Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 195: Bói toán (1)

Tần Chính mỉm cười nói:

– Vân Tiêu không cần lo lắng, nếu Vương Thần đáp ứng hỗ trợ, liền nhất định không có vấn đề. Chu, Vương, Mặc, Trình, Hỏa Ô Đế Quốc tứ đại thế gia, thực lực mỗi một gia tộc đều trên một quốc gia. Chu gia chắc chắn sẽ không vì nha đầu Như Tuyết mà cùng Vương gia triệt để trở mặt, mà Vương gia vì được cơ duyên để Dương Địch làm việc, nhất định sẽ ra hết toàn lực.

Lý Vân Tiêu một mực yên lặng không nói, mấy vết thương trên người sớm đã bị Cổ Vinh xử lý một phen. Hắn ngơ ngác đứng ở đó, chỉ là sát ý trong mắt là càng ngày càng đậm, để người bốn phía đều cảm thấy một trận không khỏe, cảm thấy thật giống như Cửu U mở ra đại môn.

Giờ khắc này lượng lớn văn võ bá quan đều rớt xuống, bị binh lính phía dưới tiếp được, tất cả đều ở phía dưới phóng tầm mắt nhìn tới.

Tần Chính mỉm cười nói:

– Chớ suy nghĩ quá nhiều, sự tình đều sẽ có biện pháp giải quyết. Ta đã thoái vị nhượng hiền, Tần Nguyệt, hiện tại ngươi là thái tử Thiên Thủy quốc, ba ngày sau đăng cơ!

Hắn đảo mắt nhìn Tần Dương trên mặt không có chút hồng hào, cả giận nói:

– Đem hắn giam vào thiên lao!

Cả người Tần Nguyệt kích động đến khó có thể kềm chế vui sướng, biến đổi bất ngờ, rốt cục trần ai lạc địa.

Tướng sĩ cùng bách quan phía dưới nhất thời dồn dập hô to lên.

– Bệ hạ vạn tuế! Thái tử vạn tuế!

Tiếng hoan hô, truyền ra xa xa.

Bách tính Thủ đô đón ánh bình minh, lúc này mới tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong nội tâm rốt cục để xuống. Trên đường phố các cửa hàng lại khai trương, thủ đô giới nghiêm cũng tuyên cáo kết thúc. Chỉ là các loại tin đồn bắt đầu chảy vào đầu đường cuối ngõ, mọi người dồn dập nghị luận không ngớt.

Nguyên Hạo vốn định cùng Lý Vân Tiêu thảo luận một ít thuật luyện chi đạo, thấy vẻ mặt của đối phương cô đơn, cũng không tốt quấy rầy, chỉ là chúc mừng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, liền dẫn cả đám người rời đi, về Hỏa Ô Đế Quốc Thuật Luyện Sư Công Hội phục mệnh.

Sau đó toàn bộ thủ đô đều náo nhiệt, mỗi nhà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng ba ngày sau.

Các đại thần thì mấy nhà vui mấy nhà sầu, những người trước kia đứng sai đội từng cái từng cái mặt buồn rười rượi, sai người đi quan hệ khắp nơi, hy vọng có thể leo lên thuyền của Tần Nguyệt, nhưng từng cái bị cự tuyệt. Nhất thời từng cái từng cái như tai vạ đến nơi, cả ngày ăn ngủ bất an.

Mà Lý gia, không thể nghi ngờ thành công thần thịnh uy cao nhất. Lượng lớn người nghĩ đến nịnh bợ, tất cả đều bị thị vệ Lý gia ngăn ở ngoài phủ đệ, bất luận ai cũng không được đi vào.

Giờ khắc này ở trong hoàng cung, Tần Nguyệt đã sớm đổi ngũ trảo long bào, ở trên Kim Loan điện đi qua đi lại, không ngừng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống, không nhịn được cất tiếng cười to.

Lụa mỏng trên mặt Bạch Mâu rốt cục lấy xuống, giờ khắc này đại điện chỉ có hai người bọn họ, liền không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nàng cao hứng cười nói:

– Kinh doanh nhiều năm như vậy, Nguyệt điện hạ rốt cục đạt đến lý tưởng của mình.

Tần Nguyệt một mặt cảm khái, ôn nhu nói:

– Bạch Mâu ở bên cạnh ta, công lao to lớn nhất. Những năm gần đây khổ cực ngươi.

Trên mặt Bạch Mâu hơi đỏ lên, e thẹn nói:

– Ngươi nói sai, công lao to lớn nhất hẳn là Vân thiếu đi.

Trên mặt Tần Nguyệt đột nhiên biến đổi, trong con ngươi lướt qua một tia tinh mang, trầm giọng nói:

– Bạch Mâu, ngươi nói ta nên phong thưởng gì cho Lý Vân Tiêu? Vương gia khác họ? Hay là cắt đất phong cho hắn?

Nụ cười trên mặt Bạch Mâu ngưng lại, khẽ nói:

– Có phải Điện hạ lo lắng…

Tần Nguyệt một mặt sầu lo, ở trên cung điện đi qua đi lại nói:

– Thực lực bản thân Lý Vân Tiêu thần bí khó lường, hơn nữa hai vị cấp bốn Thuật Luyện Sư, hai vị Vũ Vương cường giả, tất cả đều chống đỡ hắn, còn có trăm vạn đại quân, tướng lĩnh càng là người bên cạnh hắn. Nếu lại phong Vương khác họ, tương lai Thiên Thủy quốc này, đến cùng là họ Tần, hay là họ Lý đây?

Bạch Mâu bị thanh âm lạnh như băng của hắn sợ hết hồn, sợ hãi nói:

– Điện hạ, ngươi muốn diệt trừ Lý Vân Tiêu?

Tần Nguyệt nhìn nàng một cái, bi thảm cười một tiếng nói:

– Ta là có ý nghĩ kia, nhưng không có thực lực này, cũng không có can đảm này a!

Bạch Mâu cả kinh, vội vàng nói:

– Điện hạ, không thể nói lung tung, nếu bị những người khác biết...

Tần Nguyệt cười đánh gãy nàng nói:

– Nơi này chỉ có ngươi và ta, đối với ngươi ta mới dám nói như thế. Lần trước ngươi thay ta bói một quẻ, nói sẽ gặp phải quý nhân trong số mệnh, giúp ta đăng cơ, quả nhiên không sai. Bây giờ có thể lại vì Lý Vân Tiêu bói một quẻ, nhìn tương lai hắn có thể đối với ta sản sinh uy hiếp hay không.

Trong lòng Bạch Mâu ấm áp, sự tình nghiêm trọng như vậy hắn chỉ cùng mình nói, nội tâm nhất thời vô cùng ngọt ngào, khẽ cười nói:

– Vậy ta liền thử một lần.

Bói toán chính là một loại bí thuật cực kỳ tổn thương nguyên khí, nghiêm trọng càng là sẽ trực tiếp thương tổn tuổi thọ. Bạch Mâu cũng biết không thể xem nhiều, nhưng vì người yêu, xem nhiều mấy lần thì lại làm sao?

Nàng từ trong giới chỉ lấy ra một mai rùa cổ sắc, đặt trên đất. Cắn ngón tay của mình ở bốn phía khắc hoạ ra từng cái từng cái trận pháp quái lạ, sau đó lấy ra mấy viên tiền đồng màu vàng, phân biệt đặt ở bốn phía. Làm tốt tất cả những thứ này, nàng đột nhiên vỗ một chưởng, từng đạo từng đạo kim quang từ trận pháp trên mai rùa bay lên, bốn tiền đồng màu vàng chấn động, ở bốn phía mai rùa không ngừng xoay tròn.

Hai con mắt của Tần Nguyệt ngưng tụ, lẳng lặng ở một bên nhìn, hào quang màu vàng óng chiếu vào trên mặt hắn, có vẻ thần sắc bất định.

Trong con ngươi Bạch Mâu bắt đầu hiện ra một mảnh màu vàng, tựa hồ cùng mai rùa kia sản sinh liên hệ nào đó. Hoa văn trên mai rùa tựa hồ bị kích hoạt lên, bắt đầu xuất hiện từng cái từng cái văn tự cổ điển khó hiểu, nhảy lên đi ra, hiện lên ở trong hư không.

Sau khi những chữ kia nhảy ra, ngưng tụ không tan, ở trên không mai rùa như chịu đến sức mạnh nào đó quấy rầy, có chút run động lên. Sắc mặt Bạch Mâu trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống.

– Bạch Mâu, làm sao?

Tần Nguyệt kinh hãi, trước đây cũng đã gặp nàng bói toán, nhưng chưa bao giờ có loại dấu hiệu này.

Phốc!

Bạch Mâu rốt cục không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, cả người càng là ngã xuống. Hào quang màu vàng trên mai rùa trong nháy mắt hóa thành hư vô, bốn tiền đồng rơi xuống đất, mất đi hết thảy màu sắc.

– Bạch Mâu!

Tần Nguyệt vội vàng đi tới đỡ nàng, sợ hãi nói:

– Xảy ra chuyện gì?

Trên mặt Bạch Mâu hơi khôi phục một chút màu máu, trong mắt tất cả đều là tâm ý hoảng sợ, dùng thanh âm run rẩy nói:

– Ta không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu gì. Hơn nữa còn có một thanh âm ở đáy lòng nói cho ta, nếu tiếp tục xem nữa, ta nhất định sẽ chết.

Trong lòng Tần Nguyệt kinh hãi, vội vàng ôm Bạch Mâu vào trong ngực, đau lòng nói:

– Đừng sợ, đừng sợ! Chúng ta không bói toán nữa là được!