương Thanh Phàm rốt cục không nhịn được hỏi:

– Vân thiếu, này, tuy rằng kiếm này vô cùng sắc bén, linh khí mười phần, nhưng thật giống như thiếu hụt cái gì, ngươi cuối cùng cũng không có dùng linh quyết ngưng kiếm, tựa hồ còn chưa luyện chế hoàn thành?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Nó hiện nay chỉ là kiếm phôi mà thôi, ta vốn định luyện chế Huyền Binh cấp ba. Nghe các ngươi nói Vạn Bảo Thương Hội sắp mở, nhìn có thể thu thập một ít thứ tốt tới thử nghiệm luyện chế ngụy cấp bốn hay không.

– Kiếm phôi?

Hứa Hàn giật mình nói:

– Luyện chế đứt quãng như vậy, chẳng phải là sẽ tổn thương linh tính của bảo kiếm?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng ở trên kiếm phôi bắn ra, khẽ cười nói:

– Nếu là luyện chế cùng cấp, xác thực cần làm liền một mạch. Nhưng đây là kiếm phôi cấp ba, đến thời điểm hướng ngụy cấp bốn, chẳng khác gì là tăng lên cấp nửa, linh tính tự nhiên không giảm.

Trương Thanh Phàm nói:

– Nếu không Vân thiếu trực tiếp đem kiếm phôi này giao cho chúng ta luyện chế, dù sao chúng ta cũng đã là cấp bốn, chỉ cần Vân thiếu truyền miệng, nhất định có thể luyện chế ra Huyền Binh cấp bốn để Vân thiếu thoả mãn.

Hứa Hàn cũng lộ ra vẻ chờ mong, người bình thường tìm bọn họ luyện chế là cầu gia gia cầu nãi nãi mà không thể được, hiện tại chủ động khẩn cầu giúp Lý Vân Tiêu luyện chế, bởi vì mỗi lần được Lý Vân Tiêu chỉ điểm, đều có thể có đột phá mới.

– Không cần, chính ta luyện chế ra, sử dụng mới thuận buồm xuôi gió. Huống hồ Huyền Binh cấp bốn, bằng vào ta hiện nay cũng không cách nào phát huy toàn bộ uy lực.

Lý Vân Tiêu trả lời nhất thời để cho hai người thất vọng đến cực điểm, hắn cười nhạt nói:

– Có điều đến lúc đó luyện chế kính xin hai vị đại sư ở bên cạnh giúp ta một chút sức lực, mọi người cùng thảo luận nghiên cứu.

Lúc này hai người mới vui mừng đồng ý.

Nếu không có tổ chức Vạn Bảo Thương Hội, Viêm Vũ Thành kia Lý Vân Tiêu đúng là không có hứng thú đi. Hắn tiến cung cùng Tần Nguyệt một đêm trường đàm, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát đi Viêm Vũ Thành.

Vốn định tùy tiện mang mấy người đến liền được, nhưng ngày xuất phát mới phát hiện toàn bộ thủ đô giăng đèn kết hoa, hai bên đường lớn tất cả đều là người đưa tiễn. Tần Nguyệt càng là suất lĩnh văn võ bá quan ở cửa thành nghênh tiếp tiễn đưa.

– Nếu ngươi không yêu quyền lực vinh nhục thế tục, vậy ta liền lượng lớn ban thưởng cho ngươi, làm đủ ân tình.

Tần Nguyệt nhìn xe ngựa xa xa lái tới, nội tâm một trận ung dung.

Hắn biết, coi như đem Thiên Thủy quốc đưa cho Lý Vân Tiêu, hắn cũng chưa chắc nhận, huống hồ chỉ là một Viêm Vũ Thành. Đặc biệt ngày trăm vạn đại quân trở về, lập thái tử ấy, Tần Nguyệt mới thật sự hiểu quyền lực thế tục cùng những người theo đuổi võ đạo kia chênh lệch. Mình chỉ có thể ở trên mặt đất xưng vương xưng hùng, mà những người kia là muốn bay lên Cửu Tiêu.

– Vân thiếu, lần đi Viêm Vũ Thành một đường khổ cực. Trẫm mời ngươi một chén!

Tần Nguyệt cầm rượu ngon trong tay, hào khí can vân uống một hơi cạn sạch.

Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn, khẽ cười nói:

– Hi vọng ngươi làm một Hoàng Đế tốt.

Tần Nguyệt cười to, chỉ vào Trấn quốc Thần vệ chỉnh tề phía sau một cái nói:

– Ta sợ ngươi đi Viêm Vũ Thành không đủ nhân thủ, đội Trấn quốc Thần vệ này ngươi mang theo bên người, nếu cảm thấy không cần lại để bọn họ trở về.

– Trấn quốc Thần vệ thống lĩnh đội một Y An tham kiến Vân thiếu!

Một trung niên tiến lên bái nói.

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn, là cửu tinh Đại vũ sư đỉnh cao. Cao Phong ở ngày lập thái tử liền bị giam vào ngục, đây là tân thống lĩnh.

Lý Vân Tiêu đang muốn cự tuyệt, Tiêu Khinh Vương ở phía sau cười nói:

– Mang hắn đi đi, tiểu tử này không tệ.

Bởi vì Tiêu Khinh Vương cùng Trần Đại Sinh phải tiếp tục chữa thương, vì lẽ đó cùng Lạc Vân Thường đồng thời, cũng đi theo bên người Lý Vân Tiêu. Lý Thuần Dương cùng Lý Trường Phong ở lại thủ đô không có việc gì, cũng ở trong đó. Còn có Trần Chân cùng Hàn Bách, tự nhiên cũng không thiếu được, hầu như sức chiến đấu cao cấp của Thiên Thủy quốc đều hội tụ ở đây.

Tiêu Khinh Vương nhìn Bạch Mâu ở phía sau Tần Nguyệt, giống như tiên tử dịu dàng, nhất thời cười nói:

– Bệ hạ, Bạch Mâu là một trong hai đại nữ thần của Trấn quốc Thần vệ ta, nếu đi theo ngươi, ngươi phải đối xử nàng thật tốt.

Tuy trên mặt Bạch Mâu có lụa mỏng, nhưng đỏ ửng hiện ra, càng thêm kiều mị cảm động.

Tần Nguyệt cười to nói:

– Không phụ Khinh Vương nhờ vả!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu mỉm cười, khá có thâm ý nói:

– Bốc thiên thuật của Bạch Mâu vừa đến bạch giai mà thôi, nhớ kỹ đừng thử nghiệm lung tung, bằng không gặp phải cao nhân phản phệ trở về, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Nếu ta nhớ không lầm, Ngũ Trưởng lão của quý phái năm đó chính là tiến hành bói toán lung tung với người nào đó, hiện tại vẫn là phế nhân a.

Bạch Mâu biến sắc, trong con ngươi một mảnh vô thần, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Lý Vân Tiêu dĩ nhiên biết nàng đối với hắn tiến hành bói toán! Không chỉ có như vậy, còn đoán ra môn phái của nàng, càng thêm ngơ ngác chính là dĩ nhiên biết tân bí trong giáo phái!

Ngũ Trưởng lão ở trong môn phái rất ít lộ diện, tuy rằng địa vị cực cao, nhưng nghe đồn là phế nhân không có tu vi. Tuy rằng Bạch Mâu địa vị thấp kém, nhưng cũng nghe được không ít tin đồn liên quan tới Ngũ Trưởng lão, nói nàng từ nhỏ thiên phú cực cao, vốn là ứng cử viên Chưởng môn, nhưng nàng tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình, tùy ý bói toán, lúc này mới rơi vào kết quả như thế. Chuyện trong đó nàng cũng không rõ ràng lắm, vạn vạn không nghĩ tới Lý Vân Tiêu lại thuận miệng chỉ ra. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ đối với nội tình biết vô cùng tường tận.

Hắn làm sao sẽ biết? hắn rốt cuộc là ai? Trong đầu Bạch Mâu trống rỗng.

Tần Nguyệt cũng biến sắc, trong mắt loé ra vẻ sốt sắng, vội vàng nói:

– Vân thiếu, việc này không trách Bạch Mâu, là ta để nàng bói toán! Chuyện này...

– Được rồi, không cần giải thích.

Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

– Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại ngươi rõ ràng tâm ý của ta liền được rồi, giữa chúng ta căn bản sẽ không có bất kỳ xung đột. Sau khi ta trợ giúp ngươi lên ngôi, sợ là sau này cũng cực nhỏ có cơ hội gặp nhau.

Nội tâm Tần Nguyệt tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc cũng có một trận đau buồn. Mình là nhất quốc chi chủ, giờ khắc này dĩ nhiên ước ao đối phương. Mình lại cao cao tại thượng thế nào, cũng vẻn vẹn chỉ là một địa long mà thôi. Mà Lý Vân Tiêu, là Thiên Long bay lên chín tầng trời.

– Tần Nguyệt ta mãi mãi hoan nghênh ngươi trở về, ngươi mãi mãi là Vũ Thành Vương của Thiên Thủy quốc!

Trong mắt Tần Nguyệt lộ ra một tia kiên định.

– Vũ Thành Vương!

– Vũ Thành Vương!

...