Ngọc bội kia ở bầu trời hoa viên lóe ra một chút, đã biến mất không thấy.
Hai tay Nghiễm Thuận đặt ở trước người, một mực cung kính chờ đợi, cũng không dám có tiếng động lớn.
Một lát sau, trong vân các tiếng cười im bặt, tựa hồ thoáng cái trở nên an tĩnh lại.
Sau đó, không gian trước người Nghiễm Thuận đột nhiên xuất hiện rung động, coi như vằn nước đẩy ra.
Nghiễm Thuận đại hỉ, vội vàng nói:
– Đa tạ Linh Tâm đại nhân!
Hắn bước trên mặt đường rải đá mặt trăng kia, rất nhanh tiến vào trong vân các, một cổ hương khí nhàn nhạt truyền ra, hiển nhiên là chỗ nữ tử ở lại.
Nghiễm Thuận thận trọng đi lên tầng lầu, chỉ thấy một tấm bình phong bằng ngọc to lớn dựng ở trước người, thấy không rõ cảnh tượng bên trong.
– Nghiễm Thuận gặp qua Linh Tâm đại nhân!
Tuy rằng trên bình phong không thấy bóng dáng, Nghiễm Thuận vẫn là cung kính cúi đầu xuống, đủ thấy thành ý.
Một đạo thanh âm của nữ tử nhàn nhạt truyền đến, cực kỳ lạnh lùng, chỉ có hai chữ:
– Chuyện gì?
Nghiễm Thuận không dám ho mạnh, nói:
– Chuyện liên quan đến Thủy Tiên công chúa điện hạ, bằng không Nghiễm Thuận đã không dám quấy rầy Linh Tâm đại nhân.
– Ừ, về ta? Chuyện gì nha?
Sau tấm bình phong dĩ nhiên truyền đến thanh âm của Thủy Tiên, cực kỳ kinh ngạc.
Nghiễm Thuận lại càng hoảng sợ, thầm hô nguy hiểm thật, công chúa điện hạ quả nhiên tại đây, hoàn hảo chính mình không có nói thẳng ý đồ đến, bằng không sẽ thực sự xong đời.
Hắn chảy ra một thân mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Công chúa điện hạ đến Đông Hải đã nhiều ngày, chúng ta chiếu cố không chu toàn, Nghiễm Thuận thực thẹn ở trong lòng, do đó đặc biệt hướng Linh Tâm đại nhân thỉnh tội.
Thanh âm của Thủy Tiên lạnh lùng nói:
– Hừm, thật là nhàm chán, các ngươi lúc nào thả Lý Vân Tiêu ra?
Nghiễm Thuận nói:
– Tất cả có phụ vương quyết định.
Thanh âm của Thủy Tiên vang lên lần nữa, cầu khẩn nói:
– Bác, ngươi mau để cho Nghiễm Hiền thả người đi!
Thanh âm nữ tử băng lãnh lúc trước vang lên lần nữa, chỉ bất quá ngữ điệu tuyệt nhiên bất đồng, ôn nhu nói:
– Nghiễm Hiền giam cầm Lý Vân Tiêu, tự có đạo lý của hắn. Hắn chính là Đông Hải chi chủ, việc của hắn, ta không tiện can thiệp.
Linh Tâm lại nói:
– Ngươi cứ đợi ở đây ta cùng với Nghiễm Thuận có việc cần bàn.
Sau đó trên bình phong quang ảnh chớp động, Nghiễm Thuận chỉ cảm thấy không gian biến đổi, đã xuất hiện ở trên một đại điện.
Phía trên bảo tọa một gã cung trang mỹ phụ ngồi ngay ngắn trên đó, thân khoác trang sức màu đỏ, mặt như cây bạch quả, trong mắt chứa sóng, một bộ dáng đoan trang lãnh diễm.
Nghiễm Thuận vội vàng tiến lên bái xuống.
Linh Tâm mặt không biểu tình, đạm nhiên mở miệng nói:
– Nói đi, chuyện gì? Nếu quả thật là việc buồn chán kia, ngươi đã vĩnh viễn không cần rời khỏi nữa.
Thân thể của Nghiễm Thuận chấn động, vội vàng tiến lên nói:
– Linh Tâm đại nhân, chính là chuyện liên quan đến Lý Vân Tiêu.
Linh Tâm nhíu chặt mày một cái, tỉ mỉ lắng nghe.
– Cái gì? Lý Vân Tiêu dám nổi lên tâm tư như vậy?
Trên gương mặt ôn nhu như nước của Linh Tâm hiện ra tức giận, lạnh lùng nói:
– Ngươi nói thật?
Nghiễm Thuận nói:
– Tự nhiên có thật, Linh Tâm đại nhân lẽ nào không nhìn ra được sao? Thủy Tiên công chúa đối với Lý Vân Tiêu thái độ…, thật là làm người lo lắng đấy.
Linh Tâm sắc mặt trầm xuống:
– Thủy Tiên thiên tính thiện lương đơn thuần, dễ bị người dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt. Xem ra Lý Vân Tiêu đích xác không phải thứ tốt gì.
Nghiễm Thuận một bộ dáng lo lắng không yên, rầu rỉ nói:
– Nhưng ta thấy Thủy Tiên công chúa tình đậu đã nở, nếu là tùy ý xuống phía dưới, sợ rằng gây thành đại họa.
Linh Tâm cười lạnh nói:
– Đại họa? Lẽ nào Lý Vân Tiêu thật đúng là hy vọng xa vời cưới Thủy Tiên phải không? Người nên có tự mình hiểu lấy.
Nghiễm Thuận nói:
– Lời tuy như vậy, nhưng dù sao Thủy Tiên công chúa quá đơn thuần. Việc này kéo dài càng lâu, đến lúc đó coi như giết Lý Vân Tiêu, đối với công chúa điện hạ thương tổn cũng là cực lớn.
Trong mắt của Linh Tâm chớp động hàn khí:
– Ý của ngươi là…
Nghiễm Thuận vội vàng bái xuống, hoảng hốt nói:
– Nghiễm Thuận không có bất kỳ ý tứ gì, chỉ là thay tương lai lo lắng, thay Thủy Tiên công chúa cảm thấy không được, lúc này mới đặc biệt đến báo cho Linh Tâm đại nhân biết.
Linh Tâm cười lạnh nói:
– Ngươi ở trước mặt ta làm bộ làm tịch như vậy thực sự tốt sao?
Trong lòng Nghiễm Thuận cả kinh, một cổ lãnh ý từ sau lưng lan tràn, chỉ cảm thấy cả người băng hàn.
– Trong đám vương tử của phụ vương ngươi, thiên phú và thực lực của ngươi đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng luận tâm kế và mưu lược, vương tử còn lại cũng không bằng ngươi. Nhưng ngươi đem chút tiểu kỹ ấy dùng ở trên người ta, ngươi thực sự không sợ chết sao?
– Linh Tâm đại nhân thứ tội Nghiễm Thuận biết sai rồi!
Nghiễm Thuận sợ đến không nhẹ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nói:
– Nghiễm Thuận mặc dù là có tư tâm, nhưng nói việc đích xác tồn tại, cái này cũng thật là để Thủy Tiên công chúa tốt nhất!
Linh Tâm lạnh lùng nói:
– Nếu không có chuyện liên quan đến Thủy Tiên, mà tình báo của ngươi cũng thật có giá trị, ngươi lúc này đã là con cá chết rồi, nói đi, ta nên làm như thế nào.
Nghiễm Thuận cả người rét run, giờ mới hiểu được sự khủng bố của trước mắt vị Vương phi này, liên tục run rẩy nói:
– Ta, ta làm sao dám sai khiến đại nhân…
Linh Tâm nói:
– Ai nói cho ngươi sai khiến ta? Đem suy nghĩ của ngươi nói ra, ta tham khảo một chút. Ngươi nếu tới tìm ta, không phải là muốn mượn tay ta diệt trừ Lý Vân Tiêu, ta không tin ngươi không có một cái kế hoạch, hoặc giả một cái ý nghĩ?
Nghiễm Thuận lập tức nếu không dám đùa tâm cơ, vội vàng đem chính mình biết tất cả nói ra, đương nhiên cái chết của Nghiễm Chính là quyết không thể nói.
– Đã biết. Ngày mai Nghiễm Hiền sẽ gặp mang quân rời khỏi, ta liền ngày mai xuất thủ, ngươi đi xuống đi.
Linh Tâm khôi phục vẻ đạm nhiên như trước, phất tay tiễn khách.
Cảnh tượng trước mắt Nghiễm Thuận biến đổi, cũng đã bị đẩy đưa đến bên ngoài hoa viên.
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, ở sâu trong đôi mắt lóe ra vẻ sợ hãi, trước đó bên trong vân các, hình như linh hồn của chính mình đều bị đối phương xem thấu vậy.
– Đó chính là Hải Hoàng một nhà thời đại tương truyền chân thực chi nhãn sao…
Nghiễm Thuận đến bây giờ còn có chút chưa tỉnh hồn, may là Linh Tâm đại nhân đã sớm không hỏi tới việc của Đông Hải, bằng không chính mình thực sự nguy hiểm.
Trong lòng bàn tay của hắn tràn đầy mồ hôi, lúc này hóa thành một đạo quang mang rời khỏi.
Trong Giới Thần Bi, nơi nào đó linh khí cực kỳ sự dư thừa.
Một đạo quang mang chớp động, Lý Vân Tiêu trực tiếp hóa thân ra, nhìn phía dưới Tân Thần đang lẳng lặng tu luyện.
Tân Thần nhướng mày, tựa hồ cắt đứt hắn tu luyện, cực kỳ không hài lòng, lạnh lùng nói:
– Chuyện gì?
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, nói:
– Tân Thần huynh, ta đang tu luyện lại gặp phải một ít nghi hoặc, đặc biệt hướng ngươi thỉnh giáo.
– Nga? Nói một chút coi.
– Thân thể bát môn, đệ tam môn làm như thế nào mở ra?